Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người Tô Chuyết cùng Hoa Bình và Yến Linh Lung sau khi ra ngoài, Hoa Bình vẫn hết sức nghi hoặc, nhịn không được hỏi:
- Tô Chuyết, đệ nói gì với Phương Bạch Thạch, làm sao hắn lại ngoan ngoãn thả người?
Tô Chuyết ngậm miệng không đáp, Yến Linh Lung còn chưa tiêu cơn giận, nói:
- Tô Chuyết, ngươi sẽ không đáp ứng hắn làm việc gì đấy chứ? Ta còn không có tìm Thương Trình tính sổ đây, chúng ta không thể cứ thế mà đi được!
Trong lòng Tô Chuyết chứa rất nhiều chuyện, chính là thời điểm rối rắm nhất, nghe thấy Yến Linh Lung còn chưa rời thôn mà vẫn không chịu yên tĩnh, không kìm được nói:
- Ngươi không thể yên tĩnh một lát được hả?
Yến Linh Lung khẽ giật mình, đây là lần thứ hai nàng bị Tô Chuyết quát mắng. Nàng không có cãi lại, vậy mà thành thật ngoan ngoãn ngậm miệng không nói. Dù Yến Linh Lung có cường thế ra sao, tóm lại là phụ nữ. Mà người như Tô Chuyết bình thường không nổi giận, một khi nổi nóng thường thường sẽ để cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hoa Bình thở dài, nói:
- Tô Chuyết, nếu đệ có tâm sự tuyệt đối không nên giấu diếm chúng ta!
Tô Chuyết lắc đầu nói:
- Ta không sao. Các ngươi mau cưỡi ngựa đến hội hợp với Lăng Sương đi, tiếp theo trở về Tô Châu. Thời gian gần nhất không cần đi lại trên giang hồ, những chuyện khác để ta làm là được!
Hoa Bình nói:
- Như vậy sao được? Sao ta có thể mặc đệ mạo hiểm một mình chứ?
Yến Linh Lung giữ chặt cánh tay Hoa Bình, nói:
- Hoa Bình, bản lãnh của Tô Chuyết lớn hơn chúng ta. Chúng ta ở bên cạnh hắn có lẽ lại trở nên vướng víu!
Hoa Bình khẽ giật mình, Tô Chuyết nghe vậy trái lại cảm thấy có chút áy náy, vừa rồi đích thật là y có hơi phát cáu một chút. Tô Chuyết nói ra:
- Ta không có ý đó...
Yến Linh Lung lắc đầu nói:
- Tô Chuyết, ngươi không cần nói nhiều. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, lẽ nào ta còn không hiểu rõ ngươi sao? Từ nhỏ ngươi đã rất có chủ kiến, biết nên làm cái gì. Nếu ngươi đã không chịu để chúng ta hỗ trợ, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng chỉ cần ngươi cần thì cứ gọi, chúng ta nhất định sẽ đến!
Tô Chuyết cảm kích gật đầu. Y giao ngựa cho Yến Linh Lung, nhìn xem hai người đi xa, rồi mới đi về phương hướng ngược lại.
Y quay trở lại thôn nhỏ. Lần này cũng không phải là đi tìm Phương Bạch Thạch, mà là muốn theo dõi Phương Bạch Thạch để tìm được Diệp Thiều.
Tô Chuyết tính toán trong lòng, Phương Bạch Thạch vừa mới bắt được Diệp Thiều ở Tô Châu liền chạy đến thành Triêu Dương, căn bản không có thời gian xử trí Diệp Thiều. Phương Bạch Thạch sẽ không áp giải Diệp Thiều vào kinh, bởi vì đối với hắn mà nói thì Diệp Thiều cũng chẳng có tác dụng gì. Vệ Tú mới là mấu chốt! Tình huống có khả năng nhất là, hắn đã phái người nhốt Diệp Thiều tại một nơi nào đó.
Nếu như Phương Bạch Thạch bắt Diệp Thiều để áp chế Vệ Tú, thì sẽ lập tức chạy tới địa phương giam giữ Diệp Thiều. Chỉ cần tìm được nơi này, Tô Chuyết có lòng tin cứu được Diệp Thiều ra ngoài!
Lần này Tô Chuyết hành động càng thêm cẩn thận, tuyệt đối sẽ không giống như lúc nãy bước vào vòng bao vây của Phương Bạch Thạch. Vả lại, nhóm người Phương Bạch Thạch cũng tuyệt đối không nghĩ đến Tô Chuyết đi rồi còn quay lại!
Sắc trời không còn sớm, đám người Tứ Hải Minh ở lại trong thôn một đêm, sáng sớm hôm sau liền xuất phát. Phương Bạch Thạch cùng Thương Trình chia ra, mang theo chúng bộ khoái lên đường đi về hướng đông. Tô Chuyết chờ Phương Bạch Thạch đi xa hơn một dặm đường, mới cướp một con ngựa từ Tứ Hải Minh, bám theo phương hướng mà Phương Bạch Thạch rời đi.
Tô Chuyết ước lượng khoảng cách, từ đầu đến cuối đi theo đằng sau Phương Bạch Thạch hai ba dặm. May là trên đường Phương Bạch Thạch chỉ đi quan đạo, không hề chọn con đường nhỏ nên dễ bám theo vô cùng. Cẩn thận theo sát được nửa tháng, cuối cùng không có bị phát hiện. Một đoàn người đi vào địa giới Lư Sơn. Dọc đường đi núi non cao lớn, càng ngày càng có vẻ hùng vĩ đẹp đẽ.
Tô Chuyết đang cảm thấy khó hiểu, bọn họ tới nơi này làm gì. Liền nghe được nơi xa tiếng nước chói tai, vòng qua đèo núi, một thác nước lớn xuất hiện trước mắt.
Trong lòng Tô Chuyết không khỏi kích động, cổ nhân có thơ ca ngợi thác nước này như ngân hà rót xuống từ chín tầng trời (*). Y đã sớm muốn đến đây du lịch một phen, không ngờ lại ở tình huống thế này.
Cảnh trí bao la hùng vĩ cũng không làm cho đám người Phương Bạch Thạch dừng lại, tất nhiên Tô Chuyết cũng không dám lưu lại, nhìn ra ngoài một hồi, liền từ xa bám theo. Một đoàn người vây quanh chân núi phía nam Ngũ lão phong. Nơi đây vô cùng thanh tĩnh, cực ít có dấu vết con người. Xa xa mấy tòa nhà ngói xanh tường trắng tọa lạc ở trong núi. Tựa như thế ngoại đào viên lại như thần tiên động phủ.
Cách mấy căn nhà kia còn rất xa, Phương Bạch Thạch đã xuống ngựa đi bộ. Tô Chuyết cũng không dám đến quá gần, giấu ngựa ở trong rừng rồi cẩn thận bước về phía trước. Y trốn ở phía sau cây cối, trông thấy Phương Bạch Thạch đi vào một ngọn sơn môn. Sơn môn nặng nề đóng lại, lúc này Tô Chuyết mới đi theo.
Không đợi tới gần nhà lớn, liền nghe thấy tiếng đọc sách đồng thanh chầm chậm truyền đến. "Cố vi chính tại nhân, thủ nhân dĩ thân, tu thân dĩ đạo, tu đạo dĩ nhân..."(*) Tô Chuyết biết đây là câu chữ trong《 Trung Dong 》, nơi đây lại có nho sinh đọc sách! Y từ xa trông thấy cánh cửa nhà lớn thì giật mình tỉnh ngộ, thì ra chỗ này chính là Bạch Lộc Thư Viện đại danh đỉnh đỉnh!
Kỳ thật y đã sớm nghe nói tên tuổi của Bạch Lộc Thư Viện, chỉ không ngờ là Phương Bạch Thạch lại đến nơi đây, thế nên mới tạm thời chưa kịp phản ứng. Chẳng qua Phương Bạch Thạch tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ mong muốn đọc sách thi Trạng Nguyên à? Tô Chuyết nhất thời chẳng hiểu ra làm sao.
Y đang muốn vào trong xem xét, bỗng nhiên sau lưng tiếng gió lạnh thấu xương. Tô Chuyết đột nhiên quay người, một cái bóng xám thình lình xuất hiện sau lưng y, thoáng cái tóm được ngực Tô Chuyết. Tô Chuyết nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bị người kia túm lấy kéo vào trong khu rừng bên cạnh.
Người kia cũng không có làm khó y, nhảy vào trong rừng liền buông Tô Chuyết ra. Tô Chuyết định thần nhìn lại, không khỏi vui mừng, kêu:
- Chu tiền bối!
Người áo xám đó chính là Chu Thanh Liên. Hơn nửa năm không gặp, trái lại không hề thảy đổi chút nào. Chu Thanh Liên dựng thẳng ngón tay lên môi, làm thủ thế im lặng, nhỏ giọng nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Tô Chuyết cười nói:
- Vãn bối đang kỳ quái làm sao Chu tiền bối lại tới đây?
Y luôn luôn thích nghe ngóng, gặp mặt là hỏi trước đối phương. Chu Thanh Liên cũng không giấu diếm, nói:
- Ta tới cứu Diệp Thiều!
Tô Chuyết nhíu mày, cười nói:
- Đúng dịp! Vãn bối cũng muốn cứu Diệp tiền bối đây!
Y dừng một chút, lại nghi ngờ mà hỏi:
- Sao ngài lại biết Diệp tiền bối xảy ra chuyện?
Chu Thanh Liên nói:
- Sau khi ta từ biệt ngươi ở Thành Đô, lại trễ nải mấy tháng thời gian. Về sau nghe nói Diệp Thiều đi đến Tô Châu liền chạy tới nơi đó. Nhưng mà ta lại phát hiện tín hiệu của bà ta để lại trong nhà!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Tín hiệu gì?
Chu Thanh Liên nói:
- Đó là một loại ký hiệu mà các bộ thủ lĩnh của Bát Bộ Thiên Long đã từng sử dụng qua, dùng để liên lạc với nhau. Ta biết bà ấy nhất định gặp chuyện gì nên mới lưu lại tin tức. Vì thế ta dựa theo phương hướng mà tín hiệu đó chỉ thị một đường đuổi theo. Diệp Thiều đều lưu lại tín hiệu ở dọc đường, cuối cùng tới chỗ này. Ta mới biết được, bà ta nhất định đã vào trong tòa Bạch Lộc Thư Viện này.
Tô Chuyết gật đầu, thầm nghĩ, thì ra Chu Thanh Liên cũng không biết Diệp Thiều bị người của Hoàng Thành Ti bắt giữ. Chỉ là tại sao ông ta lại muốn kéo mình vào trong rừng?
Mặc dù Chu Thanh Liên không nhìn được, nhưng dường như có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết, nói ra:
- Chắc là ngươi rất kỳ quái, vừa nãy vì sao ta muốn ngăn cản ngươi đi vào thư viện.
Tô Chuyết cười nói:
- Tiền bối đúng là mắt sáng như đuốc!
Y vừa thốt ra câu đó, liền không nhịn được quạt mình một bạt tai. Chu Thanh Liên tâm tư nhạy cảm làm cho Tô Chuyết lần nào cũng quên ông ta là một người mù lòa.
May là Chu Thanh Liên cũng không hề để ý, lão nghiêm mặt nói:
- Đó là bởi vì ngươi đã bị nhóm người vừa nãy phát hiện!
Tâm thần Tô Chuyết run lên. Chu Thanh Liên lại nói:
- Ta vẫn luôn ở trong khu rừng này, đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người. Bọn hắn cũng không có trực tiếp bước đi, mà là đi một hồi liền sẽ thả chậm bước chân, giống như là đang chờ ai đó. Qua không lâu, ta chỉ nghe thấy tiếng bước chân của ngươi. Bởi vậy ta phỏng đoán, bọn hắn nhất định đã sớm phát hiện hành tung của ngươi rồi. Sở dĩ thả chậm bước chân là sợ ngươi theo không kịp. Bọn hắn cố ý muốn dẫn dụ ngươi đi vào đấy!
Nội tâm Tô Chuyết chấn động, lại hoàn toàn thất vọng:
- Nơi này là Bạch Lộc Thư Viện, coi như bọn hắn phát giác thì làm được gì?
Chu Thanh Liên cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu là ngày xưa thì có lẽ ngươi có thể tự do ra vào tòa thư viện này. Nhưng mà bây giờ lại không được! Bởi vì đương kim môn chủ Nho môn, Tằng Mạnh Thường, bây giờ đang ở ngay trong thư viện!
(chưa xong còn tiếp.).
(*) Vọng Lư sơn bộc bố
Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
Dịch nghĩa
Mặt trời chiếu xuống núi Hương Lô sinh ra màu khói tía,
Từ xa nhìn thác nước treo như con sông trước mặt.
Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước,
Ngỡ là Ngân Hà rơi khỏi chín tầng mây.
Dịch thơ (Tương Như)
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay,
Xa trông dòng thác trước sông này:
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.
(**) Nếu muốn được nhân tài giúp sức
Mình cố sao tài đức hơn người.
Tu thân lấy đạo tài bồi,
Đạo tu trước phải rạng ngời đức nhân.
https://nhantu.net/TonGiao/TrungDungTanKhao/TD108.htm