Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm nay thời tiết tươi đẹp, quét sạch mùa đông thê lạnh. Tô Chuyết bỗng mở cửa phòng. Người gác cửa cũng có chút kỳ quái.
Hai ngày nay Tô Chuyết từ đầu đến cuối thành thành thật thật, không rời khỏi cửa, cổng trong không bước, mà ngay cả cơm ăn cũng được đưa vào trong phòng. Không ngờ hôm nay hắn lại ra ngoài. Hơn nữa nhìn khí sắc của Tô Chuyết tốt hơn rất nhiều so với hai ngày trước, trông cũng có tinh thần, trên mặt lại treo lên nụ cười.
Tô Chuyết mở cửa, liếc thấy bóng người đỏ tươi trong đại viện. Triệu Lăng một thân áo quần màu đỏ, đang chơi mấy cây chồi xanh trong viện. Tô Chuyết vừa bước chân ra cửa, Triệu Lăng liền xoay đầu lại, ngọt ngào cười nói:
- Sư huynh, chào buổi sáng!
Thì ra Triệu Lăng được Phong Tòng Quy phân phó, cẩn thận trông chừng Tô Chuyết, đã thấy hai ngày qua Tô Chuyết từ đầu đến cuối không ra khỏi cửa phòng. Nàng đang cảm giác có chút kỳ quái, muốn tới nhìn xem Tô Chuyết rốt cục đang giở trò quỷ gì, không ngờ vừa vặn đụng phải Tô Chuyết đi ra ngoài.
Tô Chuyết vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy mấy người đi qua cửa viện, chính là nhóm người Lý Tuyên. Lý Tuyên quay đầu thấy Tô Chuyết, bốn mắt vừa vặn giao nhau. Trong mắt của Lý Tuyên bắn ra một cỗ hận ý, bước nhanh rời đi. Phương hướng bọn hắn đi chính là cửa lớn. Tô Chuyết đoán ra ngay, nhất định là Lý Tuyên bị Vô Ngã và Phong Tòng Quy đuổi về Kim Lăng.
Tô Chuyết cười cười, lâm vào trầm tư, liền nghe Triệu Lăng bước đến bên cạnh, cười nói:
- Sư huynh đang giễu cợt Lý công tử sao?
Tô Chuyết cười không đáp, Triệu Lăng lại nói:
- Giễu cợt người khác sau lưng luôn không tốt đấy.
Tô Chuyết cười khổ nói:
- Bây giờ ta tự thân cũng khó đảm bảm, không khác gì tù phạm, nào có tư cách giễu cợt Lý Tuyên?
Triệu Lăng chớp đôi mắt to, giả bộ khờ khạo nói ra:
- Sư huynh nói đùa, sư huynh ở đây tựa như là đang ở nhà mình, làm sao lại thành tù phạm?
- Ồ? Phải không?
Con mắt của Tô Chuyết nhìn về phía mấy tên hán tử đang trông coi.
- Có người lúc nào bị giám thị trong nhà mình hay sao?
Triệu Lăng cười cười, nói:
- Sư huynh nghĩ nhiều rồi, bọn hắn chỉ đang phụ trách an toàn của sư huynh mà thôi!
Nói xong phất phất tay, nói với mấy hán tử kia:
- Các ngươi xuống đi, nơi này có ta rồi!
Mấy tên hán tử kia quả nhiên nghe lời thối lui ra khỏi viện tử, điều này thực sự để Tô Chuyết hơi kinh ngạc, nghĩ không ra Triệu Lăng tuổi còn nhỏ mà đã có quyền lực lớn như thế.
Tô Chuyết lại cười nói:
- Nếu ngươi đã tốt với ta như vậy, không bằng dẫn ta ra ngoài hít thở không khí đi. Ngày nào cũng ở trong phòng, ta sắp buồn chết rồi!
Trên mặt Triệu Lăng hiện lên vẻ do dự. Tô Chuyết thông minh giảo hoạt, nàng đã sớm biết. Nếu như Tô Chuyết thừa dịp lúc ra ngoài mà chạy trốn, vậy nàng bàn giao với sư phụ như thế nào đây?
Triệu Lăng suy nghĩ, bỗng ngửa mặt lên, làm bộ nũng nịu nói ra:
- Nếu như muội mang sư huynh ra ngoài, sư huynh nhất định sẽ không để muội khó xử, đúng không?
Tô Chuyết nhịn không được lắc đầu cười khổ, y thực sự không cách nào làm cho cô gái như Triệu Lăng khó xử. Tô Chuyết gật đầu, đáp:
- Đương nhiên rồi! Nếu không, ta chẳng phải là không bằng cầm thú à?
Triệu Lăng nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng đang cười lạnh. Nàng âm thầm suy nghĩ: Cho dù ngươi có thông minh, chẳng lẽ ta lại đần à? Coi như ngươi muốn giở trò gian, cũng khó thoát khỏi con mắt của ta!
Thì ra vừa rồi Triệu Lăng đã cân nhắc trong lòng, Tô Chuyết đã không có võ công, coi như muốn chạy trốn cũng trốn không bao xa. Nếu như so về tâm kế, Triệu Lăng tự phụ cũng không thua gì Tô Chuyết.
Nghĩ như vậy, Triệu Lăng quả nhiên mang theo Tô Chuyết đi về phía cửa lớn. Hai người rời cửa lớn, sớm đã có người trông thấy, lặng lẽ đi vào bên trong. Tính cảnh giác của Triệu Lăng không cao, chưa phát giác ra. Nhưng Tô Chuyết sớm đã nhìn thấy. Y biết người kia nhất định là đi báo tin cho Phong Tòng Quy, cũng không thèm để ý, đứng trước cổng mà hưởng thụ khoảng khắc tự do khó có được này.
Triệu Lăng cười nói:
- Sư huynh, không muốn đi xa một chút sao?
Tô Chuyết lắc đầu, đáp:
- Không cần, miễn làm cho ngươi khó xử.
Triệu Lăng đỏ mặt lên, hơi có chút xấu hổ. Kỳ thật trạch viện nhà này ở vị trí vắng vẻ, đường đi trước cổng mặc dù rộng lớn, nhưng không có mấy người qua lại, càng không thể nói là náo nhiệt.
Đúng lúc này, ở góc đường bỗng dưng có một đứa trẻ ăn xin chạy tới. Đứa trẻ ăn xin trông thấy hai người mặc quần áo không tầm thường, liền kéo tay áo Tô Chuyết, nói:
- Đại gia, thưởng một đồng tiền đi!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Lăng phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Ăn mày từ đâu ra, không nhìn xem đây là địa phương nào!
Mặc dù tuổi tác của nàng không lớn, nhưng khi nổi giận thì khí thế cũng không nhỏ. Đứa bé ăn xin nhìn thấy, lập tức có chút chột dạ, rụt về phía sau hai bước. Tô Chuyết lại cười đáp lại, ôn nhu nói:
- Đừng sợ!
Nói xong, lấy ra mười mấy tiền đồng từ trong ngực, ném vào cái chén sứt của đứa trẻ ăn xin.
Đứa trẻ ăn xin thiên ân vạn tạ, rất nhanh chạy ra xa. Triệu Lăng hừ một tiếng, nói:
- Sư huynh cần gì để ý mấy tên ăn mày này?
Tô Chuyết ngồi xổm xuống, nhìn xem nàng cười nói:
- Đúng lúc ta có mười mấy đồng tiền, vì sao không giúp hắn một chút?
Vóc dáng của Triệu Lăng chưa phát triển hết, Tô Chuyết ngồi xổm xuống, nàng mới cao hơn Tô Chuyết nửa cái đầu. Vẻ mặt của nàng tràn đầy khinh thường nói:
- Trên đời còn ít ăn xin à? Sư huynh có thể giúp được mấy người chứ? Thế gian này vốn là mạnh được yếu thua, nếu chính mình không có bản lĩnh, thậm chí là hết ăn rồi nằm, thì chết đói cũng đáng đời!
Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:
- Có lẽ cũng đúng như ngươi nói, bao thời đại đổi thay, cho tới bây giờ đều là kẻ có năng lực chiếm được vị trí cao, kiếm được của cải khổng lồ. Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều có thể nhận được cơ hội như vậy. Ta cũng không thiếu tiền, đương nhiên là muốn trợ giúp những người cần giúp đỡ rồi. Nếu không thì khác với cầm thú ở chỗ nào?
Triệu Lăng lơ đễnh, cười lạnh nói:
- Sư huynh, hèn chi sư phụ thường nói huynh lòng dạ đàn bà!
Tô Chuyết cũng không tức giận, ngược lại cười nói:
- Triệu Lăng, có lẽ bây giờ ngươi còn chưa hiểu, chỉ cần ngươi lớn thêm một chút thì sẽ phát hiện, có đôi khi trợ giúp người khác sẽ mang đến niềm vui còn hài lòng hơn so với không ngừng tranh giành!
Triệu Lăng cái hiểu cái không. Liền nghe tiếng nói của Phong Tòng Quy từ cổng truyền đến:
- Tô Chuyết, ngươi lại muốn dạy hư tiểu Lăng nhi à?
Tô Chuyết đứng dậy nói:
- Sao dám? Triệu Lăng tâm tính kiên định, ta cũng chưa chắc bằng, sao bằng dăm ba câu là có thể dạy hư chứ?
Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tô Chuyết, ngươi cũng nhàn hạ thoải mái đấy. Một canh giờ sau, chúng ta sẽ xuất phát. Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị một chút đi!
Tô Chuyết cười nói:
- Không cần chuẩn bị, lúc nào cũng có thể lên đường!
Con mắt của Phong Tòng Quy xoay động, nhìn xem thần sắc bình tĩnh của Tô Chuyết giống như không có sợ hãi, nhưng nhất thời lại không đoán được Tô Chuyết còn có thể nghĩ ra cách nào. Tô Chuyết vừa ra cửa lớn, liền có người báo cáo cho Phong Tòng Quy, Phong Tòng Quy cũng rất nhanh ra xem.
Hắn sợ Tô Chuyết thừa dịp ra ngoài mà dùng thủ đoạn nào đó. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Tô Chuyết căn bản không kịp giở trò gì. Phong Tòng Quy suy nghĩ, cảm thấy an tâm một chút.
Lão quay sang Tô Chuyết cười lạnh một hồi, nói:
- Vậy thì tốt! Triệu Lăng, chúng ta vào đi!
Triệu Lăng tự nhiên nghe lời Phong Tòng Quy nhất, Phong Tòng Quy vừa gọi liền đi theo ngay. Những tên trông cửa lại vây quanh. Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, cũng không có tâm tư đứng trước cổng, quay người cũng theo vào cửa.
Không lâu sau, trước cổng quả nhiên có một chiếc xe ngựa lớn đậu đó. Toa xe của xe ngựa vô cùng rộng rãi, đủ để chứa đến bảy tám người. Nhưng chỉ có ba người Vô Ngã, Phong Tòng Quy và Tô Chuyết, lại thêm một cô bé là bốn người ngồi ở bên trong, có vẻ cực kỳ rộng rãi.
Vô Ngã và Phong Tòng Quy mang theo nhân thủ cưỡi ngựa hộ vệ bên cạnh xe ngựa, như xa như gần. Người bình thường chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa, đâu có nghĩ đến chuyến này có chừng hơn trăm người chứ?