Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Nhược Xung căm hận trừng mắt nhìn Tô Chuyết, bỗng nhiên ôm lấy thi thể của Lâm Nhược Hư rồi nhanh chân bước ra cửa. Lý Tuyên cũng không làm khó hắn, bởi vì theo Lý Tuyên thấy, Lâm Nhược Xung chỉ là một tên mãng phu đầu óc đơn giản, là một con cờ mà thôi.
Lý Tuyên cười lạnh nói:
- Xem ra hắn còn chưa tính là quá ngu!
Tô Chuyết lại nhẹ giọng nói:
- Ngươi tự cho là thắng được Lâm Nhược Xung, nhưng không biết là đã bị hắn để mắt tới rồi!
Lý Tuyên cau mày nói:
- Ngươi có ý gì?
Tô Chuyết than nhẹ một tiếng, cũng không nói lời nào. Nhưng trong lòng y lại rõ ràng, Lâm Nhược Xung tựa như một con sói cô độc không rành sự đời. Mà Lâm Nhược Hư là một vị thợ săn cao siêu, thuần dưỡng con sói này thành chó săn. Nhưng hôm nay gặp được Tô Chuyết đã khiến cho sói tính của Lâm Nhược Xung thức tỉnh.
Nhưng mà Lý Tuyên lại dám tùy tiện lợi dụng Lâm Nhược Xung, còn ngăn cản hắn quyết đấu với Tô Chuyết. Lâm Nhược Xung chỉ xem Tô Chuyết là một đối thủ khó có được. Thế nhưng Lý Tuyên đối với hắn mà nói, đã là cừu địch không đội trời chung!
Buồn cười bản thân Lý Tuyên còn không tự hiểu, xem ra từ lâu đến nay hắn chẳng có bao nhiêu tiến bộ! Tô Chuyết nhìn xem Lý Tuyên, gã kẻ địch từng giao thủ bao nhiêu lần này, không biết lần này hắn chuẩn bị đối phó mình thế nào. Chẳng qua Tô Chuyết cũng không e ngại, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu Tô Chuyết là người nhát gan thì những việc trải qua vài năm gần đây đã sớm hù chết y rồi.
Tô Chuyết thản nhiên nói:
- Một người có thể luyện kiếm pháp đến trình độ như hắn, đầu óc chung quy sẽ không quá đần.
Tô Chuyết không trả lời câu hỏi của Lý Tuyên, mà là đáp lại câu nói trước của hắn.
- Nhưng hắn lại dám giết huynh trưởng ruột của mình!
Mặt mũi Lý Tuyên tràn đầy khinh thường.
Trên mặt Tô Chuyết vẫn trần đầy thần sắc không có gì đáng kể:
- Đối với Lâm Nhược Xung mà nói, một cuộc đại chiến lâm li thỏa thích còn quan trọng hơn nhiều so với huynh trưởng của hắn. Cũng giống như ngươi, coi mạng bản thân còn quan trọng hơn nhiều so với tộc nhân của mình. Cho nên ngươi có thể coi tộc tỷ Lý Thiền, tộc đệ Lý Hoành đều như quân cờ mà vứt bỏ!
Tô Chuyết như một trưởng giả nói rì rì. Nhưng y vốn định khuyên bảo Lý Tuyên là Lâm Nhược Xung cực kỳ nguy hiểm. Chẳng qua nói xong lời cuối cùng lại tựa như có chút biến vị. Quả nhiên khóe mắt của Lý Tuyên co rúm, hiển nhiên đã bị câu nói vừa rồi của Tô Chuyết chọc giận. Hắn trông thấy thần sắc trên mặt Tô Chuyết giống như cười mà không phải cười, đối phương dường như cố tình chọc giận mình, trong lòng không ngừng bốc hỏa.
Lý Tuyên thật vất vả đè xuống ngọn lửa giận này, cười lạnh nói:
- Hồi lâu không gặp, võ công của ngươi lại tiến bộ lớn đấy!
Tô Chuyết chắp tay nói:
- Quá khen quá khen!
Y mai danh ẩn tích mấy tháng nay, chạy ngược chạy xuôi, luyện võ công lại càng chịu không ít gian khổ. Về một điểm này, Tô Chuyết sẽ không khiêm tốn. Có đôi khi quá mức khiêm tốn chính là dối trá.
Lấy trí mưu, lấy lực thắng. Có được một thân công phu giỏi thì thường sẽ tự giải quyết được rất nhiều vấn đề, Tô Chuyết càng ngày càng hiểu rõ đạo lý này.
Lý Tuyên lại cười lạnh nói:
- Chỉ là không biết, đầu óc của ngươi có tiến bộ nhiều như võ công của ngươi hay không!
Con mắt Tô Chuyết xoay chuyển, nói:
- Đích xác ta không đoán ra lần nay ngươi lại bày ra cái bẫy này. Ngươi sai người giả trang quan sai, vu hãm phú thương cấu kết phản tặc Nam Đường. Quả thực là để người ta không thể tưởng tượng!
Lý Tuyên cười nhạt một tiếng:
- Sự việc càng không thể tưởng tượng nổi thường thường lại càng hữu hiệu!
Tô Chuyết gật đầu, đồng ý mà nói:
- Không sai! Chẳng ai nghĩ tới, kẻ hô bắt cướp lại chính là cướp! Ngươi bỏ nhiều sức như vậy chỉ là để đối phó ta thôi à?
Lý Tuyên cười nhạo nói:
- Tô Chuyết, ngươi thực sự quá tự cho là đúng!
Tô Chuyết nhíu mày:
- Ồ? Nói như vậy không phải là vì chuyên môn bắt ta sao? Như vậy ngươi còn có âm mưu gì?
Lý Tuyên cười một tiếng quỷ bí, cũng không nói ra, giống như là đang cố ý khảo sát Tô Chuyết. Tô Chuyết tự nhủ:
- Trải qua mấy vụ cướp của ngươi, những người không rõ chân tướng sẽ chỉ cho rằng thật là sai dịch quan phủ làm ác. Như vậy là ngươi đang muốn kích thích sự phẫn nộ của dân chúng ở Kim Lăng!
Lý Tuyên thấy Tô Chuyết đã nghĩ đến tầng này, cũng không giấu diếm nữa, cười nói:
- Nào chỉ là ở Kim Lăng? Từ nửa tháng nay, tộc nhân họ Lý ta ở Giang Đô, Lư châu, Giang Châu, phàm là cố thổ Nam Đường ta, thì đều đang làm những chuyện như vậy!
Tô Chuyết hít một hơi, tựa như có chút chấn kinh đối với thủ bút như vậy. Lý Tuyên thích nhất trông thấy Tô Chuyết làm ra vẻ mặt như thế. Giống như là một học đồng đọc thuộc một đoạn sách nên nhận được lời khen ngợi của tiên sinh.
Lý Tuyên lại nói:
- Lúc đầu ngươi cũng coi như là tộc nhân Lý thị, ta cũng nên mang theo ngươi cùng mưu tính đại sự. Chỉ tiếc...
Tô Chuyết biết hắn đáng tiếc cái gì. Nhưng Tô Chuyết không cảm thấy có gì mà đáng tiếc, y thở dài, nói:
- Ngươi không sợ nếu chuyện này lộ ra chân tướng, thì những thương nhân bị hại sẽ liên lạc quan phủ, vây bắt tộc nhân của ngươi hay sao?
Lý Tuyên ngửa mặt lên trời cười to, nói:
- Ai biết hả? Thương nhân trọng lợi, chỉ cần gốc rễ của bọn chúng không tổn thương, bọn chúng đều sẽ lựa chọn nén giận, lại càng không có người thật sự đi điều tra. Mãi đến khi oán giận tích lũy đến mức độ nhất định thì sẽ bạo phát ra ngoài. Lúc đó chính là thời điểm thay đổi triều đại!
Tô Chuyết nói:
- Đáng tiếc kế hoạch của ngươi ở Kim Lăng dường như có chút mất kiểm soát. Lũ người này chẳng những cướp tiền của lại còn làm bẩn con gái của người khác!
Lý Tuyên cười nói:
- Cho nên ta còn phải cảm tạ ngươi đã giết bọn chúng. Như vậy lại càng không có kẻ nào tiết lộ chủ sử sau màn là ta!
Tô Chuyết hơi biến sắc, nói:
- Hèn chi tiểu ăn mày kia tìm được tung tích của bọn người này nhanh như vậy, hóa ra là ngươi toan tính mượn đao giết người!
Trông thấy Tô Chuyết lần đầu rơi vào tính toán của mình, Lý Tuyên thỏa mãn không gì sánh được. Hắn cười gật đầu. Tô Chuyết lại nói:
- Huynh đệ họ Lâm biết được hành tung của ta, đương nhiên cũng là ngươi tiết lộ cho bọn hắn!
Lý Tuyên mỉm cười nói:
- Không sai! Nếu như không nhờ bọn chúng ngăn cản ngươi, thì làm sao ta có thể bố trí thiên la địa vọng thế này? Tô Chuyết, nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là quá thích xen vào chuyện bao đồng. Nếu không phải ngươi bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với sự việc về con gái Trần chưởng quỹ, chắc hẳn sẽ không hề có người phát hiện hành tung của ngươi. Sau khi ta biết được, không kịp triệu tập nhân thủ, trước tiên đành phải tiết lộ tin tức này cho huynh đệ họ Lâm, để bọn hắn ngăn chặn ngươi. Quả nhiên, hết thảy đều ở trong dự liệu của ta mà!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Đáng tiếc âm mưu của ngươi cuối cùng vẫn bị ta biết được!
- Biết thì biết, lẽ nào ngươi còn mạng để nói ra à?
Vẻ mặt Lý Tuyên trở nên nghiêm túc.
- Lần này ta xuất hết quân tinh nhuệ của Thiên bộ, bố trí thiên la địa võng vì ngươi. Nếu ngươi còn có thể bình yên rời khỏi ngôi đạo quán này, Lý Tuyên ta cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời rồi!
Tô Chuyết không hề hoài nghi lời nói của Lý Tuyên, từ trong ánh mắt của những người này, y biết bọn hắn tuyệt đối không phải là người lương thiện. Nhưng Tô Chuyết lại không lo lắng chút nào. Nếu như Lý Tuyên thật sự muốn giết hắn, còn cần phí nhiều miệng lưỡi như vậy à?
Tô Chuyết cười nói:
- Ngươi thật sự muốn giết ta?
Lông mày Lý Tuyên nhảy lên, trên mặt chợt lóe lên vẻ tức giận. Tô Chuyết lại nói:
- Mặc dù ngươi hận không thể chém ta thành muôn mảnh, nhưng ngươi sẽ không giết ta. Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, thì vừa nãy không nên ép Lâm Nhược Xung rời đi. Coi như Lâm Nhược Xung không giết được ta, thì cũng có thể để ta mất rất nhiều sức lực, đến lúc đó ngươi dĩ dật đãi lao (*), chẳng phải là giảm bớt rất nhiều chuyện rồi hay sao? Ngươi cũng không ngốc, cho nên ngươi không muốn để ta chết trên tay Lâm Nhược Xung.
(*) Dĩ dật dãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công
Tâm tư Lý Tuyên bị Tô Chuyết đoán trúng rõ ràng, hận đến nghiến răng. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi đoán không sai!
Tô Chuyết cười nói:
- Ta đoán, nhất định là chủ tử của ngươi muốn thấy ta chứ? Cũng không biết là chủ tử mới hay chủ tử cũ?