Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vệ Thắng căm hận nhìn xem bóng lưng Tô Chuyết đi xa, hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần. Lúc này mới có người dắt ngựa tới, nhưng Tô Chuyết đã rẽ qua góc phố, không thấy nữa rồi.
Vệ Thắng dậm chân, lạnh lùng nói:
- Tô Chuyết, Tô Chuyết --
Chỉ là Tô Chuyết đã không nghe được tiếng kêu của Vệ Thắng. Đằng trước có mười mấy kỵ binh còn đang chờ ở giao lộ, hiển nhiên Tô Chuyết không trở lại, bọn họ khẳng định sẽ không chạy trốn một mình.
Nhưng bọn họ trông thấy thời điểm Tô Chuyết đi chỉ có một người, trở về lại biến thành hai người, cũng là nghẹn họng nhìn trân trối. Tô Chuyết liên tục phất tay:
- Đi mau đi mau!
Một đoàn người lao về hướng cửa bắc. Lúc này lang đội và sư đội đã ra khỏi thành, Đại Đồng phủ cũng chỉ còn lại có mười tên quân Tống này. Truy binh đã dần dần tập kết, tụ đến từ bốn phương tám hướng, làm sao cam chịu thả đi những người này chứ?
Cửa bắc đã ở trước mặt, Tô Chuyết trông thấy binh sĩ thủ vệ bắt đầu triệu tập đồng bạn, dự định đóng cửa. Tô Chuyết liên tục quát:
- Nhanh!
Y áp trận ở cuối hàng, mười mấy người đằng trước lần lượt thông qua cửa bắc. Mắt thấy cửa chính chậm rãi đóng lại, chỉ còn lại một khe nhỏ. Trong lòng Tô Chuyết cuồng loạn, thúc vào bụng ngựa, đột nhiên lướt sát cửa thành xông ra ngoài.
Trái tim Tô Chuyết gần như muốn nhảy ra ngoài, rời khỏi cửa thành thì hưng phấn lên tiếng rống to. Hơn mười đồng bạn cũng điên cuồng la lên, tiếng la truyền vào trong thành, chỉ làm cho binh tướng Khiết Đan tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tô Chuyết miễn cưỡng thông qua cửa thành, nhưng Gia Luật Hùng Tài nằm trên lưng ngựa lại không có may mắn như thế. Hắn không kịp rụt đầu co chân về, thời điểm xông qua cửa thành thì cái ót lại nặng nề cọ xát lên cửa chính, chà rách một lớp da đang không ngừng chảy máu. Một chân cũng nặng nề va vào một phát, đau đớn toàn tâm.
Hắn cắn răng nói:
- Tô Chuyết, ngươi ——
Tô Chuyết cũng lười biếng dông dài với hắn, không chờ hắn nói xong, một chưởng chặt lên cổ Gia Luật Hùng Tài, đánh hắn ngất đi. Thủ hạ có người hỏi:
- Tô tiên sinh, bây giờ làm gì?
Tô Chuyết cười to nói:
- Đi! Hội hợp với những người khác!
Quân canh giữ Đại Đồng phủ phí hết một khoảng thời gian mới lần nữa mở ra cửa chính, lúc chạy ra sớm đã không thấy bóng dáng của đám người Tô Chuyết đâu.
Giờ phút này Tô Chuyết đã ở trong khu rừng ngoài mười mấy dặm, hội hợp với đám người Hạ Thanh Phong. Lại thêm một cuộc tập kích tuyệt hay, phe mình tổn thất chỉ ba bốn người, mà đem một tòa Tây Kinh lớn như vậy khuấy đảo đến long trời lở đất. Xưa nay đám người Hạ Thanh Phong chưa bao giờ trải qua thắng lợi lâm ly mà hả hê như thế, lập tức vây quanh Tô Chuyết.
Tô Chuyết cười nhìn mọi người, nói:
- Hiện tại chúng ta đã bại lộ hàng tung, chiến đấu sau này sẽ càng thêm gian khổ!
Quách Uy lớn tiếng nói:
- Sợ cái gì! Chúng ta đang muốn xoắn tay áo đại chiến với Liêu cẩu một trận đây!
Chung Vũ nói:
- Tô tiên sinh, tại sao tiên sinh dẫn chúng ta hướng bắc? Chẳng phải là càng ngày càng cách xa Đại Tống hay sao?
Tô Chuyết đáp:
- Mặt phía nam là đại quân Liêu quốc, nếu như chúng ta hướng nam rất có thể sẽ đâm vào trong lòng đại quân. Hơn nữa đối phương biết lai lịch của chúng ta, nhất định sẽ tăng thêm thủ vệ ở mặt đông và mặt tây, nhưng khẳng định sẽ không đoán ra chúng ta dám tiếp tục hướng bắc. Bởi vậy, ở mặt phía bắc chúng ta mới có thể an toàn nhiều hơn.
Hạ Thanh Phong trông thấy Gia Luật Hùng Tài hôn mê trên lưng ngựa, hỏi:
- Tô tiên sinh, người này là ai?
Tô Chuyết cười đáp:
- Hắn chính là thất hoàng tử của Liêu hoàng, Gia Luật Hùng Tài!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ. Không ngờ thất hoàng tử lại ở ngay trong thành Đại Đồng phủ, càng không nghĩ tới Tô Chuyết lại có thể bắt giữ Gia Luật Hùng Tài mang về.
Dương Tín oán hận nói:
- Nghe nói lần này binh lính Khiết Đan tấn công Đại Tống ta chính là chủ ý của kẻ này!
Nói xong nhổ nước bọt vào Gia Luật Hùng Tài.
May mà Gia Luật Hùng Tài bị Tô Chuyết đánh ngất xỉu, bằng không sẽ tức giận đến chết mất. Tô Chuyết cũng biết, gã Gia Luật Hùng Tài này chẳng qua là bị Phong Tòng Quy lợi dụng mà thôi, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Quách Uy lớn tiếng nói:
- Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta dứt khoát làm thịt tên cẩu tặc này đi!
Hạ Thanh Phong vội vàng ngăn hắn lại, Tô Chuyết cười nói:
- Tên cẩu tặc này còn sống thì hữu dụng hơn nhiều so với chết.
Hạ Thanh Phong cau mày nói:
- Nhưng mà binh chúng ta quý ở thần tốc, nếu như kéo theo một tên tù binh trên đường đi, áp giải cẩn thận, chỉ sợ cũng sẽ có không ít phiền phức!
Khóe miệng Tô Chuyết lộ ra một nụ cười, nói:
- Ta tự có diệu kế!
Nói xong quay sang Chu Thanh Liên nói:
- Chu tiền bối, mời tiền bối lo liệu Gia Luật Hùng Tài một chút!
Tiếp theo nhỏ giọng thì thầm hai câu bên tai Ngọc Nương.
Ngọc Nương nhịn không được cười nói:
- Ai cũng không khôn khéo bằng ngươi!
Đám người đang không hiểu, còn muốn hỏi, đã nhìn thấy Gia Luật Hùng Tài chậm rãi tỉnh lại. Ngọc Nương lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn. Gia Luật Hùng Tài thuận thế nuốt xuống, mới phản ứng được, vội hỏi:
- Ngươi cho ta ăn cái gì?!
Ngọc Nương cười đáp:
- Vừa mới cho ngươi ăn là độc dược xuyên ruột!
Gia Luật Hùng Tài quả nhiên bị ấn tượng mạnh, lại mơ hồ cảm thấy trong bụng thật đau đớn. Hắn bỗng quỳ xuống trước mặt Tô Chuyết, cầu xin:
- Tô Chuyết, Tô Chuyết... Xin tha cho ta một mạng...
Tô Chuyết cười nói:
- Gia Luật Hùng Tài, ngươi và ta không thù không oán, muốn tính mạng của ngươi làm gì?
Gia Luật Hùng Tài mờ mịt ngẩng đầu:
- Ngươi... Ngươi chịu thả ta đi?
Tô Chuyết cười nói:
- Ngươi yên tâm, vừa nãy viên thuốc nhỏ kia cũng không phải là độc dược ghê gớm gì. Nếu ngươi tranh thủ thời gian đi tìm đại phu, nói không chừng có thể chữa hết đó!
Trên mặt Gia Luật Hùng Tài tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, liền nghe Hạ Thanh Phong cười nói:
- Chẳng qua độc dược kia nếu như ngày nào không ăn thuốc giải, thì toàn thân sẽ thối rữa, chảy ra máu mủ, mãi cho đến khi máu trong cơ thể chảy sạch rồi mới có thể tắt thở.
Gia Luật Hùng Tài rùng mình một cái, Tô Chuyết càng nói thật nhẹ nhàng, hắn càng cảm thấy rợn tóc gáy. Tô Chuyết cười cười:
- Hạ tướng quân, tướng quân cũng đừng hù dọa thất hoàng tử. Độc dược đó đâu có đáng sợ như thế chứ?
Tô Chuyết vừa dứt lời, Gia Luật Hùng Tài liền cuống quít dập đầu với Tô Chuyết, nói:
- Tô Chuyết... Tô tiên sinh... Ta tuyệt đối không dám chạy trốn... Ngài tha cho ta đi...
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
- Gia Luật Hùng Tài, nếu như muốn ta tha mạng cho ngươi thì cũng rất dễ thôi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được!
Gia Luật Hùng Tài liên tục gật đầu:
- Ta đương nhiên nghe lời...
- Vậy nếu như ta bảo ngươi hạ mệnh lệnh rút đại quân Khiết Đan về, ngươi có nguyện ý hay không?
Tô Chuyết nói.
Gia Luật Hùng Tài khẽ giật mình, bỗng dưng khí lực toàn thân dường như mất sạch, co quắp ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói:
- Việc này... Cũng không phải là ta có khả năng làm chủ mà...
Tô Chuyết nhíu mày, hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đại quân Khiết Đan còn có thể không nhận mệnh lệnh của ngươi hay sao?
Gia Luật Hùng Tài cười thê thảm một tiếng, nói:
- Vốn dĩ là nghe lệnh của ta, nhưng mà bây giờ chỉ sợ đã không phải do ta làm chủ rồi...
Hạ Thanh Phong cũng ý thức được trong đó nhất định có can hệ trọng đại, vội nói:
- Ngươi nói rõ một chút!
Gia Luật Hùng Tài nói:
- Thoạt đầu kế hoạch công Tống đích thật là ta đề xuất với phụ hoàng. Vệ Thắng nói, Quỷ Ẩn Phong Tòng Quy tiên sinh đã trù tính toàn bộ mọi sự, chỉ cần kế hoạch thành công, đến lúc đó sẽ cắt nhường đất đai của bảy châu cho chúng ta, còn có thể dìu ta leo lên ngôi vị hoàng đế Liêu quốc. Nhưng mà về sau, đại quân lên đường, quân quyền đã không còn trong tay ta rồi...
- Vậy bây giờ quân quyền nằm trong tay ai?
Tô Chuyết vội hỏi.
Gia Luật Hùng Tài lẩm bẩm nói:
- Nam Viện đại vương Tiêu Thiên Đình!