Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn xem bóng lưng Lâm Nhược Xung đi xa, Tô Chuyết vẫn có chút không yên lòng như cũ. Giờ phút này trên trời tuyết càng rơi càng dày, một lớp tuyết mỏng manh đã tích tụ trên mặt đất, ánh ra rõ ràng vết vó ngựa của Lâm Nhược Xung xa dần.
Hạ Thanh Phong có chút lo lắng nói:
- Tô tiên sinh, một mình hắn có thể làm được sao?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Ta cũng có chút bận tâm. Có lẽ Lâm Nhược Xung có khả năng đơn đả độc đấu, nhưng ở trong chiến trường thì kiếm pháp quỷ dị của hắn sẽ không cách nào phát huy tác dụng.
Y dừng một chút, nói:
- Để các huynh đệ ăn chút lương khô, chúng ta chờ một lúc rồi xuất phát!
Sau nửa canh giờ, đại quân sẵn sàng chuẩn bị xuất phát. Tô Chuyết một ngựa đi ở hàng đầu, dọc theo phương hướng Lâm Nhược Xung chạy xa mà chậm rãi bước đi. Sau phần đuôi của mấy con chiến mã thì được đại quân buộc cành cây khô, là để dễ dàng quét bỏ dấu vó ngựa trên mặt tuyết.
Cứ như vậy đi nửa ngày, bông tuyết đã đắp lên một tầng tuyết đọng thật dày trên mặt đất, đại địa bao phủ trong làn áo bạc, nhìn rất đẹp mắt. Nhưng cảnh tượng này lại không thể làm cho tâm tình của đội kỵ binh vui sướng, mà chỉ khiến cho bọ họ đi đường càng thêm khó khăn.
Mặc dù Chu Thanh Liên bị trúng một tiễn, nhưng cũng may chỉ là vết thương da thịt, nội tạng không bị tổn thương. Lại thêm thân thể của lão rắn chắc, nội công thâm hậu, ngoại trừ vận dụng võ công có đôi lúc trắc trở ra thì cũng không quá nhiều ảnh hưởng.
Chu Thanh Liên và Ngọc Nương đi theo đằng sau Tô Chuyết, yên lặng suy tính thời gian. Cách một tháng kỳ hạn đã không có mấy ngày. Thế nhưng Tô Chuyết lại không hề có dấu hiệu lo lắng nào. Có thể Tô Chuyết đã quên tính mạng của mình chỉ còn lại mấy ngày mà thôi.
Hai người còn chưa nghĩ được cách thức nào tốt có thể moi ra cổ trùng trong huyết mạch của Tô Chuyết. Có lẽ dùng phương pháp Miêu Cương cổ xưa đổi máu chắc là sẽ có hiệu quả. Nhưng thời tiết bây giờ nơi nào có điều kiện cho bọn họ dùng phương pháp này đây?
Hai người đang mặt ủ mày chau, chợt thấy phía trước Tô Chuyết giơ tay lên, ngừng lại. Hạ Thanh Phong chạy lên phía trước, cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi:
- Tô tiên sinh, chuyện gì xảy ra?
Tô Chuyết chỉ vào mặt tuyết phía trước, bất ngờ có một chữ “Lâm” thật lớn. Hạ Thanh Phong cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, nhịn không được bật cười, nói:
- Gã lập dị kia đánh ký hiệu lớn như vậy, chẳng lẽ không sợ Tiêu Thiên Đình phát hiện ra sao?
Tô Chuyết cũng không nhịn được cười nói:
- Lâm Nhược Xung cũng không phải là người am hiểu nhiều thứ, có thể làm được như vậy đã là rất tốt! Nếu như hắn đã để lại ký hiệu, nói rõ đã có tin tức của Gia Luật Hùng Tài!
Hạ Thanh Phong gật đầu, nói ra:
- Gia Luật Hùng Tài chỉ có một mình, không có đồ ăn, trong trời đông giá rét nhất định đi không xa! Tô tiên sinh, chúng ta mau đuổi theo đi!
Tô Chuyết gật đầu, tất cả mọi người tăng nhanh tốc độ. Lại chạy về phía trước một canh giờ, đã là lúc xế chiều, chợt phát hiện có mấy chấm máu đỏ thắm trên mặt tuyết trước mặt.
Tô Chuyết phát hiện đầu tiên, không khỏi lấy làm kinh hãi, cau mày nghi ngờ không thôi. Hạ Thanh Phong cũng có chút hoảng hốt bất định, hỏi:
- Tô tiên sinh, lẽ nào người kia gặp chuyện rồi?
Tô Chuyết đưa tay ngăn hắn nói tiếp, mở miệng:
- Đừng vội kết luận!
Trong lòng y cũng không tin Lâm Nhược Xung sẽ dễ dàng xảy ra nguy hiểm. Một người biết truy đuổi sẽ không tùy tiện mất mạng. Cho tới nay, Lâm Nhược Xung đều phi thường biết bảo vệ bản thân, dù cho bị người khác coi là tham sống sợ chết, cũng sẽ không tuỳ tiện đặt bản thân vào cảnh nguy hiểm khó mà vãn hồi.
Người như vậy tuyệt đối sẽ không dễ dàng đổ máu. Vậy thì vết máu trên đất là của người nào đây?
Tô Chuyết suy nghĩ một lúc, nói:
- Hạ tướng quân, chia người thành ba đường. Một đường theo chúng ta đi lên phía trước, một đường thì ở lại đây cảnh giới, còn một đường thì ở một bên phối hợp.
Tô Chuyết hấp thụ giáo lần trước, bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì cảnh giác, sắp xếp mọi sự có nề có nếp, không lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Hạ Thanh Phong quay đầu an bài xong xuôi. Quách Uy dẫn theo hổ đội đi theo đám người Tô Chuyết tiến lên. Một ngàn người này có thể tính là quân tinh nhuệ phản ứng nhanh nhẹn nhất, hành động dũng mãnh nhất, cho dù gặp được nguy hiểm, cũng có thể kịp phản ứng nhanh chóng, không đến mức tạo thành tổn thất quá lớn.
Tô Chuyết hãm lại tốc độ, cẩn thận thăm dò phía trước.
Đi hơn một dặm đường, phía trước xuất hiện một khu rừng nhỏ. Phạm vi không lớn, bên trong là một ít cây thông thưa thớt.
Ở rìa rừng cây Tô Chuyết lại phát hiện mấy vết máu. Máu chảy không nhiều nhưng vô cùng dễ thấy. Hơn nữa vết máu đỏ tươi, hiển nhiên vừa mới rớt xuống không lâu.
Tô Chuyết và Hạ Thanh Phong nhìn nhau, hai người đều lộ ra thần sắc nghi ngờ. Hai người xuống ngựa, đi ở trước nhất, cẩn thận đi vào trong rừng cây.
Tất cả mọi người đều đưa tay đặt lên chuôi đao, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút ra giao chiến. Đi vào trong rừng, loáng thoáng trông thấy nơi xa có vài bóng người. Những người này mặc áo xám trên thân, ở trong khu rừng cũng không dễ thấy cho lắm, nếu không phải có người đi lại thì Tô Chuyết cũng khó có thể phát giác.
Tô Chuyết đếm đại khái, có chừng mười mấy người. Y quan sát một hồi, bất ngờ phát hiện những người này đều là người của phái Thiên Lang!
Tô Chuyết không biết bọn chúng tụ tập ở đây làm gì, nhất thời tò mò, thò chân đi lên trước mấy bước. Đột nhiên nghe thấy sau lưng vang tiếng hò hét. Trái tim Tô Chuyết đập mạnh, lẽ nào lại trúng mai phục?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội lính Khiết Đan tay nâng trường mâu, đã đem một đội quân Tống này bao vây lại. Chẳng qua nhóm người Khiết Đan này chỉ có vài trăm người, nhân số còn chiếm thế yếu. Nhưng mười mấy người của phái Thiên Lang thì cực kỳ khó giải quyết.
Tô Chuyết đang không biết xử trí như thế nào, liền nghe có người "Ha ha" cười to. Tập trung nhìn kỹ, Tiêu Thiên Quân vượt qua đám người, mặt mũi tràn đầy nụ cười gằn, nói:
- Tô Chuyết, quả nhiên ngươi vẫn bị lừa!
Tô Chuyết khẽ giật mình, bỗng nhiên trông thấy kẻ áo xám dùng kiếm sau lưng Tiêu Thiên Quân, trong tay thế mà xách theo một người. Người này bể đầu chảy máu, trên mặt sưng lên một cục lớn, bị đánh không nhẹ, bất ngờ chính là Đại Liêu thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài!
Quả nhiên Gia Luật Hùng Tài vẫn rơi vào trong tay Tiêu Thiên Quân! Tô Chuyết thầm than trong lòng.
Thì ra Tiêu Thiên Quân bắt được Gia Luật Hùng Tài đang chạy trốn, vốn có thể một đao giết chết cho xong chuyện. Nhưng hắn lại nảy ra chủ ý, lợi dụng Gia Luật Hùng Tài dẫn dụ Tô Chuyết mắc câu. Hắn mang theo một đội binh mã khoảng vài trăm người, tăng thêm cao thủ trong môn phái mình, chỉ cần Tô Chuyết nóng lòng đuổi bắt Gia Luật Hùng Tài, sẽ khó tránh khỏi khinh địch truy kích mà lọt vào bẫy.
Mặc dù Tô Chuyết còn mang theo một ngàn người, nhưng Tiêu Thiên Quân tự tin có thể một mẻ hốt gọn bọn hắn.
Tô Chuyết suy nghĩ rõ ràng, trong lòng ngược lại trấn định xuống. Từ tình hình xem ra Tiêu Thiên Đình cũng không đuổi tới. Có lẽ bởi vì Tiêu Thiên Đình dẫn người chạy đường mấy ngày liền, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Đã như vậy, chính mình còn có thể đánh cược một lần với Tiêu Thiên Quân. Chỉ là không biết Lâm Nhược Xung ở nơi nào, có gặp phải độc thủ của Tiêu Thiên Quân hay không.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Tiêu Thiên Quân, chẳng lẽ ngươi không biết, người mà các ngươi bắt được là thất hoàng tử của các ngươi hay sao?
Tiêu Thiên Quân cười ha ha, nhìn xem Gia Luật Hùng Tài, cố ý nói ra:
- Ồ? Hắn là thất hoàng tử à? Ta thấy không phải đâu!
Gia Luật Hùng Tài đã bị đánh bầm dập mặt mũi, gần như không nhận ra được. Hắn miễn cưỡng mở ra con mắt sứng tấy, nhìn về phía Tô Chuyết, trong mắt bất ngờ toát lên một tia tuyệt vọng. Có lẽ ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn mới có thể cảm thấy hối hận. Lúc trước tên cấp dưới Tiêu Thiên Đình bị mình xem thường, vậy mà lại có tâm mưu phản. Mà Tiêu Thiên Quân trước đây thường giúp đỡ mình lại có một ngày muốn giết mình.
Tiêu Thiên Quân liếc mắt ra hiệu, người áo xám kia đột nhiên đâm kiếm một cái. Trường kiếm xuyên vào lồng ngực Gia Luật Hùng Tài, máu tươi ồ ạt chảy xuống, nhuộm đỏ đất tuyết một mảng lớn.
Nội tâm Tô Chuyết chấn động, không ngờ Tiêu Thiên Quân quả thật xuất thủ không một chút lưu tình. Tiêu Thiên Quân hồn nhiên không để bụng, cười nói:
- Tô Chuyết, hình như ngươi giết thất hoàng tử nước ta rồi?
Tô Chuyết biết là hắn cố tình muốn vu oan, để Liêu Hoàng chĩa đầu mâu vào mình. Tô Chuyết còn chưa nói gì, bỗng nhiên gió lạnh phần phật. Phía trước lóe lên một bóng người, một tia hàn mang đâm thẳng về phía Tiêu Thiên Quân.
Lại một lần nữa Tô Chuyết kiến thức được chiêu thức quỷ dị khó lường này, Nhất Kiếm Sương Hàn! Hóa ra Lâm Nhược Xung cũng không gặp phải độc thủ, mà là luôn trốn ở một nơi gần đây, chờ đợi thời cơ tốt nhất!