Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Chuyết nghe thấy lời của Khâu Cung Nhân, không khỏi giật mình, bật thốt kinh hô lên: "Sao cơ? Chết rồi?"
Khâu Cung Nhân gật đầu, đáp: "Không sai, ta cũng vừa nhận được thủ hạ báo tin..."
Tô Chuyết xen lời hắn: "Bây giờ thi thể ở nơi nào?"
Khâu Cung Nhân vội đáp: "Còn chưa động, sau khi ta nghe được, cảm thấy nên báo cho ngài một tiếng thì hơn, liền chạy tới."
Tô Chuyết nói: "Đa tạ Khâu đại nhân, việc này chớ nên chậm trễ, chúng ta vẫn nhanh đến xem một chút đi!"
Khâu Cung Nhân gật đầu, đột nhiên chỉ vào Trang Lực hỏi: "Hắn là ai? Muốn cùng mang theo không?"
Tô Chuyết tính toán trong lòng một phen, hơi hơi do dự. Liên tục có người chết đi, đã khiến cho y không dám dễ tin người ngoài. Vì bảo vệ Trang Lực miễn gặp bất trắc, Tô Chuyết đành phải mang hắn theo. Y gật đầu, rốt cục nói ra: "Hắn là bằng hữu của ta, ta muốn mang theo hắn!"
Khâu Cung Nhân không nói gì thêm, dẫn đầu đi ra ngoài. Tô Chuyết đỡ Trang Lực dậy rồi đi ra ngoài, trước cổng đã chuẩn bị ngựa xong. Tô Chuyết và Trang Lực ngồi chung một ngựa, chạy theo đằng sau Khâu Cung Nhân.
Mấy người gắng sức chạy, đến ngoài cửa một khách sạn. Cửa khách sạn đã bị quan sai bao bọc vây quanh, không cho phép bất kỳ người nào ra vào. Khâu Cung Nhân dẫn Tô Chuyết vào nhà, thẳng đến lầu hai phòng khác. Một gian phòng mở rộng cửa, quan sai thủ vệ đứng canh cửa.
Trong phòng có bốn người nằm, sắc mặt trắng bệch, đều đã tắt hơi. Một ngỗ tác (tên một chức lại để khám xét các người tử thương) đang bận rộn ngay cạnh thi thể bên, Khâu Cung Nhân vào phòng, ông ta cũng không ngẩng đầu. Đám người Tô Chuyết đứng ở một bên chờ trong chốc lát, chỉ thấy Ngỗ tác kia ngẩng đầu, hướng Khâu Cung Nhân lắc đầu, nói ra: "Đại nhân, bọn họ... Bọn họ tựa hồ là... Mấy canh giờ trước, nhiễm bệnh mà chết..."
Khâu Cung Nhân sững sờ, nói ra: "Nhiễm bệnh chết sao? đùa à, bốn người đồng thời bệnh chết hả?"
Ngỗ tác một mặt vô tội, nói ra: "Thế nhưng... Thế nhưng mà thảo dân quả thực kiếm không ra vết thương trên người bọn họ, cũng chẳng có triệu chứng trúng độc..."
Tô Chuyết cũng không tin lời gã, bề ngoài bốn người này xác thực không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng tên ngỗ tác này nhất định không biết võ công, bằng không tất nhiên có thể thấy được mấy người kia đều bị nội thương. Y ngồi xổm người xuống, xốc lên cổ áo mấy người, thầm kêu một tiếng: "Quả nhiên là thế!"
Nguyên lai bộ ngực của mấy người kia đều có một vết sẹo sưng đỏ, không khác chút nào với vết sưng trước ngực Nhạn Nhi. Thoạt nhìn vết sẹo này, tựa hồ gây nên bởi đè ấn, nhưng lấy nội kình đả thương tâm mạch, sinh ra tắc nghẽn khí huyết. Nếu không phải Tô Chuyết đã sớm được chứng kiến, chỉ sợ cũng bỏ qua.
Khâu Cung Nhân ở một bên thấy Tô Chuyết kiểm tra cẩn thận, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Lưu bộ đầu, có phát hiện gì không?"
Tô Chuyết cũng không quay đầu lại, nói ra: "Bọn họ bị nội kình chấn thương tâm mạch mà chết! Hung thủ là một cao thủ võ lâm!"
Khâu Cung Nhân hít sâu một hơi, loại văn nhân quan trường như bọn họ, việc không muốn nhất là có liên hệ với nhân sĩ giang hồ, nhưng hết người này đến người khác lại chết dưới tay của cao thủ võ lâm, manh mối tựa hồ lập tức bị chặt đứt. Hắn tức thì có chút nhức đầu, hỏi: "Chuyện... Chuyện này xử lý thế nào đây? Những người giang hồ này, vô tung vô ảnh, phải làm sao bắt hung thủ?"
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói ra: "Cái gọi là ngỗng qua để lại tiếng, chỉ cần hắn hạ thủ giết người, thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết xóa không hết. Bề ngoài mấy người kia không có bất kỳ vết thương gì, đúng là ngỗ tác tra xét không ra. Nhưng trên giang hồ, loại người có thân thủ như này không nhiều, kẻ biết dùng môn võ công này thì càng ít."
Khâu Cung Nhân còn chưa bắt được mấu chốt, hỏi: "Thế nhưng, hung thủ rốt cuộc là kẻ nào?" Hắn thở dài một tiếng, phất phất tay, nói với quan sai: "Nhấc thi thể trở về trước đi đã!"
Tô Chuyết lại liếc mắt nhìn thi thể của những người kia, ai ngờ một cái nhìn lơ đãng như thế, lại để y chau mày. Một người trong mấy người kia, tay phải nắm chặt, trong móng tay tựa hồ để lại một sợi vải đứt.
Quan sai đang muốn nhấc thi thể mấy người, Tô Chuyết vội vàng hô một tiếng: "Chậm!"
Quan sai sững sờ, ngừng lại, Khâu Cung Nhân vừa ra khỏi cửa cũng không nhịn được bước vào phòng, kỳ quái mà nhìn xem Tô Chuyết. Tô Chuyết lại ngồi xổm người xuống lần nữa, nâng tay phải người kia lên, nhẹ nhàng nhặt sợi tơ trong móng tay của người kia ra.
Khâu Cung Nhân ngồi xổm sau lưng y, nhẹ giọng hỏi: "Đây là thứ gì?"
Tô Chuyết trầm ngâm đáp: "Đây nhất định là ông ta lấy xuống từ trên quần áo hung thủ."
Y đứng người lên, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mấy người kia nằm ở trong phòng, cũng không có dấu vết dịch chuyển, nói rõ hung thủ tiến vào trong phòng rồi mới hạ thủ."
Khâu Cung Nhân giật mình, bật thốt lên: "Điều này nói rõ hung thủ là người mà bọn họ nhận biết!"
Tô Chuyết gật gật đầu, nói: "Quần áo trên thân mấy người kia khô mát, nói rõ đêm qua họ cũng không theo lời đại nhân, đi cứu trợ nạn dân. Mấy bao phục đặt trên giường, nói rõ bọn họ nhất định đã biết tội ác của Tào Lễ Nghĩa, tự biết trốn thoát không khỏi liên quan, những bao phục này là vật phẩm quý báu để chuẩn bị trốn chạy. Dưới loại tình huống này, có thể nói là bọn họ chim sợ cành cong, nhất định sẽ không tùy tiện để người vào phòng. Như vậy tên hung thủ này chẳng những được bọn họ nhận biết, hơn nữa vô cùng có khả năng chính là kẻ tham dự vụ án Hoàng Hà vỡ!"
Khâu Cung Nhân tựa hồ nhớ tới điều gì, vỗ tay, lớn tiếng nói: "Nhất định là hắn!" Người ngoài đều bị giật nảy mình, Khâu Cung Nhân tiếp tục nói: "Nhất định là Tào Lễ Nghĩa làm! Hắn giả vờ mất tích, kì thực núp ở chỗ tối. Mấy tên tiểu quan lại này là người duy nhất biết hắn ăn hối lộ trái pháp luật, nhất định là hắn giết người diệt khẩu!"
Tô Chuyết kỳ quái hỏi: "Tào Lễ Nghĩa không phải là một quan văn sao? Làm sao, hắn biết võ công?"
Khâu Cung Nhân sững sờ, đáp: "Việc này, việc này ngược lại không ai biết... Có lẽ hắn biết võ cũng không nhất định..."
Tô Chuyết nhíu mày, Tào Lễ Nghĩa có thể biết võ công, điều này y vốn không ngờ tới. Y vẫn cho Tào Lễ Nghĩa chẳng qua chỉ là một văn nhân thư sinh, tuyệt không có khả năng sử ra loại công phu có thể một kích giết người này. Y bỗng nhiên nói ra: "Xem ra chúng ta còn phải đến Tào phủ một chuyến!"
Khâu Cung Nhân cũng đang có ý này, nếu muốn chứng minh Tào Lễ Nghĩa có phải là sát thủ núp trong bóng tối hay không, chỉ cần đến Tào phủ, đi tra hỏi vị lão nô đã theo Tào Lễ Nghĩa nhiều năm, Tào Đắc! Hắn nói đi là đi, chiêu hô mấy tên quan sai nhấc thi thể trở về, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Tô Chuyết liếc mắt nhìn về phía Trang Lực, ra hiệu hắn vẫn theo sát mình như cũ. Mấy người lại đi ra ngoài, lên ngựa, hướng thẳng đến Tào phủ mà đi. Một ngày bôn ba toàn thành, thời gian xài hơn phân nửa là trên đường, lúc mấy người chạy tới Tào phủ, trời đã sắp đen rồi.
Tào phủ vẫn đóng chặt cửa lớn như cũ, hôm qua Khâu Cung Nhân đã phái người để mắt tới chung quanh, đề phòng Tào Lễ Nghĩa xuất hiện hoặc là người của Tào gia chạy trốn. Khâu Cung Nhân xuống ngựa, trực tiếp xông vào trong phủ, Tô Chuyết vịn Trang Lực, theo sát phía sau.
Hai tên hộ vệ trước cửa phủ tiến lên hành lễ, Khâu Cung Nhân hỏi: "Đại nhân nhà ngươi còn chưa trở lại sao?"
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không biết nội tình, đương nhiên không thấy được Tào Lễ Nghĩa. Khâu Cung Nhân lại hỏi: "Lão nô Tào Đắc đâu? Gọi lão ra đây!"
Một người đáp ứng: "Đại nhân xin chờ một lát, tiểu nhân lập tức đi gọi!"
Khâu Cung Nhân hơi nghĩ nghĩ, lại ngăn hắn lại, nói: "Được rồi, vẫn là mang chúng ta đi gặp lão đi!"
Người kia không dám làm trái, đi phía trước dẫn đường. Mấy người vào cửa, dừng lại trước cửa một gian phòng của hạ nhân ở tiền viện. Người kia nói: "Tào quản gia ở trong căn phòng này, hôm nay vẫn chưa thấy lão đi ra ngoài, chắc hẳn giờ phút này còn ở trong phòng." Nói xong rồi nhẹ nhè vỗ cửa, kêu tên của Tào Đắc.
Nhưng mà người kia hô hai tiếng, cũng chẳng ai đáp lời. Trong lòng Tô Chuyết cảm thấy có điểm đáng ngờ, bỗng nhiên đá mở cửa phòng. Tình cảnh bên trong phòng không khỏi làm mấy người trước cửa giật nảy cả mình.
Chỉ thấy trong phòng nằm hai người, Tào Đắc thất khiếu chảy máu, ngửa mặt ngã trên mặt đất. Còn một người khác, chỉ mặc nội y, hai mắt trợn lên, sắc mặt trắng bệch, đã chết lâu rồi.