Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoa Bình ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao vào ngày thứ hai, Tô Chuyết sớm đã ngồi trước cửa sổ, ngâm tốt một bình trà xanh, tự rót tự uống, khoan thai tự đắc.
Hoa Bình oán giận nói: "Tô Chuyết, sao cậu không đánh thức ta sớm một chút? Bỏ qua đi thuyền Quân Sơn, chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Tô Chuyết không vội không chậm, đưa tay từ cửa sổ chỉ về phía dưới lầu, nói ra: "Gấp cái gì, đại đa số người cũng mới vừa thức dậy, chỉ sợ phải tới giữa trưa mới có thể lái thuyền, chúng ta còn kịp."
Hoa Bình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mặc quần áo rửa mặt, chỉnh đốn xong hết thảy, liền kéo theo Tô Chuyết ra cửa. Hai người trực tiếp đi về phía bến tàu ngoài thành. Nơi đó đã đầy ắp người, xếp hàng lên thuyền. Hai chiếc lâu thuyền đỗ ở bờ sông, còn là vào hôm Tô Chuyết mới tới Nhạc Châu nhìn thấy loại thuyền lớn kia.
Hạ nhân Vệ phủ đón khách ở ngay bến tàu, nhưng không thấy Vệ Tú. Tô Chuyết bỗng nhiên có loại mất mát không rõ, theo võ lâm quần hùng lên một chiếc thuyền trong đó, một chiếc khác thì chở đầy văn nhân quan lớn. Ngoại trừ mấy người xuất gia của phái Thiếu Lâm, Nga Mi, khách nhân hôm qua cơ hồ đều tới.
Thuyền lớn chở đầy người, chậm rãi xuất phát. Lâu thuyền dạo qua một vòng trong Động Đình hồ, cung cấp mọi người thưởng thức non sông tươi đẹp. Tô Chuyết và Hoa Bình đứng tại mép thuyền, ngắm nhìn mặt hồ. Lầu Nhạc Dương nơi xa sừng sững, mười phần đồ sộ. Gió hồ chầm chậm thổi tới, làm cho tâm thần người vì đó mà sảng khoái.
Tô Chuyết bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Hoa Bình, huynh còn nhớ được lúc vừa tới Nhạc Châu, nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn kia không?"
Hoa Bình gật gật đầu, đáp: "Hai chiếc thuyền kia cùng dạng với hai chiếc thuyền lớn này, cũng là của Vệ gia."
Tô Chuyết nói: "Huynh còn nhớ không, hai chiếc thuyền ngày đó, một chiếc ra khơi, một chiếc khác đi ngược lại. Một chiếc cách bờ ăn nước rất sâu, đi rất chậm. Thế nhưng một chiếc đi ngược lại thì lại nhẹ nhàng như bay."
Hoa Bình cười xùy một tiếng, nói ra: "Chuyện này có gì kỳ quái, chiếc thuyền ra khơi chở đầy hàng hóa, đương nhiên đi chậm rồi. Mà chiếc đi ngược lại đã tháo hết hàng hóa nên đi nhanh thôi "
Tô Chuyết lại cau mày nói: "Thế nhưng bến tàu này đâu phải là bến tàu vận chuyển hàng hóa, thuyền của Vệ gia chỉ là lâu thuyền ngắm cảnh, cớ sao lại chở hàng? Hơn nữa hướng đi của chiếc thuyền kia chính là đi Quân Sơn, chỗ nào lại vận hàng?"
Hoa Bình hỏi ngược lại: "Vậy cậu nói xem là vì sao hả?"
Tô Chuyết nói: "Huynh nghĩ xem chiếc thuyền này bây giờ cũng đi chậm chạp, là bởi vì trên thuyền chở đầy vàng bạc để đánh cược."
Hoa Bình giật mình, nói: "Chiếu theo lời cậu nói, chiếc thuyền đi ngược lại nhẹ nhàng như vậy, chẳng phải là toàn bộ thua sạch, một văn cũng không thừa?"
Tô Chuyết vỗ tay cười nói: "Không ngờ Hoa lão huynh rốt cục nghĩ thông suốt, cho nên chuyến này chưa chắc sẽ tốt như mọi người nghĩ. Huynh cũng đừng quên, trong tiền đánh bạc của huynh còn có chi phí đi đường của chúng ta, nên tiết kiệm một chút thì hơn!"
Hoa Bình "Phi" hai tiếng, mắng: "Xúi quẩy xúi quẩy! Ta thấy Tô Chuyết cậu chính là trí giả ngàn thứ lo, suốt ngày nói lời xui xẻo!"
Tô Chuyết không để bụng, lắc đầu cười khổ. Bỗng nhiên hai người sau lưng hô: "Đây không phải Hoa huynh sao? Nguyên lai huynh cũng tới!"
Hoa Bình quay đầu nhìn, cũng cười nói: "Nguyên lai là Triệu huynh, Ngô huynh!"
Tô Chuyết kỳ quái, không biết Hoa Bình sao lại gặp gỡ bằng hữu ở chỗ này. Bất quá mấy người nói câu tiếp theo liền để y bừng tỉnh đại ngộ.
Họ Triệu kia nói: "Hoa huynh, hôm qua huynh thắng ta không ít bạc, hôm nay cần phải ngoan ngoãn phun ra nha!"
Hoa Bình cười nói: "Vậy phải nhìn xem lão huynh có vận may này hay không!"
Mấy người cười ha ha, trong lòng Tô Chuyết cũng cười thầm: Nghĩ không ra là bạn bè trên chiếu bạc, quả thật kỳ lạ. Hai người kia tựa hồ làm như không thấy Tô Chuyết, lôi kéo Hoa Bình nói: "Đi đi đi, ta giới thiệu cho huynh một vị đại tài chủ, người ngốc mà nhiều tiền, hôm nay không bằng đồng thời làm thịt hắn một chầu đi!"
Hoa Bình liếc mắt nhìn Tô Chuyết, ném câu tiếp theo: "Ta đi một lát sẽ trở lại!" Rồi kéo tay hai người kia đi.
Tô Chuyết cười cười, trong lúc vô tình thoáng nhìn lên cánh tay đã vén tay áo lên của hai người kia, đều có một hình xăm khô lâu giống nhau như đúc. Trong lòng y xẹt qua một tia nghi hoặc: "Đó là tiêu ký gì? Làm sao hai người này lại xăm hình giống nhau?"
Y không để ý quá mức, quay đầu đi, bỗng nhiên khóe mắt liếc nhìn đuôi thuyền, chỉ thấy trong chỗ hẻo lánh thoáng hiện một bóng người áo xám, thăm dò liếc mắt nhìn phía ngoài, vừa vặn đụng với ánh mắt Tô Chuyết. Người kia hơi sững sờ, vội vàng rụt về lại, núp đi.
Vừa mới thoáng nhìn, Tô Chuyết đã nhận ra người kia chính là Lưu Phi. Y không khỏi "A" một tiếng, thầm nghĩ: "Sao hắn còn chưa đi? Hắn cũng lên thuyền, chẳng lẽ còn muốn đến phát tài hay sao?"
Đường đến Quân Sơn cũng không xa, đến trưa đã sắp vào bờ. Quân Sơn và lầu Nhạc Dương phối hợp lẫn nhau, ở trên đảo xanh um tươi tốt, cảnh trí rất tốt. Cộng thêm quán rượu cột ngói, đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là sản nghiệp của Lâu Loan. Đến trên đảo, chỉ cần có bạc, dạng hưởng thụ gì đều có thể tìm được.
Lâu Loan đã dọn xong tiệc rượu cho đám người, rất nhiều người đã ăn no bụng trên thuyền, vừa lên bờ liền đi thẳng đến sòng bạc. Tô Chuyết đi theo đám người cuối cùng, liếc mắt nhìn quanh trái phái, nhưng không thấy Hoa Bình đâu cả.
Sòng bạc Vạn Lợi là kiến trúc lớn nhất trên đảo, toàn bộ viện lạc có bốn năm mẫu đất rộng. Hai tên hán tử cường tráng canh cổng nhìn không chớp mắt, thẳng tắp đứng đấy. Tô Chuyết vừa đi vào phòng lớn, bên trong đã cực kỳ náo nhiệt. Đánh cược sớm đã bắt đầu, tiếng người hỗn tạp. Tô Chuyết đi qua từ trong một con đường, quả thực mở rộng tầm mắt.
Nơi này không chỉ có xúc xắc, bài cửu đẳng, các loại đánh cược, rất nhiều đồ chơi cổ quái kỳ lạ cũng thực không ít. Y ngẩng đầu thấy lầu hai cũng không có người, mười phần thanh tĩnh thì dạo bước lên lầu. Vừa tới đầu bậc thang, chỉ thấy bốn tên tráng Hán, bình thường cao thấp mập ốm, đầu đều trọc lóc, đứng chắn toàn bộ con đường.
Tô Chuyết sững sờ, nói một câu: "Làm phiền!"
Ai ngờ những người kia dường như câm điếc, không nhúc nhích, mặt không biểu tình. Tô Chuyết nhìn qua khe hở mấy người, chỉ thấy thân thể mập mạp của Lâu Loan nhìn mình. Hắn khom người, liên tục gật đầu. Sau một lúc lâu, nâng lưng lên, quay người đi về phía dưới lầu.
Bốn tên tráng Hán cũng không câm điếc, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, thân thể chia về hai bên, nhường ra một lối đi. Lâu Loan làm như nhìn không thấy Tô Chuyết, trực tiếp đi xuống lầu. Tô Chuyết khẽ nhíu mày, lại nhìn về trên lầu, thế mà trông thấy Vệ Tú ngồi ở vị trí vừa nãy, mỉm cười với mình.
Vệ Tú nhàn nhạt nói một câu: "Để hắn lên đây đi!"
Bốn gã kia quả nhiên nghe phân phó, đứng ở hai bên, để Tô Chuyết đi qua. Tô Chuyết liếc mắt dò xét bốn phía, chỉ thấy lầu hai bày chút bàn trà, cũng không có người khác.
Vệ Tú đang rửa đồ uống trà, bên cạnh có một cái lò nhỏ đang đun nước. Nàng cũng không quay đầu lại, nói: "Nếu Tô công tử có hứng thú, không ngại ngồi xuống uống một chén trà xanh."
Tô Chuyết cũng không chối từ, ngồi vào đối diện Vệ Tú, cười nói: "Vừa rồi không cẩn thận trông thấy bộ dáng cúi đầu nghe theo của Lâu lão bản với cô nương, không ngờ đại lão bản phía sau sòng bạc Vệ Lợi có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, chính là Vệ cô nương!"
Vệ Tú cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, chậm rãi bỏ lá trà vào ấm trà, nhấc lên ấm nước, chậm rãi rót nước vào trong ấm trà.
Tô Chuyết có chút hứng thú nhìn qua, không ngờ nàng lại có nhã hứng như thế. Hai người ai cũng không nói chuyện, thẳng đến Vệ Tú châm một chén nước trà cho Tô Chuyết, bưng đến trước mặt y, mới mở miệng hỏi: "Tô công tử sao chỉ có một mình thế? Vị Hoa lão huynh kia đâu? Các vị không phải vẫn luôn là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu sao?"