Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lam Phỉ thích ngắm trăng nhưng người bên cạnh có người quá ầm ỹ, người lại áu yên tĩnh cho nên hắn chỉ thích mang theo Lam Tiểu Sí cùng đi, mà nàng cũng thích đi theo hắn, nàng có thể chọc tổ chim, bắt thỏ, còn hắn thì im lặng ngắm trăng /
Ánh trăng như dát bạc, Lam Phỉ nói “bảo bối nhi, ngươi còn muốn đi đâu? Cha đưa ngươi đi?”
Trong mắt Lam Tiểu Sí đều là ánh trăng “ta muốn đến Cửu Vi sơn”
Lam Phỉ giật mình “tại sao?”
“Nghe nói bọn họ võ công lợi hại nhất, ta muốn đến học nghệ”
Lam Phỉ cười ngất “có chí khí nhưng chỗ này cha không thể mang ngươi đến, bảo bối ngoan, về sau có rảnh, tự ngươi đi đi”
Lam Tiểu Sí tròn mắt gật đầu “được, vậy hiện tại cha mang ta đi ăn cái gì sao?”
Lam Phỉ ôm nàng, giương cánh bay lên. Bên cạnh Phương Hồ Ủng Thúy có một tửu lâu tên Thủy Sơn viên, đồ ăn thiên vị ngọt, phù hợp khẩu vị của Vũ nhân. Nhìn thấy Lam Phỉ, tiểu nhị lập tức đưa bọn họ đến một nhã gian, sau đó đồ ăn như nước được đưa lên, đương nhiên không thể thiếu món du tạc tiểu nguyên tiêu là chiêu bài của tửu lâu cũng là món mà Lam Tiểu Sí thích nhất
Lam Tiểu Sí vui vẻ không thôi, quay đầu hôn một cái lên cằm Lam Phỉ “phụ thân tốt nhất”
Lam Phỉ đặt nàng xuống đất, tuổi còn nhỏ mà miệng đã như lau mật, tuy nhiên cũng rất chân thành chứ không phải đầu môi chót lưỡi
Lam Tiểu Sí chưa biết dùng đũa, bình thường đều là các tiểu thiếp của Lam Phỉ đút cho nàng, Lam Phỉ thì không có nhẫn nại đút cho nàng, cho nên lúc này nàng dùng muỗng, múc một miếng củ sen liên liên như mật nhét vào miệng Lam Phỉ. Hắn vẻ mặt ghét bỏ nhưng rốt cuộc không chống lại được ánh mắt nhiệt tình của nàng, há miệng nhai nuốt. Lam Tiểu Sí rất vui, vừa ăn vừa đút cho Lam Phỉ, mới đầu Lam Phỉ thấy khó ăn nhưng riết cũng thành quen, huống chi củ sen kia vừa giòn vừa ngọt, cũng rất ngon miệng
Cha và con gái ăn cơm hết nửa canh giờ, Lam Phỉ cũng không biết thiên hạ nho nhỏ kia sao có thể ăn nhiều đến vậy. Chưởng quầy biết hắn không giỏi chăm sóc hài tử, vội vàng giúp Lam Tiểu Sí súc miệng, thay xiêm y mới. Lam Tiểu Sí ngoan ngoãn không quấy rối, nàng tuy còn nhỏ nhưng cũng biết phải sạch sẽ mới được Lam Phỉ ôm, nếu trên người có mùi lạ là phải đi bộ về nhà, mà chỗ này cách rất xa nha. /
Thấy nàng thu thập sạch sẽ, Lam Phỉ mới ôm nàng “ngươi nặng hơn rồi, ăn đến giống như con heo nhỏ”
Lam Tiểu Sí cườ khanh khách, hôn lên cằm hắn, Lam Phỉ lập tức tránh né “đi, chúng ta về nhà”
Lam Tiểu Sí ôm chặt cổ hắn, cố gắng vài lần cũng hôn được lên cằm hắn, cười xấu xa đắc ý
Khi Lam Phỉ đưa nàng về ổ nhỏ của nàng thì trời đã khuya, về phần nàng có ngủ hay không, hắn mặc kệ, dù sao nàng có rất nhiều thời gian để ngủ, chơi đùa thêm một lát cũng chẳng sao
Lam Tiểu Sí đợi Lam Phỉ rời đi liền rời khỏi ổ chăn, lén lút đi tới bên hồ, quả nhiên Mộc Hương Y vẫn còn luyện công. Nàng nhào qua, ôm lấy eo hắn “Đại sư huynh, ta đã trở về”
Mộc Hương Y hít một hơi Lam Tiểu Sí nghiêng đầu nhìn hắn, hắn lại nói “không có gì, đi ngủ đi”
Lam Tiểu Sí ợ một cái “không”
Bụng Mộc Hương Y kêu rột rột. Lam Phỉ tính không nhẫn nại, kiếm pháp hay chưởng pháp, hắn chỉ dạy qua một hai lần rồi để Mộc Hương Y tự mình luyện. Mộc Hương Y dù không hiểu cũng không dám hỏi, đành phải tự mình suy nghĩ, cho nên thường xuyên luyện công suốt đêm
Lam Tiểu Sí tri kỷ hỏi “Đại sư huynh, ngươi không hiểu chỗ nào? Ta đi hỏi cha cho”
Mộc Hương Y không dám nói, vậy chẳng phải khiến Lam Phỉ sẽ chỉnh hắn nhiều hơn sao?
Lam Tiểu Sí sờ sờ bụng hắn “Đại sư huynh, bụng của ngươi đang nói chuyện”
Mộc Hương Y tức giận “ngươi đi ngủ đi”
Lam Tiểu Sí dán tai lên bụng hắn lắng nghe “nó đang nói gì vậy? Sao ta nghe mà không hiểu?”
Mộc Hương Y đói bụng, người lại đầy mồ hôi, áo quần cũng ẩm ướt, đẩy nàng ra” quần áo dơ sẽ dính tới ngươi”
“Ngươi có đói hay không?”
Mộc Hương Y liếc nàng một cái, vô nghĩa, ngươi ăn no sao hiểu được nỗi khổ của người đói
“Ta đi tìm thức ăn cho ngươi”
Mộc Hương Y lo lắng “ngươi đừng đi lung tung, buổi chiều suýt chút nữa bị ngươi hù chết”/
Lam Tiểu Sí không để ý tới hắn. Chỗ gần nhất là nơi Phượng Chứ luyện công, không thường xuyên ở đây, chỉ có một lão bộc trông nhà, lúc này cũng đã ngủ say. Nàng leo tường đi vào, đi thẳng vào phòng Phượng Chứ
Phượng Chứ nghe tiếng cửa phòng mở, đưa mắt nhìn qua, thấy nàng, vội hỏi “vật nhỏ, ngươi muốn gì?”
Lam Tiểu Sí không để ý tới hắn, đi đến bên giường hắn lục lọi
Phượng Chứ bất đắc dĩ “tiểu tổ tông, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Lam Tiểu Sí nghiêm túc nói “ta nhớ rõ lần trước ở đây có một gói mứt hoa quả”
Phượng Chứ tức giận “ngươi còn rành chỗ của lão tử hơn cả lão tử”
Lam Tiểu Sí tiếp tục tìm kiếm “ đâu mất rồi” đưa tay xốc chăn lên
Phượng Chứ vội vàng kéo quần áo che hai chân đầy lông “Lam Tiểu Sí”
“Nói, để ở đâu?”
Phượng Chứ nghiêng đầu “Không biết!”
“Vậy ngươi dẫn ta ra ngoài chơi đi, ta không ngủ được”
Phượng Chứ tức giận “lão tử mang ngươi ra ngoài bán cho kẻ buôn người”
“Vậy đi thôi” Nói xong lôi kéo tay áo hắn không buông
Lão bộc ở bên ngoài nghe tiếng, cầm đèn đi vào “Phượng gia, sao vậy?” Liếc mắt nhìn thấy Lam Tiểu Sí, trợn tròn mắt hỏi “Đại tiểu thư, ngài vào đã bao lâu rồi? Đã trễ thế này, tiểu nhân đưa ngài đi ngủ” Vừa nói vừa duỗi tay muốn ôm nàng đi
Phượng Chứ trừng mắt với hắn “lui ra”
Lão bộc hoảng sợ đứng im
Phượng Chứ khoác áo rời giường, ôm lấy Lam Tiểu Sí, nói với lão bộc “tìm mấy thứ đứa nhỏ thích ăn đưa cho Đại tiểu thư”
Lão bộc vội đến phòng bếp mang một chén canh trứng chim bồ câu đến cho Lam Tiểu Sí
Phượng Chứ đặt Lam Tiểu Sí ngồi xuống bên bàn “ăn đi tiểu tổ tông”/
Lam Tiểu Sí vẻ mặt thành thực nói “nhìn mặt ngươi, ta ăn không vô”
Phượng Chứ gầm lên “cút, cút ngay cho ta”
Lam Tiểu Sí vẻ mặt đương nhiên “Phượng Chứ thúc, đến, chúng ta nói chuyện nhân sinh đi”
Là những lời Lam Phỉ thường nói, Phượng Chứ nghe mà muốn thổ huyết, con mẹ nó. Hắn một tay ôm Lam Tiểu Sí, một tay cầm chén canh, đuổi nàng về ở nhỏ của nàng “ngươi ngoan ngoãn ở đây ăn xong rồi ngủ đi” Nghĩ nghĩ lại dỗ nàng “nếu ăn xong mà vẫn không muốn ngủ thì ngươi đi tìm Bạch Ế thúc của ngươi đi, hai ngày nay ngươi không đến, hắn rất nhớ ngươi đó”
Lam Tiểu Sí gật đầu, ngồi xuống bên bàn. Phượng Chứ khoác áo choàng cho nàng rồi mới an tâm rời đi
Lão bộc vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Phượng Chứ trở về liền hỏi “Phượng gia, chuyện gì vậy?”
“Sau này Lam Tiểu Sí đến đây, ngươi nên nói với ta, đừng tự mình ôm cũng đừng hầu hạ”
Lão nô không hiểu nhưng vẫn cúi đầu nhận lệnh “dạ, Phượng gia, tiểu nhân nhớ kỹ”
Phượng Chứ trừng mắt nhìn hắn “ngươi nhớ lại xem Uông Hòa bên người Bạch Ế đã chết thế nào”
Lão nô giật mình kinh hãi
Phượng Chứ nhớ lại chuyện ngày đó vẫn còn sợ hãi không thôi, Lam Tiểu Sí chạy đến chỗ Bạch Ế chơi, Bạch Ế liền bảo hạ nhân của mình là Uông Hòa trông chừng nàng, lúc đó Uông Hòa lại bận việc nên để cho thủ hạ của mình chơi cùng nàng
Lam Phỉ biết được, vừa hôn lên mặt Lam Tiểu Sí vừa nói với Bạch Ế ‘thì ra ở chỗ ngươi còn có nhiều việc quan trọng hơn cả bảo bối nhi của ta, hạ nhân của ngươi đã bận như thế, xem ra ta chỉ có thể tự mình trông coi nữ nhi của mình”
Bạch Ế toát mồ hôi lạnh, lập tức sai người đánh chết Uông Hòa. Từ đó các quản sự Vũ tộc không ai dám để hạ nhân trông coi Lam Tiểu Sí nữa, Lam Phỉ không cho phép ai xem thường nữ nhi nhà hắn, nếu có, phải chết
Lam Tiểu Sí đợi Bạch Ế rời đi, vội mang canh trứng chim bồ câu đến cho Mộc Hương Y
Mộc Hương Y nhíu mày “ta không cần”/
Lam Tiểu Sí múc một muỗng canh đưa đến bên miệng hắn
Mộc Hương Y quay đầu “ta không đói, ngươi tự ăn đi”
Lam Tiểu Sí chớp mắt, vẻ mặt giảo hoạt “ta đúng, không tính là ngươi ăn vụng”
Mộc Hương Y rốt cuộc cũng hé miệng, canh tuy đã lạnh nhưng đối với hài tử đang đói bụng thì đây chính là mỹ vị nhân gian
Lam Tiểu Sí đút xong, ném chén và muỗng sang một bên, đến bên hồ rửa sạch tay rồi rời đi. Lúc này nàng có chút mệt mỏi, lúc đi qua chỗ Lam Phỉ liền đi vào, nếu lúc nào có thủ vệ nào dám ngăn cản nàng, nàng sẽ cắn người. Nàng đi thẳng đến bên giường Lam Phỉ, không nói một lời, duỗi hai tay dính nước hồ lạnh băng vào trong chăn khiến cho thị thiếp của Lam Phỉ hét toáng lên, choàng áo chạy vội ra ngoài
Lam Phỉ thở dài một tiếng, Lam Tiểu Sí giang tay ôm lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn “cha, ngủ ngon”
Lam Phỉ ngửi được mùi tanh nhàn nhạt trong miệng nàng, tiểu trứng thối, lại không súc miệng. Nuôi một tiểu hài tử, cuộc sống luôn bị đảo lộn mà. Hắn đặt nàng dưới cánh chim, ủ ấm cho nàng, lát sau cũng ngủ say
Hài tử của Vũ tộc không có bái sư, từ lúc lên ba bốn tuổi đều được Ngân Điêu truyền thụ võ công cơ bản. Vì ít người nên Lam Phỉ đặc biệt chú ý bồi dưỡng các hài tử, trong năm năm các hài tử đến chỗ Ngân Điêu, ăn mặc dùng đều đầy đủ. Đến năm tám tuổi sẽ cho các hài tử thi đấu tuyển chọn, những đứa nhỏ ưu tú sẽ được chính thức bái sư. Người Vũ tộc có tư cách thu đệ tử không nhiều lắm, nhưng ai thu được đệ tử đều được Vũ tộc thưởng cho. Đệ tử của Ngân Điêu, Bạch Ế, Phượng Chứ biểu hiện không tệ cho nên rất được Lam Phỉ coi trọng.
Trước kia, Vũ tộc không thượng võ, chỉ sinh sống bằng nghề trồng trọt, nuôi chim, bồi dưỡng chim bồ câu đưa tin, chim săn mồi…đều là thiên kim khó cầu. Về sau, cuộc sống dần khó khăn hơn, rất nhiều Vũ nhân bị phú hộ bắt về để nuôi chim đưa tin cho bọn họ, tuy nhiên việc huấn luyện chim cần thời gian, lại có rất nhiều người vì nóng lòng kiếm tiền mà chẻ đầu lưỡi của Vũ nhân, muốn cho thanh âm của bọn họ giống tiếng chim hơn, như vậy sẽ càng phát ra điểu ngữ giống hơn. Tuy nhiên lại không ai nghĩ tới nỗi đau khi bị chẻ lưỡi, hơn nữa tiếng người cũng trở nên mơ hồ, không rõ. Hơn nữa các phú hộ sợ bọn họ bỏ trốn còn cắt bỏ hai cánh của bọn họ. Nữ tử Vũ tộc dung sắc vô song, lại không có cánh nên không dễ bỏ trốn, giá trị còn cao hơn nam nhân Vũ tộc nhiều. Vì lợi nhuận kếch sù, ngay cả đứa bé Vũ tộc cũng bị bắt, hầu như không có hài đồng có thể sống đến lúc trưởng thành. Vũ nhân trở thành nô lệ sang quý, số lượng cũng ngày càng ít, thậm chí còn có các nam hài tử Vũ tộc bị cha mẹ cắt bỏ đôi cánh để che giấu thân phận Vũ nhân./
Lam Phỉ vốn là một nô lệ huấn điểu. Lam thị là gia tộc lớn nhất Vũ tộc, vốn dĩ sẽ không để thiếu gia nhà mình lưu lạc đến mức làm nô lệ nhưng hắn lại do nô tỳ sinh ra, bị chủ mẫu Lam gia bán giá thấp cho một tên huấn luyện chim ác danh lan xa. Còn vì sao hắn không bị cắt cánh chẻ lưỡi thì không ai dám nghị luận nhưng nghe nói chủ nhân trại huấn điểu ngày trước từng khen đầu lưỡi của hắn rất diệu dụng. Về sau không biết Lam Phỉ học ở đâu một thân võ nghệ mà phá hủy trại huấn điểu, dùng xương cốt của chủ nhân cùng cánh chim của Vũ nhân đã chết làm quạt lông, coi đây là tín vật của Vũ tôn, dẫn theo các nô lệ Vũ nhân tiến về Phương Hồ Ủng Thúy
Người của trại huấn điểu cũng từng ngăn cản công kích nhưng độc bụi gai ở Phương Hồ Ủng Thúy tuy không nguy hiểm đến tính mạng lại không có thuốc chữa, vết thương rất khó khép lại, cứ thế không ốm đau mà lại như ma bệnh. Lam Phỉ lại không biết từ đâu đưa về hai Vũ nhân là Úc La và Sâm Lam, bọn họ võ công cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, những người muốn đồ sát Phương Hồ Ủng Thúy đều bị bọn họ giết chết. Cũng bắt đầu từ lúc này, Vũ tộc bắt đầu thượng võ. Cũng vì việc này, Lam Phỉ tuy là tên biến thái nhưng lại rất được Vũ nhân ủng hộ, nếu người ngoài dám tới Phương Hồ Ủng Thúy nói xấu Lam Phỉ một câu thôi, lập tức sẽ bị cả Vũ tộc đuổi giết. Trong mắt Vũ nhân, Lam Phỉ giống như một vị thần, hắn chỉ cần phe phảy quạt lông nói “nam hài Vũ nhân, mỗi người đều phải luyện võ” Thì lập tức các nam hài đều được đưa đến luyện võ
Lâu dần, Phương Hồ Ủng Thúy ngày càng cường đại, bọn họ cũng thoát khỏi kiếp nô lệ huấn điểu. Nếu gặp được người cắt cánh chẻ lưỡi Vũ nhân, giết chết cả nhà bọn họ là chuyện thường. Cừu hận chồng chất nhiều năm giống như nước lũ tràn bờ, Vũ nhân lạm sát người vô tội cũng rất thường xuyên, vì thế Vũ nhân từ Vũ nô biến thành yêu nhân Vũ tộc. Nhưng dù thế nào, thực lực Vũ tộc ngày càng mạnh hơn là sự thật
Mỗi năm, Vũ tộc đều cử hành đại hội chọn sư cho các hài tử từ tám tuổi trở lên, bọn nhỏ cùng nhau luận võ, có trong bảng xếp hàng là được quyền chọn sư phụ, mà người được chọn làm sư phụ sẽ không được từ chối. Ở Vũ tộc, luận về chiến lực, mạnh nhất là Lam Phỉ, Úc La và Sâm Lam. Lam Phỉ là Vũ tôn, các hài tử không được quyền chọn, cho nên bọn chúng đều hướng về Úc La và Sâm La. Đệ tử của Úc La luôn rất thần bí, những đệ tử của hắn mấy năm qua chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, vì thế có rất nhiều truyền thuyết về Úc La nhưng bọn họ vẫn hướng về hắn.
Hôm nay, sương sớm còn đọng trên những cành lá ở Phương Hồ Ủng Thúy, Lam Phỉ phục sức hoa lệ ngồi trên ghế thái sư, Úc La và Sâm La đứng hai bên, Mộc Hương Y đứng phía dưới, ngay cả Mộc Băng Nghiên luôn không rời khỏi Hố Bất Lão cũng đến đây xem náo nhiệt.
Đôi cánh chim màu lam của Lam Phỉ dưới ánh mặt trời càng thêm chói sáng lộng lẫy, hài tử Vũ tộc nhìn đầy say mê. Lam Tiểu sí rúc vào lòng hắn, chơi đùa với cái quạt lông của hắn, muốn gặm chui quạt bằng xương lại bị Lam Phỉ gõ đầu, giật lấy cây quạt ném lên khay bên cạnh
Lam Tiểu Sí chỉ vào cái khay Vũ nhân bưng, hỏi “cha, đây là cái gì?”
Lam Phỉ cầm lấy đưa cho nàng, là một hoa chuông màu tím, bên trên có mấy cái lông chim màu trắng, rất tinh xảo. Nàng cầm lấy, tiếng chuông nho nhỏ vang lên/
Lam Phỉ sờ đầu nàng, hỏi ‘thích không?”
Lam Tiểu Sí gật đầu ‘thích”
Lam Phỉ cài hoa chuông lên đầu nàng “đây là Định Phong Linh của Vũ tộc, chỉ có một, đừng làm mất”
Lam Tiểu Sí không để ý, tiếp tục rúc vào lòng hắn
Vũ nhân ở bên dưới đều thấy nhưng nữ nhi của thần thì cũng là thần, Lam Phỉ đưa Định Phong Linh cho Lam Tiểu Sím, ai dám phản đối?
Bạch Ế chủ trì đại hội chọn sư, Mộc Hương Y tay cầm Tà Câu Âm Đằng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tuy Lam Phỉ tự mình dạy võ công cho hắn nhưng chưa chính thức nhận hắn làm đồ đệ. Năm nay hắn cũng tám tuổi, nếu biểu hiện không xuất sắc, Lam Phỉ sẽ không dễ dàng buông tha cho người làm y mặt, tất cả mọi người đều có thể thua, chỉ có hắn nếu thua là chết. Hắn mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú giữa sân, các hài đồng đều có cha mẹ ở bên cạnh, còn khẩn trương hơn cả bọn họ, vừa đút nước vừa nói mấy lời cổ vũ nhưng bên cạnh hắn lại chẳng có ai. Mộc Băng Nghiên đương nhiên sẽ không đứng bên cạnh hắn, trong trường hợp công khai như vậy, dưới ánh nắng dường như thấy hắn càng thêm dơ bẩn. Hắn cúi đầu, đột nhiên một cái tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn. Hắn nhìn qua, thấy Lam Tiểu Sí đưa cho hắn một cái bánh ngọt nhân trái cây được lấy từ chỗ Lam Phỉ
Nàng tươi cười chói lọi nói “Đại sư huynh, cố lên”
Mộc Hương Y cầm lấy miếng bánh ngọt, nhẹ giọng nói “được”/