Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sờ lên lồng n.g.ự.c rộng lớn kia, ta thấy lạnh buốt thấu xương, không hề có chút phập phồng nào.
Bất kể lúc nào, người c.h.ế.t luôn là người được giải thoát nhất.
Mấy tháng nay, ta không phải là ngày đêm trên đường, thì cũng là chăm sóc cha già lú lẫn.
Giờ đây, người này lại bỏ mặc tất cả, từ nay chìm vào giấc ngủ ngàn thu, để mặc ta ở lại trên đời này, sống trong đau khổ, dằn vặt.
Lúc này, nhìn người trong quan tài, ta bỗng thấy có chút ghen tị.
Ta thậm chí còn muốn được c.h.ế.t cùng hắn.
Chỉ là chiếc quan tài này cứ như một dải Ngân Hà, ngăn cách đôi ta.
Mọi người trơ mắt nhìn ta bò vào quan tài, ai nấy đều kinh hãi, trợn mắt há mồm.
Nhưng không một ai tiến lên ngăn cản.
Ta bò đến cuối quan tài, gối lên vai người không còn chút phản ứng kia, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong giấc ngủ mơ màng, ta bỗng thấy người bên cạnh mở mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của ta.
Đôi môi hắn khẽ động, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng như tiếng suối chảy róc rách:
"Tâm ý của nàng, ta đã biết rồi."
Một nụ hôn lạnh lẽo, nhẹ nhàng rơi trên môi ta.
Cái lạnh khiến ta rùng mình.
Ta dần dần tỉnh lại, trước mặt là làn khói hương dày đặc.
Ngồi dậy nhìn quanh, ta thấy trên tường khắc trăm ngàn vị Phật.
Trước mặt là một hốc tường sâu hun hút, bên trong bày la liệt bài vị.
Trên chiếc giường thấp cách đó không xa, có một người đang lười biếng dựa vào lồng ấp bằng trúc xanh, tay cầm một quyển Kim Cang kinh.
Bên cạnh là một lư hương đang tỏa khói nghi ngút, hai vạt áo thơm ngát.
Trong làn khói, ta thấy rõ dung mạo tuấn tú, đuôi mắt dài của hắn.
Hắn trông thật nho nhã, đúng chuẩn bậc quân tử.
Ta hoang mang: "Ta c.h.ế.t rồi sao?"
Thấy ta tỉnh lại, hắn đặt quyển kinh xuống, dang rộng hai tay về phía ta, đôi mắt nhìn ta chan chứa yêu thương và mong đợi.
"Lại đây."
Hắn đưa tay kéo nhẹ, ta liền ngoan ngoãn để hắn lôi kéo.
Qua khỏi linh đường là một cánh cửa trạm trổ hoa lá tinh xảo, vắng lặng không một bóng người.
Bên trong là một gian phòng nhỏ xinh, được bao quanh bởi hoa cỏ rậm rạp.
Vào cửa, ta thấy một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ trắc, trên đó bày biện vài món ăn tinh tế.
Mộ Dung Thùy rót rượu, ta nhận lấy, uống cạn một hơi, rồi tấm tắc khen: "Rượu giao bôi dưới âm phủ, uống vào cũng ngọt thật đấy."
"Thật sao?"
Ta để ý thấy giọng nói của hắn không còn khàn khàn khó nghe như lúc ở Trừ Châu nữa, mà êm tai và trong trẻo, mang theo cảm giác mát lạnh như dòng suối, khiến toàn thân ta tê dại.
Tuy nhiên, chưa kịp để ta phân biệt rõ ràng sự khác biệt này, hắn đã tiến lại gần: "Cho ta nếm thử xem."
Rượu giao bôi quả nhiên vừa thơm vừa ngon, tựa như một chén rượu nồng được hòa quyện với gió xuân.
Uống hai ba chén như vậy, ta đã say đến mức không ngẩng đầu lên được, nhìn người trước mặt cũng thấy lờ mờ.
Hắn ôm ta vào lòng, rồi bước về phía trước.
Trước mắt ta hiện ra một khung cảnh ngập tràn sắc đỏ.
Trên chiếc chăn thêu hoa là vô số táo đỏ, lạc và một quả nhãn to tròn lăn đến bên tay ta.
Trong màn trướng tung bay, Mộ Dung Thùy tháo mũ miện xuống, mái tóc đen dài lập tức buông xõa.
Lông mày hắn nhướng lên, vừa đen vừa rậm, khóe mắt ướt át, đỏ ửng, đôi mắt xanh biếc trong veo như nhìn thấu đáy lòng người.
Ta đưa tay sờ lên đôi mắt ấy, không nhịn được mà cảm thán: "Đây sao có thể là mắt quỷ chứ?"
"Sao vậy?"
"... Rõ ràng là đôi mắt đa tình."
Lời còn chưa dứt, hắn đã cúi người xuống, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt ta.
Đuôi mắt hắn đỏ ửng, giọng nói trầm ấm, đầy mê hoặc.
"Từ nay về sau, nàng phải gọi ta là phu chủ."
Thế giới sau khi c.h.ế.t thật mê hoặc lòng người, giống như rơi xuống vực sâu, khiến ta chìm đắm trong đó, mãi mãi không muốn tỉnh lại...
Mùa hè đã đến, nằm ngủ mà nóng bức.
Ta mở mắt, phát hiện mình đang nằm gọn trong một lồng ngực.
Người kia đang cầm áo của ta, lau mồ hôi trên cổ ta, tóc đen xõa dài, đôi mắt xanh biếc, hàng lông mày thanh thoát, vẻ mặt hoàn toàn thư giãn và thoải mái..
“Dậy sớm thế. "
Nhìn thấy hắn, cuối cùng ta đã nhận ra điều đó!
"Vậy chàng chưa c.h.ế.t ư?"
Người kia nhướng mày, mang vài phần kiêu ngạo: "Sao vậy, nàng mong ta c.h.ế.t lắm sao?"
Trước mắt ta chính là gương mặt ngày đêm nhung nhớ, vậy mà ta chẳng buồn liếc nhìn, cúi đầu xuống hung hăng cắn lên mu bàn tay trắng trẻo của hắn!
Mộ Dung Thùy không rên lấy một tiếng, một tay ôm lấy ta, cứ thế chờ ta cắn đến khi miệng đầy m.á.u mới chịu buông, rồi lại dùng chính bàn tay bị thương ấy mà vuốt ve gương mặt ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");