Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 30: Diễn biến 1
Tin tức vừa đến tay đại hoàng tử Đế Vân Nhất Vũ thì hắn liền động binh không cần hỏi ý kiến của ai.
Cho toàn bộ đại binh tiến vào kinh thành
Dạ đại điện hạ
Đế Vân Nhất Vũ tay cầm ly rượu tay ôm mỹ nhân cười vô cùng vui vẻ. Giang sơn này hắn chờ bao năm cuối cùng cũng thuộc về hắn rồi.
Phía Phủ Thừa Tướng :
Liêu Thuỵ trầm mặt rất lâu, bên cạnh ông là Chu Miên đang tính toán ra lệnh cho một số binh linh chuẩn bị tế đàn. Ông phải làm một số pháp sự để việc tiến vào cung dễ dàng hơn.
Chu Miên cảm nhận được thiên tượng không đúng lắm. Ông ta hơi nheo nheo mắt nhìn trời.
Không đúng ? Là không đúng ở chổ nào ? Chu Miên lên tiếng lẫm bẫm
Liêu Thuỵ thấy ông ta cứ đi tới đi lui càng thêm phát điên, ông đang đau đầu việc Đại Hoàng Tử nóng vội cho xuất binh mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch định trước đó. Thấy Chu Miên như thế càng thêm khó chịu.
Ông có thể bình tĩnh chút không ? Ông đang làm gì đó ?
Chu Miên nghe giọng tức giận của thừa tướng liền cúi bẫm :
Tôi cảm giác có điều gì đó không tốt trong hôm hay, hay là chúng ta, chúng ta tạm thời dời kế hoạch lại ông nói có vẻ ấp úng lo sợ gì đó.
Không được..!! Liệu Thuỵ đập mạnh xuống bàn nói tiếp
Kế hoạch đã định, ta đã cho người khống chế mọi cục diện trong cung, bắt tên tổng quản thái giám thân cận rồi, tuy hắn tới chết vẫn không khai ra chiếu thư ở đâu, nhưng không cần thiết nữa, giang sơn này cũng sẽ thuộc về Tiểu Nhất nhà ta Liêu Thuỵ vuốt vuốt chòm râu trước cằm mà ánh mắt sắt bén thốt ra từng lời.
Chu Miên biết đến lúc này ông ta gấp đến độ không thể cản, chờ bao nhiêu năm đợi bao nhiêu năm, không lẻ là ý trời sao ?
Liêu Thuỵ thấy hắn còn lo già lo non lúc này lại tiếp tục nói :
Người bao nhiêu năm theo ta vẫn vậy, vô cùng cẩn trọng, ta rất lấy làm an tâm, nhưng hôm nay nếu không tranh đoạt sớm, để tên ngốc tử Đế Vân Mãnh đó chiếm được thế thượng phong trước, thì kế hoạch bao năm xem như gió thoảng mây bay
Chu Miên muốn nói gì nhưng trước thái độ kiên quyết của thừa tướng đại nhân thì không thốt thành lời.
[...]
Kinh Thành khói bụi mịt trời, tiếng ngựa phi và tiếng chân quân lính tràn vào bao phủ xung quanh. Đại Hoàng Tử Đế Vân Nhất Vũ thống lĩnh đoàn binh lính tiến vào trước cổng thành..
Cùng lúc này binh lính của Lý Thành cũng đã có mặt ở đó bao vây bọn họ
Lý Thành phi ngựa tới trước liền lên tiếng :
Đại hoàng tử, hôm nay là ngày đại tang không biết hành động này của ngày là có ý gì ? hắn hỏi câu này trong lòng cũng cảm thấy dư thừa, nhưng phải hỏi thật to cho thiên hạ này cùng nghe. Xem tên đại hoàng tử hữu dũng vô mưu kia ứng phó thế nào ?
Đế Vân Nhất Vũ ngồi trên yên ngựa cười ha hả ngông nghênh đáp trả :
Ý ta là gì ngươi có mắt không thấy sao mà còn muốn hỏi, nếu thông minh thì hãy quy thuận phía ta, còn không thì cùng xuống mồ với tên Tứ đệ ngu xuẩn kia đi
Ngài muốn tạo phản Lý Thành gay gắt đáp lời
Tạo phản .. haha.. Ngươi nghĩ đi đâu vậy đại tướng quân Lý Thành? Ta là ai ? Ta là đại hoàng tử của vương triều này, phụ hoàng băng hà thì đương nhiên ngai vàng sẽ thuộc về ta, việc gì ta phải tốn công tạo phản ? Ngươi đừng ngậm máu phun người, cố tình gây tiếng xấu cho bổn vương
Hôm nay hắn ăn trúng cái gì mà lời nói nào cũng sắc bén đâm đúng chổ hết vậy ? Lý Thành tự hỏi .. .
Không thể đấu khẩu quá lâu để kéo dài thời gian được rồi, phải nghĩ ra cách khác.. Hiện tại đại quân của Lý Thành chưa thể tiến vào kịp, với một lượng binh lính trong thành lúc này không thể trực tiếp giao chiến. Phải nghĩ cách kéo dài thời gian, đợi viện trợ...
Lý Thành liền phi ngựa thật nhanh chạy vào bên trong thành, ra hiệu lệnh binh lính đóng cửa thành cố thủ bên trong.
Rút quân...!!! Đóng hết cửa thành..
Quân lính trung thành : Dạ.. Lý tướng quân
Đế Vân Nhất Vũ thấy tên đại tướng quân họ Lý kia nhất định không nhường đường cho quân lính của hắn tiến vào thì cau mày quát :
Ngươi giỏi lắm, tên họ Lý nhát gan, có giỏi thì ra đây đánh một trận, đừng chơi trò cố thủ
Hắn khiêu khích không được, cũng không chịu thua :
Tìm cách phá cửa thành cho ta
Lý Thành hô to :
Đại hoàng tử dẫn binh tạo phản, tấn công vào thành, muốn dùng binh lực mạnh mẽ chấn áp quần thần, binh sĩ cố thủ đợi lệnh ..
Tất cả binh lính trung thành đồng loạt hô to : Dạ
[...]
Bên trong đại điện nguy nga tráng lệ..
Liêu Thuỵ và Đế Vân Mãnh cũng đã có mặt, Cố Minh Châu hôm nay mặt trang phục đạo nhân nét mặt cô có chút âm trầm..
Liêu Thuỵ lên tiếng áp chế tình hình trước bá quan văn võ :
Hoàng Thượng long thể bất an đã lâu, nay người đã về với thái tổ hoàng đế, để lại ngôi vị , giang sơn chưa ai chủ quản không biết mọi người ở đây có ý kiến gì về việc này, nước không thể một ngày không có vua .. ông ta nói với vẻ mặt đau buồn, diễn một cách lộ liễu.
Những người bên dưới đều đồng loạt hô :
Xin thừa tướng đưa ra ý kiến, chúng thần lắng nghe
Liêu Thuỵ gật đầu nói : Được Một màn kịch đi đúng quỹ đạo sắp xếp của ông.