Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồng Phất đã thay đổi rất nhiều, ít nhất nàng đã không còn thấy lợi là mê hoặc nữa.
Cuộc sống chính là như thế, khi ngươi nghèo đến chỉ có một văn tiền, ngươi khẳng định là không cho ai khác, vậy ngươi là thánh nhân, ngươi nghèo có hai văn tiền, khẳng định sẽ cho người khác một văn, vậy ngươi là người tốt.
Hồng Phất nữ không phải thánh nhân, cũng không tính là người tốt, nhưng khi nàng có chút tiền, tuyệt đối sẽ không ôm khư khư mà không tiêu, nàng có thể vì nam nhân âu yếm mà vứt lại cuộc sống thoải mái ởThượng thư phủ, cũng có thể vì nam nhân âu yếm mà chịu đựng sự nghèo khó. Nàng hy vọng nam nhân mà mình lựa chọn đứng trên vinh quang, lại có thể chịu được mười mấy năm nghèo khó hèn mọn, nàng keo kiệt, nàng hẹp hòi, nhưng khi mất đi mười năm trân quý nhất trong cuộc đời, nàng cũng không hối hận.
Trong đại viện Lý trạch ở Mã ấp có mấy cái bàn tràn đầy rượu và thức ăn, Hồng Phất nữ tiếp đón các cấm vệ uống rượu, rất là nhiệt tình, "Động đưa đi, hay là chê đồ ăn ta làm không được tốt?"
Các cấm vệ đều lắc đầu, "Đồ ăn rất phong phú, chỉ là Lý Quận thừa cùng Tiêu Tướng quân đều không ở đây, nghe nói bọn họ lát nữa sẽ quay lại, chúng ta chờ một chút có được không?"
Bọn họ đều dùng giọng điệu thương lượng, Hồng Phất nữ đôi mắt lại có chút đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Tốt, chỉ là sợ đồ ăn lạnh, Lý Tĩnh nhà ta về lại nói ta chiêu đãi không chu đáo".
"Lý phu nhân chiêu đãi cực kỳ chu đáo," Trương Khánh cười nói: "Chúng ta lúc trước đều đã thương lượng, tại thảo nguyên rượu không có một giọt, khi quay về, chúng ta nhất định phải kính Lý Quận thừa một ly, chúng ta muốn nói với Lý Quận thừa một tiếng, hắn là tướng quân tốt, chúng ta phục hắn!"
"Tam đệ ta mới là tướng quân," Hồng Phất nữ cười nói: "Các người chớ có thổi phồng Lý Tĩnh quá, hắn chẳng qua chỉ là một quận thừa".
Các cấm vệ đều nói: "Lý phu nhân, trong mắt chúng ta, Lý đại nhân mới đúng thật là tướng quân!"
Tôn Thiếu Phương cũng không ở đây, bằng không quá nửa gõ đầu bọn họ, mắng bọn hắn không được nói chuyện, Hồng Phất nữ trong lòng cũng có chút phấn chấn, lầm bầm nhìn ra ngoài cửa nói: "Lý Tĩnh sao lại còn chưa trở về?"
***
Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y, Tôn Thiếu Phương giờ phút này đang ở trong một thôn ngoài thành Mã ấp.
Thôn cũng không giống như là một thôn, chỉ giống như một đống đổ nát, Lý Tĩnh nhìn đống đổ nát, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Cái này cũng không chút ngoài ý muốn, lần này quân Đột Quyết, hai quận chịu tổn hại nặng nhất chính là Mã ấp cùng Nhạn Môn. Quân Đột Quyết cướp phá, không có công vào được thành Mã ấp, tự nhiên sẽ lấy thôn xóm quanh đó để xả cơn giận.
Lý Tĩnh cưỡi ngựa tiến vào thôn xóm, chỉ thấy rất nhiều dân chúng trở lại dựng lại nhà cửa đơn giản, không kêu rên một tiếng.
Loại cướp bóc này bọn họ thấy đã nhiều, nhưng lại không thể tránh được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Lý Tĩnh cũng than nhẹ một tiếng, không nói gì, chỉ đi đến thôn tây, nơi đây cũng không ngoại lệ là một mảng hỗn độn. Một ông lão đầu bạc trắng đang chống quải trượng, bất lực ngồi ở trên một khối đá lớn, hai mắt vô thần.
Lý Tĩnh xuống ngựa chậm rãi đi tới, "Vị lão trượng này, xin hỏi nhà của Vương Nhị Ngưu có ở gần đây không?"
Ông lão ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Ta là cha của nó, người là?"
Lý Tĩnh sửng sốt nhìn mọi nơi, "Vương lão trượng, ngươi ở nơi nào?"
Vương lão trượng cao thấp đánh giá Lý Tĩnh, đột nhiên run rẩy đứng lên, chụp lấy tay của Lý Tĩnh, "Nhị Ngưu làm sao vậy? Nó xuất chinh không lẽ đã xảy ra việc ngoài ý muốn?"
Lý Tĩnh nhìn vào hai mắt ông lão, hồi lâu mới nói: "Hắn là một anh hùng, khi đánh quân Đột Quyết, không may đã xảy ra việc ngoài ý muốn".
Vương lão trượng vô lực ngồi xuống, nhưng không có khóc rống lên, chỉ lẩm bẩm nói: "Nó là một anh hùng…"
Tôn Thiếu Phương nhìn thấy ông lão đầu tóc bạc trắng, đã không còn chỗ nương tựa, không khỏi cánh mũi có chút cay cay. Hắn thật ra thực không biết Lý Tĩnh ra khỏi thành có dụng ý gì, nhưng nhìn thấy Lý Tĩnh lại là tìm kiếm người nhà binh sĩ, mới hiểu được binh sĩ này anh dũng xông về phía trước là vì cái gì!
Lý Tĩnh từ trên yên ngựa lấy một túi mười điếu tiền đưa cho lão trượng, "Đây là trợ cấp của quan phủ, mong lão trượng người thu lấy. Các khoản thuế về sau, nhà của người sẽ được miễn, việc này ta đã báo cho thôn, nếu có gì sai sót, người chỉ cần đến thành Mã ấp tìm Lý Quận thừa là được".
Vương lão trượng nhìn Lý Tĩnh, cũng không có nhận tiền, đột nhiên hỏi, "Người chính là Lý Tĩnh Lý đại nhân?"
Lý Tĩnh ngạc nhiên trả lời: "Là ta".
Vương lão trượng đột nhiên nở nụ cười, môi mấp máy vài cái, "Nhị Ngưu khi xuất chinh nói, hắn đi theo Lý đại nhân, bảo ta yên tâm…"
Vương lão trượng thanh âm nghẹn ngào, Lý Tĩnh trầm mặc, Tôn Thiếu Phương không biết là lão trách cứ hay khổ sở, Tiêu Bố Y cũng im lặng, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu thơ, Lũng thượng chinh phu lũng hạ hồn, tử sanh đồng hận hán tướng quân! (Hồn chinh phu ấy gò đất đây, tử sinh đều hận tướng quân này).
Chỉ là ai biết ngàn dặm sa trường khổ nhọc, Lý Tĩnh thành công thế nhưng không hề được phong thưởng. Hắn không oán hận sao chứ, có lẽ hắn cũng đã sớm biết kết quả này?
"Nó bảo ta yên tâm, nó nói, cho dù nó chết, Lý đại nhân cũng sẽ không quên người nhà của binh sĩ" Vương lão trượng đột nhiên lệ rơi đầy mặt, đã ức chế không được sự bi thương, "Nó không có nhìn lầm người, nó ra đi không có tiếc nuối, ta cảm ơn Lý tướng quân".
***
Khi ba người Lý Tĩnh rời khỏi thôn xóm, sắc trời đã muộn, Lý Tĩnh ước chừng dùng thời gian một ngày để tìm mười hai nhà, có hai nhà đã không còn ai ở đó, hắn chỉ có thể mệt mỏi mà quay về, hắn phát tiền không nhiều lắm, nhưng hắn đã làm hết sức.
Tôn Thiếu Phương đi ra khỏi thôn xóm, nhìn ánh nắng chiều, đột nhiên cảm khái nói: "Lý tướng quân, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua loại tướng lãnh như tướng quân".
Lý Tĩnh cũng nhìn ra phương xa, đột nhiên hỏi, "Thiếu Phương, ngươi có biết binh sĩ ta dẫn đi này vì cái gì mà bỏ qua sinh tử, anh dũng giết địch không?"
"Đương nhiên là bởi vì Lý tướng quân người" Tôn Thiếu Phương không chút do dự nói: "Làm binh sĩ của người, là may mắn của bọn họ. Lý tướng quân chinh chiến thảo nguyên mấy ngàn dặm, đánh tan mười mấy bộ tộc của thảo nguyên, làm cho bốn mươi vạn đại quân của Khả Hãn phải rút lui, ba trăm binh sĩ chỉ chết mười hai người, tướng quân nào của Đại Tùy có thể làm được?"
Tiêu Bố Y một đường trầm mặc, nghe được những điều này không khỏi cũng cảm xúc mênh mông.
Lý Tĩnh lại lắc đầu nói: "Ngươi nói rất là sai!"
Nhìn thấy Tôn Thiếu Phương cùng Tiêu Bố Y ngạc nhiên, Lý Tĩnh đưa tay chỉ thôn xóm đổ nát, trầm giọng nói: "Bọn họ quên đi sinh tử không phải là vì Lý Tĩnh ra, mà là vì mảnh đất thân yêu của bọn họ! Đại Tùy sau khi sửa lại chế độ Phủ binh chế, binh hộ biên nhập dân hộ, quy về châu huyện quản lý, không hề tồn tại, nhưng binh sĩ vẫn có quân danh, trừ số ít tinh binh Vệ phủ là triều đình nuôi dưỡng ra, đại bộ phận binh sĩ này đều quy về Vệ phủ quản lý, ngày thường làm nông, chiến thì xuất chinh, tự trang bị. Lần này Tứ hôn sứ ta dẫn theo ba trăm binh sĩ, ngày thường đều ở nhà làm nông, trang bị tốt chính là bởi vì tứ hôn. Bọn họ đi lính không vì công danh, chỉ vì để được ruộng vườn có thể miễn nạp thuê, một người xuất binh, già trẻ trong nhà không lo lắng, ba trăm binh sĩ này tuy ít, nhưng người nào cũng đều là do Lý Tĩnh ta tinh tâm chọn lựa, nghiêm khắc huấn luyện, ta xem bọn họ cũng giống như tay chân vậy".
Nhìn thấy Lý Tĩnh bỗng nhiên có chút kích động, Tiêu Bố Y cùng Tôn Thiếu Phương liếc mắt nhìn nhau, không biết nói thế nào cho tốt. Tiêu Bố Y lại biết, Lý Tĩnh tinh tâm huấn luyện ba trăm tinh binh cũng là vì Tiêu Bố Y hắn.
Có đôi khi, huynh đệ với nhau không cần nhiều lời.
"Khi ở tại thảo nguyên bọn họ biết bốn mươi vạn quân Đột Quyết nam hạ đến biên thùy, thật ra ruột nóng như lửa đốt, lại có thể quên đi sinh tử, chính là bởi vì đều hiểu được, trở về cũng không làm nên được việc gì, chỉ có thể đánh cho tốt, mới có thể cứu được gia hương phụ lão ở nhà" Lý Tĩnh buồn bã nói: "Hoài Âm Hầu có nói qua, binh tướng như Hàn Tín, càng nhiều càng tốt. Một tướng vì thành tựu, xương trắng rải sa trường. Lý Tĩnh ta dẫn binh, không cầu nhiều, chỉ cầu thắng. Lý Tĩnh chỉ có một cái mạng, bọn họ hà tất không phải cha mẹ sinh ra? Lý Tĩnh ra cầu thắng, không cần xương cốt của binh sĩ! Hôm nay ta đến phát tiền, cũng không vì bọn họ cảm kích, mà bất quá chỉ để giảm đi sự áy náy trong nội tâm của ta mà thôi. Bởi vì ta lúc trước đã hứa làm cho quê hương của bọn họ không bị quân Đột Quyết lăng nhục. Ta thực không có làm được, ta thực thẹn với lòng".
Lý Tĩnh nói tới đây, khóe mắt hán tử sắt thép cũng có lệ quang, rất là thương cảm, Tiêu Bố Y cùng Tôn Thiếu Phương mặt đều đổi sắc, thật lâu sau không có nói gì!
***
Đợi khi ba người Tiêu Bố Y quay trở về, phát hiện các cấm vệ vẫn còn đang đợi. Lý Tĩnh khó hiểu nói: "Hồng Phất, ta bảo nàng chiêu đãi bọn họ ăn uống, sao lại đợi tới một ngày?"
Hồng Phất nữ thiếu chút nữa đã nhéo cái lỗ tai Lý Tĩnh xuống, "Chàng nói mà không biết xấu hổ, khách đến chủ không để ý, chàng có biết rất là thất lễ không, những người này chỉ vì kính chàng một chén rượu, đã đợi cho tới giờ".
Tôn Thiếu Phương thấp giọng cùng các cấm vệ nói mấy câu, các cấm vệ đều đứng lên, có người thì mở bình rượu, có người thì đi tìm bát, phút chốc rượu đã đầm đìa cả bàn.
Tôn Thiếu Phương dẫn đầu cầm lấy một bát rượu, chân thành nói: "Lý tướng quân, bát rượu này là Thiếu Phương kính người, người quan hàm tuy không bằng Tiêu đại nhâni, nhưng con người của ngài, không thua gì Tiêu đại nhân".
Các cấm vệ nghe xong Tôn Thiếu Phương nói, vốn đang buồn bực thì giật mình, giật mình xong lại biến thành kích động cùng kính ngưỡng.
Loại kính ngưỡng này tuyệt đối không phải đột nhiên đến, mà là tích lũy từ sinh tử khổ chiến hơn tháng nay, đến giờ khắc này mới bùng nổ ra.
Bọn họ thật sự không có nghĩ đến, Lý Tĩnh hôm nay lại đi thăng gia quyến của binh sĩ đã chết, một khi đã như vậy, bọn họ cho dù đợi vài ngày thì đã sao?
Tiêu Bố Y cũng đưa tay cầm một bát rượu lên cười nói: "Thiếu Phương nói không đúng rồi, không phải không thua kém, mà là ta căn bản không thể so sánh. Quan hàm chẳng qua chỉ là hư danh, ai có thể nói Lý Quận thừa sẽ không làm quan đến cực phẩm, trở thành một Đại tướng quân chân chính?!"
Tất cả mọi người đều ầm ầm kêu đúng, rượu cạn chén, uống thực là thống khoái.
Rượu qua ba tuần, Tôn Thiếu Phương sớm dẫn theo các cấm vệ rời đi, nhà người ta huynh đệ tình thâm, hơn nữa còn có vợ chồng xa cách đã lâu, chiêu đãi ngươi một bữa đã là rất nể mặt rồi, nếu còn không biết rút đi, lôi kéo người ta uống suốt đêm, Hồng Phất nữ kia không lấy chổi đuổi ngươi ra đường thì đã xem như ông trời có mắt.
Hồng Phất nữ tuy rất nhiệt tình, Tôn Thiếu Phương vẫn cảm thấy ánh mắt của nàng như ẩn chứa dao vậy, chủ yếu là tính tình trước kia cũng khó mà thay đổi, Hồng Phất nữ tính tình ở tại Đông Đô cũng rất là nổi danh.
Tiêu Bố Y cũng có suy nghĩ như thế, hơn nữa hắn còn có chuyện, cũng đứng dậy cáo từ, khi đi đến cửa, nhìn thấy đám người Tôn Thiếu Phương đã đi xa, đột nhiên nhớ tới cái gì, đưa tay vào lòng lấy ra một quyển sách, xoay tay đưa cho Lý Tĩnh, "Nhị ca, huynh đệ ta lúc này mới ngồi trên chức Hữu kiêu vệ vài ngày, cũng đã có phụ lão hương thân đưa tới Tôn Tử binh pháp, ta giữ cũng vô dụng, nhị ca có lẽ có thể dùng tốt hơn".
Lý Tĩnh cười cười, khi tiếp nhận quyển sách kia, nụ cười càng đậm, "Ta đương nhiên thấy hữu dụng, một khi đã là thịnh tình của tam đệ, ta sao lại không nhận".
Hồng Phất nữ nhìn thấy quyển sách mà Tiêu Bố Y lấy ra lại dùng hộp để chứa, rất là hoa mỹ, mặt trên dùng chữ vàng viết bốn chữ to Tôn Tử binh pháp, như rồng bay phượng múa, rất là đẹp mắt.
Nghĩ Tiêu Bố Y không biết binh pháp, lại có thể leo lên chức Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, Lý Tĩnh thành thục binh pháp hơn mười năm, bất quá cũng chỉ là Quận thừa, trong lòng không khỏi oán hận, bỗng nhiên có chút chua xót.
"Tam đệ lần trước tặng ngọc quý, lần này lại tặng nhị ca ngươi binh pháp, cũng xem như là huynh đệ tình thâm. Chỉ là Nhị ca ngươi thường hay nói, binh pháp quý tại tùy cơ ứng biến, sách này đối với hắn mà nói…"
Lý Tĩnh xua xua tay, "Hồng Phất, Tam đệ tặng, luôn có ý tốt".
Tiêu Bố Y cười cười, xoay người rời đi.
Hồng Phất nữ cùng tỳ nữ thu thập chén bát, Lý Tĩnh hiện tại nói như thế nào thì cũng là một Quận thừa, trong nhà không có tỳ nữ thật sự cũng quá mức keo kiệt, cũng cắn răng mua một người, chỉ là nàng lo dọn dẹp cũng không có hô quát.
Nhanh chân nhanh tay thu dọn xong tất cả, Hồng Phất nữ nhìn sắc trời thì đã tối rồi.
Nến đỏ đã được thắp lên, Hồng Phất nữ đi vào đại sảnh, duỗi tay ưỡn lưng, cười nói: "Đã lâu không có bận rộn như thế" Nhìn thấy Lý Tĩnh lẳng lặng ngồi ở phòng khách, nhìn Tôn Tử binh pháp ở trên bàn, vẫn chưa động đến, Hồng Phất nữ lắc lắc đầu, "Tam đệ thật sự là buồn cười, không hiểu sao lại tặng chàng Tôn Tử binh pháp, lại không biết binh pháp gì chàng cũng đã sớm ghi tạc vào trong lòng".
Chậm rãi ngồi xuống, Hồng Phất nữ đưa tay phủi tro bụi trên vai Lý Tĩnh, phát hiện đường chỉ đã đứt, cau mày, "Phu quân, bộ quần áo mới của chàng sau khi xuất chinh trở về đã thành cũ nát, thiếp cũng muốn làm cho chàng một bộ quần áo mới, chỉ là hôm nay chiêu đãi bằng hữu tam đệ, không muốn quá mức keo kiệt, tỏng nhà tích góp nửa năm nay đã tiêu hầu hết, hay là, chúng ta bán ngối ngọc mà tam đệ tặng?"
Nhìn thấy Lý Tĩnh cũng không nói gì, Hồng Phất nữ nhẹ giọng nói: "Thiếp biết ngọc kia là tâm ý của tam đệ, giá trị liên thành, nhưng chàng hiện tại là Quận thừa, chiêu đãi so với khi ở Đông Đô nhiều hơn rất nhiều, quá mức keo kiệt chẳng phải là làm mất mặt tam đệ sao? Chúng ta không bằng đem ngọc đi cầm, đợi khi có tiền sẽ chuộc trở về? Quên đi, thiếp nói cũng không được tốt cho lắ,".
"Hồng Phất," Lý Tĩnh đưa tay nắm lấy đôi tay của Hồng Phất nữ, đôi tay búp măng này vốn trước kia một giọt nước sôi cũng không động tới, nhưng hiện tại nhìn lại, rõ ràng đã thô ráp đi rất nhiều, ánh mắt từ tay của Hồng Phất nữ nhìn lên bộ quần áo vải thô của nàng, "Nàng hình như cũng đã lâu không có quần áo mới".
Hồng Phất nữ nhẹ nhàng dựa vào bên người Lý Tĩnh, "Thiếp cần gì quần áo mới, quần áo của thiếp cũng đủ dùng. Nói đếp, thiếp cũng không thường ra ngoài".
Lý Tĩnh ôm thê tử vào lòng, khẽ thở dài: "Được vợ như thế, còn cầu gì nữa?"
Hồng Phất nữ trong phút chốc nét mặt giãn ra, cảm thụ sự thân mật khó được, "Phu quân, thật ra nghèo cũng không sao, ăn mặc rách rưới cũng không sao, nhưng rõ ràng chàng có đại tài, cũng không được triều đình sử dụng, rõ ràng chàng có công lớn, cũng không được triều đình trọng thưởng, đây mới là chuyện thiếp khó chịu nhất. Chàng xem được, thiếp lại xem không được, lại nói tam đệ hắn…"
"Nàng không hiểu hắn" Lý Tĩnh lắc đầu, đưa tay mở quyển sách ra, dưới ánh nến, trong sách tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Hồng Phất nữ ánh mắt dừng ở trên sách, kinh ngạc khó hiểu, thật lâu sau mới nói: "Trong sách sao lại chứa vàng lá?"
Lý Tĩnh đem quyển sách đặt ở trên tay Hồng Phất nữ, khẽ cười nói: "Nàng không phải cũng nói, binh pháp là ở tùy cơ ứng biến, sách này cũng thế. Hồng Phất, lấy vàng lá này đi mua y phục cho nàng đi, quần áo của ta còn sử dụng được".
***
Tiêu Bố Y khi từ Lý trạch đi ra, thở phào một hơi, vì bản thân, cũng là vì vợ chồng Lý Tĩnh.
Nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời, phảng phất như đôi mắt của tình nhân, hắn nhiều ít cũng có chút cô đơn.
Hắn hiện tại thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, tự nhiên không lo thiếu tiền hô hậu ủng, mới ra khỏi Lý trạch, đã có tinh binh Hữu vệ phủ đi tới hộ vệ, bất quá hắn đã cho hộ vệ trở về, bản thân thì đi dạo ở trong thành Mã ấp.
Đi ở trong thành cổ Mã ấp, Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ đến, ước chừng một năm trước, bản thân hắn cũng đi tới đây như vậy, khi đó vẫn là tỉnh tỉnh mê mê khát khao buôn bán ngựa làm giàu, bên người còn có Dương Đắc Chí, không hiểu sao lại bị đuổi giết, thiếu chút nữa là bỏ mạng, sau mới biết là Lý Chí Hùng vì tứ khoa cử nhân nên muốn giết hắn.
Mọi nguyên nhân, bất quá là bởi vì hắn quen với Bùi Minh Thúy, vì nàng ta mà đua ngựa một trận, nhân sinh chính là như thế, giống như là một con thuyền đơn độc giữa biển, một cành hoa lơ đãng cũng sẽ làm ngươi đổi hướng.
Dương Đắc Chí sao lại lâu rồi vẫn không có tin tức, Tiêu Bố Y khi nghĩ đến cũng rất là lo lắng, nhưng lại cảm thấy không có biện pháp nào.
Một người ở thời đại này, thật sự chẳng khác gì cây cỏ, Dương Đắc Chí mất tích khó hiểu, cũng khó mà tìm được. Hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình đối với hắn, một chút cũng không biết. Mình không biết hắn có thân nhân hay không, nhà ở đâu, Dương Đắc Chí cho tới bây giờ cũng chưa từng nói qua!
Chậm rãi lắc lắc đầu, Tiêu Bố Y chỉ có thể hy vọng Dương Đắc Chí này võ công tuy không cao, nhưng linh hoạt, thành thục chững chạc, có lẽ không có việc gì.
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, không nghĩ về Dương Đắc Chí nữa, phát hiện trước mặt có một cái quán, đang có mấy người ngồi ăn, Tiêu Bố Y nhìn thấy một bóng người đang bận rộn, trong lòng chợt động đi tới ngồi xuống gọi một bát miến.
Lão nhân vẫn là lão nhân một năm trước kia, xem ra nếu không chết, sẽ vẫn bận rộn. Lão hình như không nhận ra Tiêu Bố Y, nghe hắn gọi cũng không ngẩng đầu lên, nhanh chân nhanh tay đưa lên một bát miến chân heo hầm.
Tiêu Bố Y cầm lấy đũa, nhưng hồi lâu cũng không có động đũa, lẳng lặng nghĩ tới chuyện sơn trại.
Thế sự chính là như thế, cũng không phải là ngươi muốn làm cái gì là nhất định sẽ thành công, hắn hôm nay đã cách con đường buôn bán ngựa xa hay gần, Tiêu Bố Y cũng không rõ ràng lắm, bất quá mã trường cho tới bây giờ, coi như là có quy mô, hắn đã tranh thủ ghé qua sơn trại một lần, rất là vui mừng.
Dương Quảng từ Thái Nguyên về lại Tây Kinh, hắn liền lập tức đi Mã ấp, hắn cảm thấy Lý Tĩnh cũng nên trở về vào lúc này, bất quá trên đường đi tới Mã ấp, khi đi qua sơn trại, Tiết Bố Nhân dẫn theo một người tới báo đã nhận được bầy ngựa đầu tiên do Mông Trần Tuyết phái người đưa tới.
Tiêu Đại Bằng vẫn ở lại Thái Phó phủ Đông Đô, Tiết Bố Nhân thì trở về xử lý chuyện sơn trại.
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều hiểu hắn làm Thái Phó Thiếu Khanh cũng không lâu dài, có thể nương theo quan vị của hắn mà mưu cầu ích lợi lớn nhất mới là chuyện quan trọng nhất.
Mục trường sơn trại đã bắt đầu có quy mô, năm trước các con ngựa mẹ đã sinh ra bầy ngựa con đầu tiên, nhưng còn phải nuôi hai ba năm nữa mới có thể sử dụng, từ phẩm chất chủng loại mà nói, so ra vẫn kém Quyền Mao Qua ở Thanh Giang mã trường, nhưng dù sao cũng cấp cho mọi người hy vọng, coi như là có cái để tuyển chọn. Mông Trần Tuyết đưa tới mấy trăm thớt chiến mã đã xem như là số lượng lớn, thậm chí Ngõa Cương lăn lộn nhiều năm cũng không có được nhiều ngựa như vậy. Bất quá đây chỉ là nhóm chiến mã đầu tiên, vẫn còn ít nhất ba bầy chiến mã nữa.
Nhưng bán cho ai đối với Tiêu Bố Y mà nói, vẫn là một vấn đề, hắn biết một điều, Nhạn Môn sau khi giải vây, Đại Tùy tuy biểu hiện vẫn kiên trì đến cuối cùng, nhưng ai cũng có thể rõ ràng Đại Tùy mưa gió đã đến, các thế lực đều bước nhanh hơn trên con đường mưu phản, ngựa là thứ cần thiết, một con ngựa tốt bán ra có thể thu được bằng thu nhập nửa năm của người dân.
Lưu lại cho mình dùng, hoặc là bán ra ngoài? Đối với Tiêu Bố Y hôm nay, đã là một sự lựa chọn.
Vốn hắn buôn bán ngựa mục đích chính là kiếm tiền. Nhưng hắn hiện tại hoàn toàn không thiếu tiền, bởi vì hắn lấy được bảo tàng của Trương Giác, đã là một người giàu có kinh người, nhưng có giàu có cũng chưa chắc đã quan trọng bằng ngựa.
Nhưng vẫn canh cánh trong lòng Tiêu Bố Y còn có một nghi vấn, nếu nói thiên thư mỗi khi thay đổi triều đại liền xuất hiện, bảo tàng này chẳng lẽ mỗi lần đều có, các triều trước không có lấy đi? Hắn lúc trước khi cho Viên Lam đi Lưu Tô Hà đào bảo tàng, thậm chí còn nghĩ rằng sẽ không có bảo tàng, không có nghĩ đến lại thu hoạch lớn như vậy, dưới con mắt của Vương Thế Sung mà lấy được bảo tàng tuy là một vấn đề khó, nhưng khó khăn so với Tiêu Bố Y dự kiến còn ít hơn rất nhiều, điều này làm cho hắn nhiều ít cũng có chút nghi hoặc.
Trong khi đang cân nhắc, bên người có hai thực khách thì thầm, "Lão Trương, hiện tại ngươi nói làm ăn cái gì là tốt nhất? Lúc này làm nông đã không được nữa, làm ruộng hàng năm thu vào còn không đủ nộp thuế, thật sự làm cho người ta sống không nổi, ta cảm thấy hiện tại một con ngựa quả thực so với một người còn muốn quý hơn, ngươi nói đi buôn bán ngựa thế nào?"
Lão Trương lắc đầu nói: "Lão Lý, buôn bán ngựa không phải là chuyện mà chúng ta có thể làm được, đầu tiên ngươi phải có tiền, tiếp theo ngươi phải có đường lối, nguồn ngựa lớn nhất chính là Đột Quyết, nhưng ngươi cũng biết, Đột Quyết mới cùng Đại Tùy chiến tranh, Đại Hãn thảo nguyên đã nói cấm các bộ lạc cùng Đại Tùy buôn bán ngựa. Con đường phía Đột Quyết đã bị cắt đứt, Trung Nguyên mua ngựa chỉ có thể tự nuôi tự bán, nơi nơi đều có người muốn mua ngựa, nhưng tìm không ra người bán".
Tiêu Bố Y nghe rất thích thú, thầm nghĩ hai người dân này nói cũng có đạo lý, một khi đã như vậy, mình thật ra cũng không vội bán ngựa.
"Nhưng người Đột Quyết vẫn muốn kiếm tiền," Lão Lý không phục nói: "Ta biết có một số người vẫn lén đi Đột Quyết, chỉ cần lá gan lớn một chút, cũng không lo kiếm không được tiền".
Lão Trương lắc đầu nói: "Tiểu tử ngươi ngại mạng sống quá dài hay sao, hiện tại làm ăn không kiếm tiền được, làm thổ phỉ may ra mới có thể. Một năm trước hình thức xem như là không tệ, ta cũng từng lén đi Đột Quyết, thiếu chút nữa là cái mạng cũng đánh mất. Đám mã phỉ rất là hung hãn, đầu tiên là dùng máy bắn đá bắn chận đường, không đè chết ngươi thì cũng dọa chết ngươi, sau đó lập tức lao xuống chận đường lui của ngươi, gặp chống cự liền bắn tên, hộ vệ mà thương nhân mời đao còn chưa kịp giơ lên đã bị bắn như lông nhím, lão tử lúc trước bị dọa cơ hồ đái ra quần, thiếu chút nữa là ở truồng mà chạy về".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, không khỏi quay đầu nhìn lại, cảm giác hắn nói như hình như chính là mình. Lão Trương nói đến chuyện lúc trước trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng tính là kiến thức rộng rãi, nhịn không được nhìn mọi nơi có chút khoe khoang.
Thấy Tiêu Bố Y đang nhìn về phía mình, lão Trương đột nhiên nhảy dựng lên, như gặp quỷ vậy, nhìn Tiêu Bố Y nói: "Ngươi chính là thủ lĩnh của đám cường đạo kia, ta nhận ra ngươi!"
Tiêu Bố Y đang cắm đầu ăn, có chút xấu hổ, lão Trương vốn đang có chút khiếp đảm, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y không để ý tới hắn, chỉ nghĩ hắn có tật giật mình, ngược lại cũng can đảm hẳn lên, nhảy đến trước mặt Tiêu Bố Y lớn tiếng kêu to: "Chính là ngươi, ta nhận ra ngươi!"
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn nhảy đến trước mặt, đột nhiên hai mắt hiện ra hàn quang, lão Trương bị dọa liên tục thụt lùi, lớn tiếng hô: "Bắt cường đạo, bắt cường đạo!"
Hắn vừa la lên, liền cảm giác bên người có một trận gió xẹt qua, hàn quang thoáng hiện, một thanh kiếm nhằm thẳng ngực của Tiêu Bố Y đâm tới, không khỏi hoảng sợ, thầm nghĩ quan phủ lần này sao lại tới nhanh đến như thế, hơn nữa nói giết là giết?
Tiêu Bố Y phảng phất như trở lại một năm trước, đơn giản là trong bóng đêm bỗng nhiên nhảy ra một người, huy kiếm đâm hắn, giống như sát thủ trước kia.
Chỉ là hắn đã không phải là Tiêu Bố Y lúc trước! Lần bị ám sát này đối với hắn mà nói, bất quá cũng giống như bát chân heo hầm trước mắt mà thôi!
Tiêu Bố Y vẫn ngồi bất động, đôi đũa trong tay kẹp một cái, đã chận đứng trường kiếm. Thích khách cả kinh, mới muốn dùng lực tống kiếm tới, không nghĩ đến Tiêu Bố Y cổ tay chợt trở, ‘băng’ một tiếng, trường kiếm đã bị đôi đủa của hắn bẻ gãy!
Thích khách trong lòng lạnh lùng, chỉ thấy một cái chén đã nhằm mặt phóng tới, tránh né không kịp, mặt đã bị cái chén đánh trúng, vừa nóng vừa đau, trước mắt đổ hào quang, không khỏi muốn chạy trốn, đột nhiên trước ngực chợt lạnh, thích khách liên tục lùi hai bước, trước ngực phun ra một đạo máu tươi, ngửa mặt lên trời mà ngã xuống.
Tiêu Bố Y lấy đũa ngăn địch, bẻ kiếm đánh lại bất quá chỉ trong tích tắc, lão Trương nhịn không được lại tiểu ra quần, quỳ rạp xuống đất, gấp giọng nói: "Xin tha mạng, ta không nhận ra người!"
Tiêu Bố Y cũng không có đứng dậy, cũng không có nói chuyện, lão Trương cũng không dám đứng dậy, chỉ sợ hắn giết mình như là giết gà vậy, ở phương xa có tiếng ồn ào, rồi có vô số binh sĩ chạy đến, lão Trương nhìn thấy binh sĩ đến, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Tiêu Bố Y nói: "Bắt cường đạo, hắn chính là cường đạo!"
Một binh sĩ sĩ vung tay táng cho cái tát, giận dữ nói: "Mắt chó ngươi mù rồi sao, đây là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân của triều đình, ngươi lại dám nói là cường đạo?" Binh sĩ sau khi đánh xong lão Trương, quay trở lại thi lễ, cung kính nói: "Tiêu tướng quân, chúng ta cứu hộ chậm trễ, xin thứ tội!"
Lão Trương thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, cũng không còn nước tiểu để mà đái ra quần, ‘thịch’ một tiếng lại quỳ xuống, khóc kể nói: "Tha mạng, Đại tướng quân, ta không nhận ra người!"