Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con người luôn không ngừng thay đổi, có lẽ là khi quay đầu nhìn lại mới phát giác đã sớm rời xa mục tiêu ban đầu.
Tiêu Bố Y khi mới đến thời đại này, đầu tiên là sợ hãi, sau là cầu tự bảo, tới nữa là phát triển. Mấy cái này vốn đều là phản ứng của người bình thường, nếu là sinh ra như thuyền nương, mỗi ngày đánh cá đón khách để sống, tuy có tự tôn, nhưng vô luận thế nào cũng sẽ không có ý nghĩ tự cường tranh bá thiên hạ trong đầu.
Cho dù là Địch Nhượng khởi sự nhiều năm, cũng tiểu phú tắc quý, không có ý tiến thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới làm hoàng đế, bằng không khi nghe Lý Mật đề nghị, hắn cũng sẽ không lo sợ kinh hãi thất sắc. Lý Mật tuy chí tại thiên hạ, đầu tiên cũng là làm thị vệ, sau tiếp cận Dương Tố cầu phú quý, đầu nhập Dương Huyền Cảm cầu công danh, khi cảm thấy đường không thông lúc này mới tự mình làm việc.
Có lẽ những người này khi quay đầu nhìn lại, cũng ngạc nhiên mà cười, Tiêu Bố Y cũng như thế.
Khi mới tới thời đại này, Tiêu Bố Y chí hướng cũng không cao xa gì so với Địch Nhượng bao nhiêu, hắn chỉ làm chuyện mà mình quen thuộc, buôn bán ngựa mà sống, bởi vì hắn thật sự không biết bản thân ngoại trừ buôn bán ngựa cùng đánh cướp ra, còn có thể làm chuyện gì khác. Khi gặp được Cầu Nhiêm Khách chính là điểm biến chuyển trong cuộc đời, nhưng hôm nay cho dù là Cầu Nhiêm Khách cũng không có được thành tựu như hắn hiện nay. Tiêu Bố Y sau khi được Cầu Nhiêm Khách dạy cho Dịch Cân kinh thì bản chất trong cuộc sống đã khác, hắn võ công cao cường, hơn nữa ứng biến nhanh trí, trong loạn thế đột nhiên xuất hiện tiền đồ, hắn từ dân áo vải mà làm được tới Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, vô luận tầm mắt hay kiến thức đã vượt xa lúc trước, chỉthấy được vô luận là Uất Trì Cung, Tần Thúc Bảo hay là Lý Tĩnh, Lý Uyên, Lý Thế Dân, tuy nói đều tính là có tài, nhưng hiện vẫn không bằng hắn, không khỏi trong lòng xuất hiện sự phấn chấn.
Vương hầu cai trị, nào có sót thương! Hắn phấn chấn chỉ vì cảm thấy những người này một khi đã có thể lưu danh sử sách. Hắn cũng có thể làm tốt hơn, bốn chữ "Bố Y xưng hùng" của Thái Bình đạo tuy không hiểu, nhưng hắn vẫn cảm thấy Thái Bình đạo cũng sẽ không làm chuyện vô bổ, hắn hiện tại đã có chút nhìn xa trông rộng hơn lúc chỉ muốn buôn bán ngựa nhiều, nhưng hắn lo lắng chính là, hắn biết lịch sử, trong trí nhớ hắn thực không nhớ ra có nhân vật nào là Tiêu Bố Y. Điều này làm cho hắn mỗi lần nghĩ đến, đều có một loại cảm giác mười phần cổ quái. Hắn cảm thấy với thanh thế của hắn trước mắt, đời sau ít nhiều cũng sẽ ghi lại, nhưng hắn lại hoàn toàn không có dấu vết gì, điều này trong đó rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì. Đó là chuyện mà hắn trước mắt đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Nhưng vô luận phát triển thế nào, Tiêu Bố Y hiện tại chỉ nhận định, phương pháp tốt nhất để nắm trong tay vận mệnh tốt nhất chính là bản thân phải lớn mạnh, lúc này mới có thể tiến công lùi thủ, thoải mái có thừa. Hắn đã sớm bắt đầu tiến hành kế hoạch của bản thân, hắn biết với kiến thức của A Tú, có nói nhiều cũng vô ích, ai có năng lực lo lắng chuyện quá xa? Cho dù là Lý Uyên, hiện suy nghĩ bất quá cũng chỉ là trong loạn thế mưu cầu đường lui, Lý Thế Dân càng không cần phải nói, hắn cùng hai huynh đệ quan hệ không tệ, làm sao nghĩ đến về sau chính tay hắn đem đại ca đệ đệ giết chết?
Tiêu Bố Y khi nghĩ vậy có chút buồn cười, người không biết thiên cơ không biết chuyện ngày mai, nhưng hắn cho dù biết thiên cơ, cũng không biết chuyện ngày mai!
"Tiêu lão Đại, ta cảm thấy người so với trước kia khác biệt rất lớn" A Tú nhấp ngụm rượu, "Người trước kia là một người rất vô tư, từ sau khi bệnh nặng một trận người đã thay đổi, nhưng đối với các huynh đệ rất tốt. Ta biết kiến thức của ta kém, rất nhiều chuyện nhìn không xa, nhưng một khi ngươi đã định chủ ý, các huynh đệ quyết định đều theo ngươi, Lô Minh Nguyệt đụng phải ngươi là hắn bất hạnh, chúng ta đụng phải ngươi là chúng ta may mắn".
A Tú nói tự nhiên, Tiêu Bố Y trong lòng ấm áp, chỉ có khi cùng các huynh đệ lúc trước ở một chỗ, hắn mới chân chính thiếu đi phần tính kế, cảm thấy thoải mái tự tại.
"Chúng ta cũng không phải là quá mức cuồng vọng, Lô Minh Nguyệt cũng không phải là dễ đối phó, nói không chừng hắn còn chuẩn bị đem chúng ta tế cờ"
"Tiêu lão Đại, chỉ cần chuyện người muốn làm, nhất định có thể thành công" A Tú cổ vũ: "Ta nói thật đấy, người trông so với bất cứ ai khác đều lười hơn, nhưng các huynh đệ đều biết, người làm việc so với ai khác đều cẩn thận hơn".
"Hiện tại không cần quá khen ta, tìm đối sách quan trọng hơn" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Ta gặp được Dương Nghĩa Thần cũng đã tính là không tệ, hiện nay hắn ở tại Hạ Bi, Bành Thành hai quận thảo phỉ, Lô Minh Nguyệt hình như cũng khó mà chịu nổi".
"Ta thấy Lô Minh Nguyệt cũng bình thường thôi" A Tú nhịn không được nói: "Lúc trước nghe trại chủ thổi lên như thần, không nghĩ đến trước là bị Trương Tu Đà đánh bại, hiện nay lại chịu không nổi Dương Nghĩa Thần, hiện tại xem ra lại sắp bị Tiêu lão đại đánh bại, cái gì Vô Thượng vương bất quá là đồn thổi mà thôi".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "A Tú, không thể nói như vậy, những người này không địch lại quan binh, đơn giản là áo giáp không đủ, lương cùng ngựa không đủ, nếu thực có trang bị như tinh binh Đại Tùy, triều đình chưa chắc đã có thể dễ dàng đánh bại. Nhưng Lô Minh Nguyệt từ Tề quận đến Hoài Bắc, chỉ hiệu lệnh một chút, đã có thể triệu tập mấy vạn nhân mã, lúc trước lại lấy mười mấy vạn binh mã cùng Trương tướng quân đối kháng, cũng không phải là may mắn. Chúng ta cũng chưa chắc đã mạnh hơn người khác, nhưng nếu khinh địch, vậy chưa đánh đã bại".
A Tú cười nói: "Tiêu lão Đại nói rất đúng, bất quá người tuy cẩn thận, lại hình như đoán chắc Lô Minh Nguyệt tất bại, bằng không đã lo cắt đứt đường lui của hắn?"
"Ta ở tại Bành Thành gặp qua Dương Nghĩa Thần, người này lão mưu thâm tính, tuyệt không phải là người thường. Lô Minh Nguyệt giằng co với hắn, Dương Nghĩa Thần binh tinh lương đủ, lại có hào sâu lũy cao, không chịu ra ngoài, Lô Minh Nguyệt mạnh mẽ xuất hiện, tụ chúng lại nhiều, chỉ trông vào lương cướp được thì làm sao mà kéo dài? Chỉ cần lương thảo của hắn hết, Lô Minh Nguyệt tất bại, đến lúc đó Dương Nghĩa Thần xuất tinh binh ra, Lô Minh Nguyệt tuyệt đối không thể đối kháng. Nhưng hắn nếu bại, bất quá lại chạy trốn giống như ở Tề quận, chúng ta đánh gốc không đánh ngọn, cho nên ta mới cho Uất Trì Cung đưa cờ hiệu của ta ở Bành Thành, lại chuẩn bị kỳ binh lấy đi tính mệnh của hắn".
"Xuất ra kỳ binh như thế nào?" A Tú có chút hứng thú.
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Ta cũng mới chỉ suy nghĩ, cũng chưa chắc được. Nhưng theo tin tức của ta, đảo vô danh trong Hồng Trạch hồ chính là sào huyệt của Lô Minh Nguyệt, hắn nếu lui về phía Nam chỉ cần trốn ở trong Hồng Trạch hồ, quan phủ cũng không thể làm gì được hắn. A Tú, ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, Hồng Trạch hồ lau sậy dày đặc, thuyền nhỏ đi còn khó, huống chi là thuyền lớn. Đến lúc đó hắn có được địa lợi, thật ra cũng khó đối phó".
"Vậy không bằng hỏa thiêu đi lau sậy trên hồ" A Tú đề nghị.
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta không biết Dương Nghĩa Thần có làm như vậy hay không, nhưng ta làm không được. Ngươi vừa rồi cũng nói qua, kê đầu lăng giác nửa năm lương. Hai thứ này đều xuất từ Hồng Trạch hồ, ngươi phóng hỏa đốt, vậy dân chúng trong này nửa năm ăn cái gì?"
A Tú thở dài nói: "Tiêu lão Đại người dúng là có lòng tốt, lo lắng lại nhiều, bất quá nếu không phải như thế, cũng sẽ không có nhiều người như vậy phục ngươi. Cổ nhân có câu, nhân giả vô địch, tiêu lão Đại người chính là nhân giả, cuối cùng cũng sẽ có ngày vô địch thiên hạ".
A Tú nói là thật tình chân ý, dựa theo lý giải của bản thân, Tiêu Bố Y sắc mặt đột nhiên biến đổi có chút kỳ quái, A Tú khó hiểu mới muốn hỏi, Tiêu Bố Y lại lấy đũa đặt ở trên môi, ra dấu đừng có lên tiếng.
A Tú cùng hắn qua lại rất sâu, biết hắn phát hiện có gì khác thường, liền đổi đề tài nói: "Lúc đầu ta còn tưởng rằng kê đầu chính là đầu gà, không nghĩ đến chính là trong hồ mọc ra, lão Đại, thuyền nương cũng khéo tay, làm cứ như thật vậy, hương vị so với gà thật cũng không kém bao nhiêu, người cũng nếm thử đi".
Không đợi Tiêu Bố Y trả lời, bên ngoài quán rượu có một người đi vào, đá đá đạp đạp ăn mặc như hương nông, xem tuổi tác không nhỏ, cười nói: "Kê đầu đặc sản của hồ cũng có hương vị của đầu gà, thật sự là tiếng đồn không sai, ta cũng muốn nếm thử. Tiểu nhị, đem chút kê đầu lên".
Người hương nông nét mặt già nua đầy nếp nhăn, xem ra mặt mày sầu khổ, chỉ là sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời. Tiêu Bố Y thấy hương nông ánh mắt có cảm giác sắc bén, không khỏi thầm kinh ngạc, hương nông quần áo cũ kỹ, quần xắn cao, mang đôi giày cỏ đầy bùn đất, vô luận từ đầu đến chân đều là hương nông, nhưng Tiêu Bố Y lại không cảm thấy hắn là hương nông, người này tuyệt đối là một cao thủ, đã ở bên ngoài quán rượu một lúc lâu, Tiêu Bố Y nếu không có cảm giác khác lạ thì cũng không phát hiện được hắn.
Nhưng trong khi đang nói chuyện, Tiêu Bố Y từ trong trầm tư tỉnh ngộ lại, lập tức phát hiện ra hương nông, hắn đang nghe mình nói chuyện? Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, trong lòng đề phòng, biểu hiện vẫn bất động.
Tiểu nhị đem bát kê đầu lên, hương nông cau mày nhìn, lại hướng tới bàn của Tiêu Bố Y nhìn, "Tiểu nhị, sao lại thế này, kê đầu của ta không khác gì các thứ rau khác, kê đầu của hắn lại như là đầu gà thật. Đều là khách, ngươi khi dễ ta là hương nông sao?"
Lão nông giọng tuy ám ách, thấp giọng mắn lại không giận mà tự có uy.
Tiểu nhị thầm nghĩ, hương nông cũng không có ai già mà bá đạo như vậy, cười bồi nói: "Khách quan cứ nói đùa, kê đầu này vốn là thứ sinh ra ở trong hồ, tuy có một ít hình dáng giống như đầu gà, nhưng khi nếu đều là như thế này. Kê đầu của vị khách quan kia là tự mình mang đến, chắc là của thuyền nương Lâm gia làm. Nàng ta khéo tay, nghe nói là từ Giang Nam đến đây ở, khi không có việc gì thì làm vài thứ cho vui. Nàng đem kê đầu trong hồ đập nát, lại thêm chút thịt say nhuyễn cùng chút bột, khi nặn ra lại giống đầu gà, tiểu điếm cũng không có mà bán. Người nói xem phiền toái như vậy, trông rất sống động, cũng không phải là ai cũng làm ra được".
Hương nông hít hít mũi, tỏ vẻ thèm thuồng, than thở nói: "Ta thích nhất là gặm đầu gà, không nghĩ đến lại có món như vậy, cũng làm cho người ta thất vọng".
Tiêu Bố Y cười nói: "Kê đầu ở đây cũng nhiều, nếu lão bá thích thì có thể tới nếm thử một chút".
Hương nông cũng không khách khí, trực tiếp đi tới ngồi xuống, cầm lấy một cái đầu gà mà gặm, nhắm mắt thưởng thức hồi lâu, chép chép miệng đột nhiên thở dài nói: "Loại đầu gà không xương này lại có thể làm ra khẩu vị có xương, ta đã nhiều năm chưa từng nếm qua, tiểu hỏa tử, ngươi mua được ở đâu vậy?"
Nếp nhăn trên mặt hắn rất nhiều, đôi bàn tay thô ráp như vỏ cây, thở dài buồn bã, tràn đầy tang thương.
"Không phải mua được, mà là tẩu tử Lâm gia tặng" Tiêu Bố Y trả lời.
"Tẩu tử Lâm gia?" Hương nông nhíu mày nói: "Họ Lâm, nữ nhân sao?"
A Tú thầm nghĩ ngươi nói thật vô nghĩa, tẩu tử Lâm gia chẳng lẽ lại là một đại thúc? Hương nông này thật tùy tiện, không biết là ở đâu ra, tiêu lão Đại tính tình cũng tốt, chứ nếu chỉ có mình, đã sớm một cước đá bay ra rồi.
Tiêu Bố Y cũng cười nói: "Không sai, lão bá chẳng lẽ quen biết?"
Hương nông đột nhiên cười nói: "Ta đã từng một lần đi qua Giang Nam, nếm qua một lần loại đầu gà không xương này, cho đến nay vẫn không thể nào quên, không nghĩ đến tại Hồng Trạch hồ này lại có thể nếm được".
Hắn nói tới đây, cũng không nói nhiều nữa, tiện tay lấy bầu rượu qua, đưa lên miệng uống một hơi. A Tú nhìn thấy hắn không có quy củ, đem rượu của hai người kêu uống sạch, muốn đứng lên mắng, lại bị Tiêu Bố Y đưa tay giữ lại, chậm rãi lắc đầu.
A Tú cố nhịn sự tức giận, không nói nhiều, hương nông ăn kê đầu uống rượu như gió cuốn mây bay, một lát sau đã đem toàn bộ số kê đầu còn lại trên bàn ăn sạch sẽ, vỗ vỗ bụng, thở dài một hơi: "Tiểu hỏa tử, cám ơn ngươi. Lão phu cũng đã lâu không có ăn đến thống khoái như vậy, ta cũng phải cảm ơn ngươi mới đúng".
"Gặp nhau tức là duyên phận, nhìn thấy lão bá ăn thống khoái ta cảm thấy không tệ. Nói đến ta bất quá chỉ là mượn hoa hiến phật. Cũng không cần cảm ơn".
"Cảm ơn, nhất định phải cảm ơn" Hương nông đưa tay vào lòng, sờ soạng hồi lâu, lấy ra một tờ giấy nhắn nhúm, đểở trên bàn.
A Tú ngẩn ra: "Đây là cái gì?"
Hương nông chậm rãi đứng lên, liếc nhìn A Tú thản nhiên nói: "Ngươi đương nhiên không dùng được, nhưng ta nghĩ tiểu ca này quá nửa là có thể sử dụng được".
Hắn sau khi nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi quán rượu, Tiêu Bố Y nhìn tờ giấy trên bàn, cao giọng nói: "Đa tạ lão bá, xin hỏi cao tính đại danh của lão bá".
Hương nông thở dài một tiếng từ ngoài cửa nói vọng vào: "Ngươi gọi ta là lão bá là được rồi".
Tiêu Bố Y nhìn tờ giấy ở trên mặt bàn, khẽ cau mày, hiển nhiên đang cân nhắc ý đồ của lão nông.
"Thật khó hiểu" A Tú nhìn thấy lão nông rốt cuộc đã không thấy đâu nữa, đưa tay cầm lấy tờ giấy lấy xem, khó hiểu nói: "Tiêu lão Đại, người nọ là kẻ lừa đảo rồi, lừa ăn lừa uống, lại lưu lại giấy tờ bỏ đi này. Ngươi xem họa phù quỷ quái gì trên đây này".
Trên tờ giấy không phải người cũng không phải cảnh, toàn những nét vạch chằng chịt, làm cho người ta nhìn qua cũng không biết là vẽ cái gì.
Tiêu Bố Y trước mắt sáng ngời, đưa tay chụp lấy, xem một lát rồi áp thấp thanh âm nói: "Đây là bản đồ địa hình của Hồng Trạch hồ".
A Tú ngây người: "Hắn làm sao biết chúng ta cần loại địa đồ này, hắn sao lại có được, mà hắn là ai chứ?"
Tiêu Bố Y vẻ mặt chợt động, đã đem tờ giấy cất vào trong lòng, thấp giọng nói: "Có người đến, cẩn thận chút, cứ nói theo ta".
A Tú không biết Tiêu Bố Y nói là có ý gì, lại nghe được tiếng ồn ào ở bên ngoài quán rượu truyền đến, một lát sau có mấy hán tử xốc màn cửa đi vào, lớn tiếng hô quát: "Tiểu nhị, đem mười cân rượu, hai con gà mập, với lại đồ ăn nữa, nhanh lên chút".
Tiểu nhị nhìn thấy mấy người này đều mặt mày hung ác, trong lòng kêu khổ: "Mấy vị xin chờ một chút".
Mấy hán tử chiếm cả cái bàn, lại đưa mắt nhìn hai người Tiêu Bố Y, một hán tử bên trái trên mạt có một nốt ruồi đen lớn, tay đem đơn đao đặt ở trên bàn, quay đầu đi, mấy người còn lại thấy cách ăn mặc của hai người cũng không phải là người bản xứ, không khỏi nhìn lại vài lần.
Gà mập rượu ngon sau khi đưa lên, mấy hán tử không để ý tới hai người Tiêu Bố Y nữa, đưa tay xé gà uống rượu, một hán tử sắc mặt tái xanh, hàm hàm hồ hồ nói: "Liễu đại ca, ngươi nói Vô Thượng vương có thu chúng ta không?"
Liễu đại ca chính là hán tử có nốt ruồi đen kia, đưa tay vỗ ngực nói: "Mấy người chúng ta đều là hảo thủ, Vô Thượng vương khởi nghĩa cần những bực nhân tài như chúng ta, làm sao mà không thu? Nói đến ta cùng Hắc Hổ thủ hạ của Vô Thượng vương cũng có quen biết, các ngươi cứ yên tâm".
"Nếu chúng ta đi theo Vô Thượng vương có ngày phát đạt cũng sẽ không quên Liễu đại ca dẫn dắt" Mấy hán tử đều bưng chén lên: "Mời, chúng ta kính Liễu đại ca một chén".
Liễu đại ca bưng chén lên, ừng ực uống cạn, có chút hào sảng, lại liếc nhìn Tiêu Bố Y.
Vô Thượng vương là phản tặc, mấy hán tử này đàm luận cũng tứ vô kiêng kị, thứ nhất nơi này là ngư thôn, quan phủ cũng ít có quản tới, thứ hai mấy người này đã muốn tạo phản, nhất định là muốn oanh oanh liệt liệt một hồi, thật ra chỉ sợ là người khác không biết.
Tiêu Bố Y chợt nói: "Tiểu nhị, tính tiền".
Hắn đưa tay lấy từ trong lòng ra túi tiền, lại không cẩn thận rơi ở trên bàn, chợt có âm thanh vang lên, mấy ngân đậu rơi ra trên bàn, tỏa ra hào quang mê người.
Mấy đại hán nhìn thấy, ánh mắt nhất thời nhìn không chớp, trong mắt đều là lộ ra vẻ tham lam, bọn họ đều nhàm chán tới cùng cực nên mới nghĩ tới tạo phản liều mạng, nhìn thấy túi tiền của Tiêu Bố Y khá nặng, bên trong tiền cùng ngân đậu kêu vang, không khỏi động tâm.
Tiêu Bố Y liếc thấy vẻ mặt của mấy người này, khóe miệng lộ ra nụ cười khó có thể cân nhắc, tiểu nhị đi tới tính tiền, Tiêu Bố Y lại tiện tay thưởng cho hắn mấy đồng tiền, lúc này mới cùng A Tú đứng dậy rời đi.
Mấy hán tử liếc mắt nhìn nhau, Liễu đại ca yết hầu lên xuống, hán tử mặt xanh thấp giọng nói: "Liễu đại ca, có làm một chuyến không?"
Liễu đại ca gật đầu, đột nhiên đứng lên, dẫn theo mấy hán tử phóng ra ngoài.
Tiểu nhị có chút cấp bách: "Mấy vị, các vị còn chưa có trả tiền".
Hán tử mặt xanh đưa tay tát tới: "Lão tử ăn cơm chưa từng trả tiền!"
Tiểu nhị ôm mặt lui về phía sau tràn đầy sợ hãi, Liễu đại ca cũng đã chạy ra khỏi quán rượu, nhìn mọi nơi phát hiện Tiêu Bố Y đang đi hướng Bắc, hắn dẫn theo mấy người bám theo, đợi khi đến một nơi không có ai nhanh chân vọt lên ngăn đón, trầm giọng nói: "Bằng hữu, muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện".
A Tú muốn tiến đến đánh, Tiêu Bố Y ngăn hắn lại, nhíu mày nói: "Thương lượng cái gì?"
Liễu đại ca cười hắc hắc nói: "Mấy huynh đệ chúng ta muốn đi phương Bắc, đang thiếu ít tiền, muốn mượn của người một chút".
Vốn nghĩ Tiêu Bố Y sẽ cự tuyệt, Liễu đại ca cũng đã chuẩn bị đánh cướp, nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y đưa tay móc ra túi tiền, lấy ra một nắm ngân đậu đưa qua: "Tứ hải giai huynh đệ, mấy cái này huynh đài cứ cầm, không biết có đủ dùng không?"
Liễu đại ca ngẩn ra, không biết Tiêu Bố Y là trời sinh hào phóng hay là đầu bị lừa đá, người mặt xanh lại tiến lên nói: "Tiểu tử, thức thời một chút, mau đưa toàn bộ ra, ngươi nghĩ…"
Liễu đại ca phất tay ngăn người mặt xanh lại: "Vị huynh đệ này khẳng khái hào phóng, Ngô Cương, đừng làm khó hắn…"
Tiêu Bố Y trong lúc này đã nhận ra, Liễu đại ca cũng có chút đạo nghĩa giang hồ, Ngô Cương này thì lòng dạ độc ác có chút tham tài. Hắn đã có chủ định của mình, sau khi đem ngân đậu giao cho Liễu đại ca, mới tính bước đi, Liễu đại ca trầm giọng hỏi: "Vị huynh đệ này, còn không biết gọi là gì, muốn đi nơi nào?"
Tiêu Bố Y do dự, "Ta gọi là Bặc Dịch, vốn ở tại Giang Nam, hiện nay không tính là thái bình, cảm thấy Trương đại ca rất có uy vọng, nghe nói hắn đang ở tại Hoài Bắc, nên muốn tới tìm kiếm".
"Trương đại ca là ai?" Liễu đại ca hỏi.
"Trương đại ca ở tại Giang Hoài cũng nổi danh hiển hách" Tiêu Bố Y diễn cứ như là thật vậy, "Hắn tên là Trương Kim Xưng, năm trước đến thành Dương Châu, ta cũng đã cùng hắn uống rượu. Hắn nói ta nếu có ý, về sau có thể tìm hắn. Bất quá, lúc này ta ở tại Giang Nam cũng không yên, nên muốn đi tới chỗ hắn mà nương tựa".
Tiêu Bố Y bịa chuyện cũng có bài, Liễu đại ca cười ha hả nói: "Nước lớn trôi miếu Long vương, người một nhà mà không nhận ra nhau, thì ra huynh đệ cũng giống như chúng ta. Bặc huynh đệ, Trương Kim Xưng ta cũng quen, bất quá tin tức của huynh đệ có thể không tính là linh thông, hắn vốn tại Hạ Bi mà khởi sự, sau lại nghe nói triều đình đến chinh thảo, thế nhưng dũng khí cũng không có, lại nhằm hướng Bắc mà chạy, ngươi chỉ sợ tìm hắn cũng không ra".
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tiêu Bố Y, Liễu đại ca vỗ mạnh vào vai hắn, "Không biết Bặc huynh đệ có từng nghe qua uy danh của Vô Thượng vương chưa?"
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử đương nhiên biết Trương Kim Xưng đã chạy, tiểu tử này đã ăn đòn của lão tử, sớm đối với lão tử rất kiêng kị, biết ta đến chinh thảo, còn không lo trốn đi xa?
"Uy danh của Vô Thượng vương ta đương nhiên đã nghe qua, đáng tiếc ta cũng không quen, mạo muội tìm tới, chỉ sợ…" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.
Liễu đại ca lại cười nói: "Nếu huynh đệ có ý, ta cũng có thể dẫn Bặc huynh đệ đi gặp Vô Thượng vương. Đương nhiên, Vô Thượng vương uy danh lan xa, muốn gặp hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng chúng ta đi cùng nhau, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, không biết ý của Bặc huynh đệ thế nào?"
Tiêu Bố Y không chối từ, sảng khoái nói: "Vậy nhọc công Liễu đại ca rồi, ngày sau nếu có thểở chỗ Vô Thượng vương có được danh tiếng gì, nhất định sẽ không quên công của Liễu đại ca".
Liễu đại ca tên là Liễu Hùng, quả thực là cũng có chút hùng dũng hiên ngang.
Hắn có chút võ công lại có đầu óc, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người, nói là quen với Vô Thượng vương, bất quá cũng là tự thếp vàng lên mặt mình mà thôi.
Tiêu Bố Y đi theo bọn họ một đường hướng lên phía Bắc đến Nam Hạ Bi, nhiều ít cũng biết chút chuyện của hắn. Liễu Hùng ở tại quê hương bất quá chỉ xem như là hạng vô lại, lỡ tay giết hương lý phú hộ bị quan phủ tầm nã, lúc này mới nghĩ tới tạo phản. Vô Thượng vương xuất quỷ nhập thần, làm sao mà quen với hạng người như hắn, muốn đầu nhập Vô Thượng vương đương nhiên phải có chút thế lực mới được, hắn một đường tụ tập được một số lưu manh, lại mượn hơi Tiêu Bố Y, cũng đã có gan hơn nhiều, thầm nghĩ cứ thu nạp như vậy, thì cũng có thể làm được một tiểu đội trưởng. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, lần này hắn dẫn theo không phải là lưu manh, mà là một diêm vương!