Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Túc Phong thần sắc bình tĩnh, ngữ khí có phần trầm thấp, chậm rãi nói rành rọt từng chữ: “Đúng vậy, chính là bây giờ. Sau khi chúng ta nói chuyện xong, ngươi có thể trở về, suất lĩnh tất cả bộ hạ của mình rồi cùng nhau rời đi. Theo tục lệ, ta hẳn phải lưu các ngươi ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta thực sự rất bận, còn có rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa, chúng ta cũng không có nhiều lương thực để có thể tiếp đãi các ngươi.”
Nói đến đây, Dương Túc Phong khẽ nhếch miệng cười lãnh đạm.
Đề Lan Qua Lai hồ nghi nhìn hắn, dường như cảm thấy điệu cười của hắn thật sự vô cùng kỳ quái, lại vừa cảm thấy những lời y nói thật vượt ngoài dự đoán của người bên ngoài, trong tiềm thức của mình, hắn không tin trên đời này lại có chuyện dễ dàng như thế, mặc dù trên phương diện quân sự Đề Lan Qua Lai là một kẻ ngu xuẩn, nhưng về mặt chính trị thì Đề Lan Qua Lai tuyệt đối là một con cáo già xảo quyệt đích thực, nếu không hắn cũng không thể hô phong hoán vũ ở Lỗ Ni Lợi Á lâu đến thế, cho nên, hắn trầm ngâm một lúc lâu, trong đầu đảo đi đảo lại trăm phương nghìn kế, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Ngươi muốn điều kiện gì?”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói không hề có chút cảm tình: “Ta muốn ngươi diệt trừ Khắc Lai Mỗ.”
Dù đã nghĩ tới điểm này rồi, nhưng khi chính miệng Dương Túc Phong tự nói ra, Đề Lan Qua Lai vẫn kinh ngạc nhìn hắn với vẻ khó tin. Không phải yêu cầu này quá sức ngặt nghèo, mà là do yêu cầu này thật sự bình thường quá mức, bình thường đến nỗi cho dù Dương Túc Phong không nói ra, thì Đề Lan Qua Lai cũng sẽ làm chuyện này. Đã trải qua tình thế tiến thoái lưỡng nan ở Tình Xuyên đạo và nếm mùi thảm bại ở Tử Xuyên đạo, Đề Lan Qua Lai cho dù vẫn còn đủ khả năng thông qua những biện pháp khác để đạt được tín nhiệm của Tô Lai Mạn Tứ Thế, nhưng cũng không thể một tay che trời. Mà ngược lại. Khắc Lai Mỗ vốn bị hắn chèn ép lại đạt được càng nhiều cơ hội củng cố quyền lực, thậm chí có thể sẽ thay thế hắn, đây là điều mà Đề Lan Qua Lai tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.
Đề Lan Qua Lai và Khắc Lai Mỗ, chỉ có một kẻ có thể tồn tại mà thôi.
Cho nên, Đề Lan Qua Lai hết sức thận trọng nói: “Ta không cho rằng điều kiện này có thể đổi được sự trở về của ta......”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Chính xác điều kiện là như thế này mà thôi.”
Ngữ khí của Dương Túc Phong có vẻ lơ đãng, tựa hồ không có việc gì xảy ra nhưng Đề Lan Qua Lai dù sao cũng không phải là tên ngốc. Hắn mơ hồ linh tính được có chút gì đó không hay, mục tiêu của Dương Túc Phong có lẽ không chỉ đơn giản là Khắc Lai Mỗ mà còn bao gồm cả Lỗ Ni Lợi Á, song, vào thời điểm này, cho dù toàn bộ những điều không hay này là thật thì hắn cũng không có lựa chọn nào khác, giữa Khắc Lai Mỗ và Dương Túc Phong , người hắn muốn giết đầu tiên chính là Khắc Lai Mỗ. Có thể vào thời điểm Khắc Lai Mỗ chết đi cũng chính là lúc quân Lam Vũ rầm rộ kéo quân tiến vào Lỗ Ni Lợi Á, nhưng ngay lúc này, hắn thật sự không muốn nghĩ xa xôi đến thế, đó là chuyện của sau này, ai biết giữa chừng còn có những thay đổi gì nữa chứ? Hắn thậm chí còn có một ảo tưởng mơ hồ, có thể dựa vào thực lực của Lam Vũ quân để khống chế cả Lỗ Ni Lợi Á. Sự việc không phải dễ dàng như vậy hay sao?
Đề Lan Qua Lai trầm tư nói: “Được rồi, ta sẽ vĩnh viễn ghi lòng tạc dạ lòng tốt của tướng quân.”
Dương Túc Phong gật đầu, lần nữa vươn tay ra, thản nhiên nói: “Ta chúc ngươi trở về thuận buồm xuôi gió.”
Đề Lan Qua Lai cũng gật đầu cảm tạ lần nữa.
Dương Túc Phong bảo với viên tham mưu bên cạnh đưa cho Đề Lan Qua Lai một quyển sổ tay nhỏ. Cho hắn liệt kê danh sách tên của những nhân vật tranh giành quyền lực có thể ảnh hưởng đến việc hắn về nước, Đề Lan Qua Lai mừng rỡ cầm bút viết một mạch tên của hơn ba trăm sĩ quan trung cấp và cao cấp. Dương Túc Phong hạ lệnh đem toàn bộ những người này áp giải riêng từng người đi ra, cho giam giữ cùng với Tư Cơ Lạp Kỳ, những người còn lại thì giao toàn bộ cho Đề Lan Qua Lai.
Khuya ngày 18 tháng 4, giữa chốn đồng quê mênh mông bát ngát, đại tướng quân Đề Lan Qua Lai của Lỗ Ni Lợi Á chân ướt chân ráo suất lĩnh gần một vạn tàn quân Lỗ Ni lén lút rời khỏi Tử Xuyên đạo, men theo con đường phía Tây Tình Xuyên đạo về nước. Bọn chúng lúc mới đến đây thì khí thế hung hăng, ngang ngược vô độ, không đội trời chung với bất kỳ ai. Kết quả bị Lam Vũ quân đánh cho tan tác tơi tả, phải lủi thủi quay đầu về nước không kèn không trống.
Để phối hợp với kế hoạch của Đề Lan Qua Lai, Dương Túc Phong cho mời Viên Ánh Lạc soạn thảo một âm mưu, đó chính là vu khống cho Khắc Lai Mỗ cấu kết với Lam Vũ quân, thông đồng gây nên thất bại thảm hại của Đề Lan Qua Lai. Mặc dù dưới sự suy xét của một người đang sáng suốt thì Khắc Lai Mỗ khó có khả năng có bất kì liên lạc gì với Lam Vũ quân, nhưng trong con mắt gian trá đa nghi của Tô Lai Mạn Tứ Thế, Khắc Lai Mỗ thật sự là một nhân tố không ổn định, chỉ cần nghe thấy một cơn gió nhẹ đủ lay ngọn cỏ là đã có thể đánh rắn động cỏ rồi.
Quân Lam Vũ phóng thích Đề Lan Qua Lai và quân đội Lỗ Ni vô điều kiện cũng gây ra phản ứng ko nhỏ trong nội bộ quân Lam Vũ, thậm chí có một số sĩ quan địa phương cũng thấy khó hiểu hết sức, không rõ tại sao quân Lam Vũ lại muốn hòa hảo như vậy, trong cách nhìn của bọn họ, phóng thích tù binh là chuyện có thể, nhưng phải có tiền chuộc, đây là thông lệ của chiến tranh, mỗi tù binh đổi lấy một trăm đồng vàng là cái giá thấp nhất phải trả. Ngay cả chủ tịch ủy ban dự toán và tài chính Tài Băng Tiêu cũng cảm thấy quân Lam Vũ đã phạm phải sai lấm hết sức rõ ràng, đã bỏ qua mất một cơ hội tốt có thể giở thủ đoạn tống tiền, dựa vào địa vị cũng như tầm ảnh hưởng của Đề Lan Qua Lai trước mặt Tô Lai Mạn Tứ Thế thì tống tiền hắn mấy trăm vạn kim tệ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng Dương Túc Phong không giải thích nhiều làm gì, có một số việc một khi nói trắng ra sẽ không có hiệu quả nữa, hắn tin tưởng bọn thuộc hạ từ từ rồi sẽ hiểu ra. Có điều, để gắng sức thu hẹp lại phạm vi tranh luận và hoài nghi, tránh ảnh hưởng đến cuộc chiến giữa Đề Lan Qua Lai và Khắc Lai Mỗ, bọn Vân Thiên Tầm vẫn bí mật giả thích riêng cho bộ phận sĩ quan chưa hiểu nội tình, nói cho họ biết mục đích thực sự của việc phóng thích Đề Lan Qua Lai, đó chính là muốn mượn tay Đề Lan Qua Lai để trừ khử tên dũng tướng có tài năng chinh chiến nhất của quân đội Lỗ Ni là Khắc Lai Mỗ, sau đó tiến quân đánh Lỗ Ni Lợi Á. Thấy tố chất sức khỏe cũng như ý thức chiến đấu của bọn chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh, sĩ quan các cấp chỉ huy của Lam Vũ quân đều có chung một cảm giác, đó là bọn chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh quả thật là nguồn binh lực tối ưu nhất, nếu như có thể khống chế bọn chúng ở trong lòng bàn tay thì cái ngày Lam Vũ quân san bằng Y Vân đại lục có thể với tới trong tầm tay rồi.
Dương Túc Phong cuối cùng cũng bước chân lên đống tàn tích đổ nát của trọng điểm Tích Lôi Sơn. Lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng phơi bày ra trước mắt, hắn chỉ có thể cười khổ sở thừa nhận, trong âm mưu tranh giành với Mai Cáp Đức, bản thân hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, Mai Cáp Đức mặc dù đã thất bại thảm hại, nhưng hắn vẫn khiến cuộc sống của bản thân cũng không khá hơn.
Lúc Mai Cáp Đức bỏ chạy, hắn đã phóng hỏa đốt cháy hầu hết bộ phận kiến trúc gỗ của trọng điểm Tích Lôi Sơn, khiến cho nơi đó chỉ còn chỏng chơ một tòa pháo đài đá còn sót lại, cũng không tài nào biết được lúc đó trong lòng hắn đang nghĩ như thế nào, có lẽ hắn cũng linh tính được lần này một đi là ko thể trở về, cho nên dứt khoát ra tay phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ. Làm cho quân Lam Vũ cứ từ từ mà gầy dựng lại. Hắn quả thực đã đạt được mục đích, quân Lam Vũ phải tu sửa xây dựng lại một lần nữa rất nhiều kiến trúc mới có thể đem khôi phục thành một trọng điểm đóng quân lâu dài. Có điều, tin chắc rằng trong một thời gian dài sắp tới Lam Vũ quân cũng không nhất thiết phải đóng quân ở trọng điểm Tích Lôi Sơn, ngay cả quân đội Lỗ Ni được mệnh danh là thiên hạ vô địch cũng đã bị đánh tơi bời ở đây. Thử hỏi còn kẻ nào dám nhòm ngó đến nơi này nữa?
Tử Xuyên đạo, có lẽ từ nay về sau quả thực có thể trải qua những ngày yên bình rồi.
Ngoài việc khắp nơi đều là những kiến trúc bị đốt cháy đen thui, toàn bộ trọng điểm Tích Lôi Sơn còn trở thành một địa ngục trần gian, cả 1 biển thi thể phơi bày, đây là những binh sĩ trong sư đoàn không chịu quy thuận việc phản quốc đã bị Mai Cáp Đức tàn sát dã man, còn có quan binh bị gài bẫy giết hại thuộc sư đoàn của Tần Tiêu Đình, thi thể chất đống đầy khắp sân quảng trường của trọng điểm Tích Lôi Sơn. Cho dù là đang ở trên chiến trường, Dương Túc Phong cũng chưa từng chứng kiến thi thể chất thành đống tầng tầng lớp lớp nhiều đến thế, rất nhiều quan quân Lam Vũ tận mắt thấy thảm cảnh kinh hoàng như thế. Tất cả đều lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt lại.
Thông qua nhiều nguồn tin, Dương Túc Phong rốt cuộc cũng hiểu được tình hình vào ngày hôm đó.
Lúc ấy Dương Túc Phong hy vọng bọn Mông Bách có thể suất lĩnh binh sĩ thuộc sư đoàn Tần Tiêu Đình phụ trách giám sát Mai Cáp Đức, không để hắn rời khỏi trọng điểm Tích Lôi Sơn, nhưng không ngờ rằng, bọn Mông Bách căn bản không phải là đối thủ của tên cáo già xảo quyệt Mai Cáp Đức. Kết quả rơi vào cái bẫy của đối phương giăng ra, đến nỗi toàn quân đều bị tiêu diệt.
Ngày đó Mai Cáp Đức lấy Tần Tiêu Đình làm mồi nhử, hắn cố ý tung tin Tần Tiêu Đình đang bị giam giữ ở một nơi nào đó trong trọng điểm Tích Lôi Sơn, sau đó lại giả vờ suất quân đi Phù Phong phủ chuẩn bị thu phục sào huyệt của mình, trọng điểm Tích Lôi Sơn dường như có dấu hiệu không còn binh lực. Dụ bọn Mông Bách, Ngạo Linh suất quân hòng giải thoát Tần Tiêu Đình, kết quả do bọn Mông Bách, Ngạo Linh sốt ruột muốn cứu chủ, quả nhiên suất quân đến đây đánh úp trọng điểm Tích Lôi Sơn. Không may rơi vào mai phục của Mai Cáp Đức, toàn quân đều bị vây kín ở khoảng quảng trường này.
Đối diện với bốn phương tám hướng đều là cung thủ của Mai Cáp Đức đã an bài, bọn Mông Bách, Ngạo Linh chuẩn bị tinh thần kháng cự đến cùng, nhưng Mai Cáp Đức lại lấy lời ngon tiếng ngọt ra dụ dỗ, muốn lần nữa lừa gạt đám người Mông Bách, Ngạo Linh, dụ dỗ họ buông vũ khí, đồng thời vỗ ngực thề như đinh đóng cột sẽ đáp ứng yêu cầu của bọn họ, chỉ cần bọn họ buông vũ khí xuống thì sẽ lập tức giải thoát cho Tần Tiêu Đình, hơn nữa sẽ để cho toàn bộ bọn họ ra đi an toàn. Đáng thương cho bọn Mông Bách, Ngạo Linh ngây thơ nghĩ rằng Mai Cáp Đức tất nhiên sẽ không nỡ đang tâm vung đao lấy máu những bằng hữu trước kia của mình nên hiển nhiên cho rằng những lời dối gian ngon ngọt kia của Mai Cáp Đức là sự thật. Vì thế khờ dại buông hết vũ khí xuống.
Kết quả, là trên quảng trường rộng lớn đã diễn ra một cảnh tang thương thảm thiết, việc giết chóc tiến hành hết một buổi chiều mới kết thúc.
Mai Cáp Đức hạ thủ ko chút lưu tình, tàn sát hết hơn ba nghìn binh sĩ sư đoàn của Tần Tiêu Đình, hắn ép thủ hạ của mình phải giơ đồ đao lên hướng về phía binh lính sư đoàn Tần Tiêu Đình, bức cho đôi tay bọn chúng phải nhuốm máu tươi của chính đồng bào mình, kết cục không thể không đi vào con đường phản quốc đầu hàng kẻ địch. Mặc dù có mấy trăm người kiên quyết không chịu đầu hàng, phản quốc, nhưng đều bị Mai Cáp Đức cùng thuộc hạ tâm phúc của hắn ra tay giết chết, Mai Cáp Đức tự tay giết hơn bốn mươi thuộc hạ không chịu khuất phục, bội đao của hắn chém nhiều đến mức nứt vỡ ra. Hắn đem toàn bộ đầu của bọn họ tren lên cột cờ ở sân đấu, uy hiếp các thành viên khác phải sợ hãi mà khuất phục.
Rốt cuộc, phần lớn binh lính của sư đoàn Tần Tiêu Đình đều bị tàn sát chết hết, chỉ còn lại một số ít may mắn còn sống sót, không phải bởi vì Mai Cáp Đức rủ lòng từ bi, mà nhờ sứ giả do Đề Lan Qua Lai phái tới, nghiêm lệnh cho Mai Cáp Đức phải nghĩ ra biện pháp đánh hạ doanh trại Nam Kha trại, vì vậy Mai Cáp Đức đã giữ bọn họ lại làm con tin, áp giải lên trước chiến tuyến chiến đấu với Lam Vũ quân. Nước cờ duy nhất mà Mai Cáp Đức tính sai đó là, hắn hoàn toàn không ngờ quân Lam Vũ lại thần dũng như thế, nhất là Dương Túc Phong, lại hoàn toàn có thể cứu được bọn Tần Tiêu Đình dưới họng súng của mình như thế.
“Mai Cáp Đức, ta rất muốn xem thử rốt cục là tim của ngươi có phải bằng sắt hay ko, ngươi rốt cục có còn là người hay ko.” Dương Túc Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Mai Cáp Đức cười nhạt đáp lại.
Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng ghìm cơn lửa giận trong lòng, hắn thật sự không biết phải xử lý Mai Cáp Đức mới có thể giải được mối hận, mới có thể báo thù được phần nào mối hận tàn sát đồng bào. Một phát súng hoặc một đao giết chết hắn, đều quá sức dễ dàng cho hắn.
Sau khi bọn Tần Tiêu Đình, Mông Bách, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa được quân Lam Vũ giải cứu từ trên mặt trận xuống, đã được nữ y sĩ Tử Duyệt tỉ mỉ điều trị săn sóc vết thương, về cơ bản đã có thể đi lại được, có điều còn phải chờ một thời gian dài nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn, chứng kiến vô số thi thể thuộc hạ bị chết thảm, bọn họ mắt vằn đỏ bừng bừng như máu, dưới cơn phẫn nộ trào dâng, tay bọn họ xiết chặt thành nắm đấm, hận không thể đem Mai Cáp Đức ra ăn sống nuốt tươi, nhưng phải hành hình cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không biết, phải đem Mai Cáp Đức ra băm vằm thành bao nhiêu mảnh mới giải trừ được mối hận trong lòng đây?
Đột nhiên, Tần Tiêu Đình chống gậy khập khiễng đi tập tễnh đến bên cạnh Dương Túc Phong, ánh mắt nghiêm túc mà khẩn thiết nói: “Dương Túc Phong. Xin ngài cho phép ta cùng Mai Cáp Đức đơn độc quyết đấu!”
Mọi người xung quanh đều thất kinh, kể cả Dương Túc Phong, chỉ có Mai Cáp Đức lộ ra vẻ cười nhạt khinh thường.
Dương Túc Phong không cần nghĩ ngợi kiên quyết nói: “Không thể được.”
Thần sắc trên mặt Tần Tiêu Đình chuyển thành một vẻ vô cùng thống khổ, hạ giọng nói: “Dương Túc Phong, xem như ta ở Bàn Long Hạp đã từng giúp ngài một lần, cầu mong ngài hãy cho ta cơ hội lần này! Bằng không cho dù ta có sống sót cũng không còn mặt mũi nào nhìn mặt thuộc hạ của mình nữa.”
Dương Túc Phong có thể thấy được đây chính là những lời từ sâu tận đáy lòng của Tần Tiêu Đình, trái tim hắn như đang đập thổn thức nhè nhẹ, đành cười đau khổ nói: “Ta biết, nhưng mà ngươi......”
Câu kế tiếp hắn bỏ lửng không nói ra, nhưng hắn muốn Tần Tiêu Đình hiểu rằng, Tần Tiêu Đình bây giờ, trọng thương còn chưa phục hồi như cũ, thân thể rất suy yếu, ngay cả bước đi còn cần phải chống gậy. Liệu có thể là đối thủ của Mai Cáp Đức được ko? Hắn yêu cầu cùng Mai Cáp Đức quyết đấu, chẳng phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Tần Tiêu Đình chăm chú, chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, xin ngài hãy cho ta cơ hội này, ta sẽ làm được.”
Dương Túc Phong không thể làm gì khác hơn là hướng ánh mắt khẩn khoản về phía bọn Mông Bách hy vọng bọn họ sẽ bước đến ngăn cản yêu cầu quyết đấu của Tần Tiêu Đình. Song, Ngạo Linh mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói gì, mà những người khác, sắc mặt đều trang nghiêm hệt như những pho tượng không hồn. Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra ý chí và quyết tâm vô cùng kiên nghị, một sự trầm mặc đến mức đáng sợ.
Dương Túc Phong đột nhiên hiểu ra, binh sĩ sư đoàn Tần Tiêu Đình chính là muốn tự tay giết chết Mai Cáp Đức. Nhưng không phải mượn đạn súng của quân Lam Vũ, bọn họ quyết tâm lấy máu tươi của Mai Cáp Đức để cúng tế vong linh của những người đã bị hắn giết hại.
“Người đâu! Cởi trói cho Mai Cáp Đức!” Dương Túc Phong thở dài một tiếng, đáp ứng yêu cầu quyết đấu của Tần Tiêu Đình.
Hành động của Tần Tiêu Đình làm kinh động toàn bộ quan binh của quân Lam Vũ, ngoại trừ những người làm nhiệm vụ trực ban chiến đấu, tất cả những thành viên còn lại đều chạy đến quảng trường, Phong Phi Vũ chạy đến đầu tiên, nói nhỏ vào tai Dương Túc Phong : “Phong thống lĩnh, việc này......”
Dương Túc Phong trầm tĩnh nói: “Danh dự người lính không thể bị vấy bẩn, chúng ta như vậy. Tần Tiêu Đình cũng như vậy.”
Phong Phi Vũ gật đầu, lập tức nói thêm: “Chúng ta có nên sắp xếp mấy tay thiện xạ......”
Dương Túc Phong bất động thanh sắc nói: “Đồ Đấu Châu đã đi sắp xếp rồi.”
Phong Phi Vũ lúc này mới yên tâm.
Mai Cáp Đức được nới lỏng dây trói bèn rơi vào trạng thái hỗn loạn điên cuồng, hắn nắm chắc chuôi một thanh loan đao thật dài, lạnh lùng đánh giá kẻ vừa khiêu chiến với mình. Sau khi Lam Vũ quân bắt được hắn, tự nhiên không chút khách khí tha hồ thượng cẳng chân hạ cẳng tay, ra quyền tung cước với hắn như cơm bữa, song, hắn có võ công trong người, do đó chỉ bị thương thích bên ngoài, không hề bị tổn thương đến nội tạng, thoạt nhìn thân thể vẫn tương đối linh hoạt, nắm loan đao cũng toát lên sát khí đằng đằng.
Hai bên so sánh, thì Tần Tiêu Đình không được đánh giá cao, hắn cố hết sức cầm lấy bội đao của mình, lê từng bước một hướng đến Mai Cáp Đức lảo đảo vọt tới, tựa hồ sau mỗi bước đi, hắn hít một hơi thật sâu, dường như có thể bị gió thổi ngã bất kỳ lúc nào. Rất nhiều chiến sĩ quân Lam Vũ đều nghĩ trong lòng sắp sửa buột miệng, sợ rằng Tần Tiêu Đình chưa đi tới trước mặt Mai Cáp Đức thì đã cạn kiệt sức lực mà ngã xuống đất mất rồi.
Phong Phi Vũ ánh mắt khẩn trương nhìn lại đằng sau, Đồ Đấu Châu bí mật làm hiệu khoát tay thủ thế, ý bảo hắn đã sắp xếp mấy tay thiện xạ hết rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắn nát đầu của Mai Cáp Đức.
Gió từ đâu thổi qua sân đấu, cuồn cuộn nổi lên mùi máu tươi nồng nặc.
Rốt cuộc Tần Tiêu Đình cũng kiên trì tiến đến cách Mai Cáp Đức chỉ còn ba bước, sau đó đứng lại như muốn hỏi nhưng hơi thở lại càng ngày càng nặng nề .
Mai Cáp Đức cười nhạt: “Để ta xem Lam Vũ quân còn có thể cứu được mạng của ngươi hay không!”
Tần Tiêu Đình sắc mặt kiên nghị, đột nhiên vung đao, bổ một đao về phía ót của Mai Cáp Đức.
Mai Cáp Đức cười gằn một tiếng, cũng đồng thời vung đao lên, đâm một đao vào ngực Tần Tiêu Đình.
Động tác của hắn càng linh hoạt, càng nhanh lẹ, một đao cắm vào ngập vào trong ngực Tần Tiêu Đình, máu tươi phun ra xối xả.
Có lẽ là do tình hình vượt ngoài ý muốn, bọn Dương Túc Phong, Phong Phi Vũ đều ngơ ngẩn cả người, bọn họ ai cũng không ngờ hai người vừa mới vung đao lên đã gây nên đổ máu, Tần Tiêu Đình dĩ nhiên không chịu nổi một nhát chí mạng như thế, vậy mà không ai kịp ra lệnh nổ súng.
Bọn Đồ Đấu Châu hiển nhiên cũng bất ngờ như thế, thật không ngờ tay đao số một Tần Tiêu Đình lại có thể bị Mai Cáp Đức đâm vào lồng ngực, chỉ có thể phản ứng theo bản năng đứng lặng nhìn hiện trường, những tay thiện xạ đang mai phục cũng không bóp cò.
Mai Cáp Đức lạnh lùng lộ ra vẻ tươi cười rất dữ tợn.
Song, Tần Tiêu Đình hoàn toàn không đếm xỉa việc mình vừa bị đâm trúng ngực, vươn tay trái ra tóm lấy loan đao của Mai Cáp Đức, tay phải cầm loan đao tiếp tục đâm tới.
Sắc mặt Mai Cáp Đức hơi đổi. Vội vàng rút đao ra nhưng vẫn không nhúc nhích.
Thanh loan đao của Tần Tiêu Đình xé gió lao tới phát ra tiếng rít ghê người.
Mai Cáp Đức rút đao lần nữa nhưng loan đao vẫn không nhúc nhích.
Rốt cuộc mặt hắn đã hoàn toàn biến sắc.
Trong nháy mắt hắn đã hiểu ra, Tần Tiêu Đình muốn kéo hắn chết cùng.
Mai Cáp Đức hít một hơi thật sâu rút đao lần nữa, nhưng lại phát hiện loan đao đã bị tay trái của Tần Tiêu Đình nắm chắc không rời. Giống như một cái kìm sắt, căn bản không cách nào giãy ra được, hắn muốn buông tay lui về phía sau, nhưng đã chậm mất rồi, loan đao của Tần Tiêu Đình như một tia chớp xẹt đến phóng vào sườn trái của hắn.
Tiếng xé gió biến mất, tất thảy lại chìm vào thinh lặng.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng khoát khoát tay, các tay thiện xạ đang mai phục thu hồi súng lại.
Mai Cáp Đức kêu lên một tiếng đau đớn, giãy giụa thối lui hai bước, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu Đình, con ngươi đột nhiên trở thành một màu xám trắng. Đồng thời lại trở nên đục ngầu hỗn độn, tựa hồ muốn biểu đạt một điều gì đó, nhưng chẳng có kẻ nào hiểu được, bờ môi của hắn dường như cũng mấp máy muốn nói, nhưng cũng không ai nghe được hắn nói cái gì. Bỗng đột nhiên. Hắn ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Tần Tiêu Đình, đầu từ từ gục xuống thật sâu, phảng phất như bộ dạng đang cúi đầu nhận tội, thân thể của hắn từ sườn trái đến thắt lưng bên phải trong lúc đó từ từ tách ra, sau đó ngã sầm trên mặt đất. Chia làm hai nửa.
Tần Tiêu Đình đồng thời buông loan đao ra, kiệt sức ngã xuống đất.
Bọn Mông Bách vội vàng tiến lên, ôm chầm lấy Tần Tiêu Đình. Vài người ôm đầu khóc rống, những binh sĩ thuộc sư đoàn Tần Tiêu Đình may mắn còn sống sót cũng ào lên như cơn gió, ôm lấy vị chỉ huy của mình mà ôm đầu khóc rống.
Dương Túc Phong và Phong Phi Vũ bốn mắt nhìn nhau, không ai nghĩ rằng sẽ dẫn đến một kết quả quyết đấu như thế này, hơn nữa quá trình quyết đấu lại mau lẹ và đơn giản như vậy, chưa đầy một phút đồng hồ, chỉ một lần xáp lá cà, Tần Tiêu Đình đã giết chết Mai Cáp Đức. Bọn họ lập tức hiểu được, tại sao Tần Tiêu Đình lại chắc chắn chiến thắng Mai Cáp Đức đến thế. Bởi vì y đã hạ quyết tâm phải chết, còn Mai Cáp Đức dù chỉ cách cái chết không xa, nhưng lại không hề có dũng khí và quyết tâm cùng chết với Tần Tiêu Đình.
Dương Túc Phong lắc đầu nhè nhẹ, cảm thấy một niềm cay đắng đọng ở trên môi.
Người bên cạnh Tần Tiêu Đình đột ngột tản ra, nhường thành một lối đi rộng, Tần Tiêu Đình chật vật vẫy tay về phía Dương Túc Phong, ý bảo hắn hãy lại gần.
Dương Túc Phong đi tới bên cạnh Tần Tiêu Đình, lặng lẽ đứng yên.
Tần Tiêu Đình tựa hồ muốn dồn sức đứng lên, nhưng không có đủ khí lực, trên lồng ngực y máu tươi tuôn ra như suối, y chỉ có thể thở hổn hển, nói đứt quãng : “Dương Túc Phong, ta biết ta không có tư cách thỉnh cầu ngài giúp ta lần nữa...... Nhưng mà, ta còn muốn nhờ ngài...... Hãy chăm sóc bọnhọ chu đáo, đưa bọn họ trở về quê hương......”
Tử Duyệt quýnh quáng chạy tới, Tần Tiêu Đình lắc đầu nói: “Không cần, không cần đâu.”
Tử Duyệt kiểm tra vết thương của hắn một chút rồi lặng yên không nói nên lời, hiển nhiên đồng ý với lời nói của Tần Tiêu Đình .
Tần Tiêu Đình tiếp tục nói với giọng ngày càng suy yếu, đứt quãng: “Một ngày nào đó, ngươi phải trở về...... Có phải không?”
Dương Túc Phong bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
Tần Tiêu Đình nhìn bọn Mông Bách, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa, và những thuộc hạ còn lại, ánh mắt lần lượt lướt qua khuôn mặt của từng người bọn họ, chậm rãi nói: “Hãy đi theo Lam Vũ quân, các ngươi sẽ trở về được quê hương của mình......”
Bọn Mông Bách đã khóc đến mức không còn nhận ra được nữa, chỉ biết nghẹn ngào gật đầu.
Dương Túc Phong cũng gật đầu nói: “Ta sẽ thu xếp cho bọn họ.”
Tần Tiêu Đình đã yên lòng, toàn thân trở nên hoàn toàn xụi lơ, từng người một xung quanh đều hiểu, thời khắc cuối cùng của y đã đến.
Tần Tiêu Đình trong phút hấp hối vẫn lấy tính mạng của mình đổi lấy chiến thắng với Mai Cáp Đức, rửa sạch những nhục nhã của mình. Mặc dù, thắng lợi của y đối với tuyệt đại đa số con người ở đây lúc này đều đã không còn mảy may ý nghĩa gì nữa. Hắn cuối cùng lẩm ba lẩm bẩm thì thào nói đi nói lại với chính mình: “Đường Xuyên...... Triều đình...... Đường Xuyên...... Triều đình......” Thanh âm càng ngày càng thấp, rốt cuộc không thể nghe thấy được nữa, dường như đã hoàn toàn biến mất.
Tử Duyệt nhẹ nhàng đem vải trắng ra đắp lên thân mình của Tần Tiêu Đình.
Dương Túc Phong ngả mũ, hướng về người lão tướng của đế quốc kính cẩn chào mặc niệm.
Toàn thể binh sĩ quân đội Lam Vũ ở đây đều ngả mũ, thành kính hướng về di thể của Tần Tiêu Đình biểu lộ sự tôn sùng.
Bất luận Tần Tiêu Đình đã làm những gì, nhưng trong cuộc chiến ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, y quả thật đã bảo vệ trọn vẹn sự tôn nghiêm của một người lính đế quốc.
Bọn Mông Bách, Ngạo Linh, Ma Lạc Sa từ sớm đã khóc đến chết đi sống lại.
“Chuẩn bị! Bắn!” Một âm thanh át cả tiếng gió đọng lại giữa khoảng không vô tận của quảng trường, Lam Vũ quân tạm thời tổ chức nên một đội nghi thức giơ súng lên cao, hướng lên bầu trời cao xanh thăm thẳm, lấy mười một phát súng bắn đồng loạt tống biệt những vong linh anh dũng đã chết oan ức nơi quảng trường tang thương này.
Cùng thời khắc đó, người nhà Mai Cáp Đức bị áp giải đến sân đấu, sau khi trải qua một cuộc thẩm vấn ngắn ngủi, toàn bộ đều bị đem ra xử bắn.
Sau đó, Tiết Phức đã từng là đại đô đốc của khu tự trị Mỹ Ni Tư cũng bị đem ra xử bắn, cũng với tội danh phản quốc. Hắn sớm đã bị dọa đến bủn rủn cả người, cần đến hai chiến sĩ quân Lam Vũ lôi hai cánh tay, mới có thể hành hình, giữa sinh và tử, đối với hắn mà nói dường như cũng không có gì khác biệt.
Theo tiếng súng nặng nề của người đội viên chấp pháp, những tên tội phạm đã gây nên vô số oan hồn nơi quảng trường kia đã phải nhận lấy hình phạt thích đáng, chỉ tiếc rằng, hết thảy những mạng sống đã mất đi một cách oan uổng kia đều đã không còn cách nào có thể cứu vãn, lại còn phải mất công tống tiễn mấy cái mạng dơ bẩn này.
Dương Túc Phong vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, tựa hồ như có hàng vạn đám mây đen u ám ngưng đọng lại thủy chung ko chịu tan đi.
Viên Ánh Lạc khẽ khàng bước đến, thấp giọng nói: “Phong thống lĩnh, đây là điện báo của Lam Sở Yến phát tới, Viên Vân Uyên đã có hành động rồi.”