Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chúng ta hãy chờ mong đi, chờ mong cho máu tươi của quân Lam Vũ có thể đủ cho những chiến mã của chúng ta uống no. Chỉ nội trong nửa canh giờ thôi, quân Lam Vũ sẽ bị xóa sổ sạch khỏi mảnh đất này.” Viên Vân Uyên một lần nữa phô diễn thực lực của mình về phía Khắc Lao Địch Áo, kể từ lúc Thái Dương thần giáo chính thức tuyên bố khởi sự, hắn đã không nhịn được việc muốn phô trương sự tồn tại thực lực của mình trước toàn thế giới.
Thế nhưng, lại có kẻ tựa hồ không hề run sợ trước lực lượng của hắn
Ngay lúc tên kị sĩ Thái Dương đầu tiên xuất hiện trên chiến tuyến, Lam Sở Yến lạnh lùng nhếch mép cười, từa tựa như vẻ mặt cười lạnh lẽo mà tàn khốc của ác ma khi bắt gặp thiên sứ sa đọa. Đúng lúc một đoàn Thái Dương kị sỹ đông như kiến cỏ đang men theo rãnh đất trống trải của sơn cốc để chen chúc đi lên, chùm tua đỏ trên ngọn thương của bọn chúng đón gió tung bay, trong ánh mặt trời chiếu rọi huy hoàng trông giống như một đại dương đỏ máu.
Tên đứng đầu đội Thái Dương kỵ sĩ giơ cao trường thương, cơ hồ mũi trường thương này sắp chạm vào mi tâm của Lam Sở Yến, hắn đột nhiên cảm nhận được bên tai ầm ầm một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là cảm giác tầm nhìn của mình càng lúc càng cao, trận địa cũng cách mình càng lúc càng xa, bóng dáng của Lam Sở Yến càng lúc càng nhỏ, sau đó rốt cuộc mất hút, nhưng bên tai hắn thủy chung vẫn văng vẳng tiếng nổ ầm ầm không dứt.
Viên Vân Yên đột nhiên cảm giác được khắp mặt trận đều bắt đầu bị chấn động, từ xa xa truyền đến âm thanh ầm ầm long trời lở đất, giống như có tiếng sấm lan truyền chạy dài trong lòng đất, ở tít cuối tầm mắt, tựa hồ còn có vô số cột khói màu đen bốc lên dựng đứng, chỉ trong chốc lát đã bao phủ bầu trời mênh mông. Nhưng hằn cũng không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì, Khắc Lao Địch Áo cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng hắn có một linh tính không hay.
“Chắc chắn là bọn kỵ sỹ của ta đã phá hủy kho đạn dược của quân Lam Vũ.” Viên Vân Uyên tự tin nói.
Khắc Lao Địch Áo gật đầu, sắc mặt không chút thay đổi, hắn không tin rằng kho đạn được của quân Lam Vũ có thể dễ dàng bị tập kích như thế.
“Nhìn kìa! Kỵ sĩ báo tin đã tới! Chúng ta cứ thong thả đợi nhận được tin tốt lành mà hắn mang đến đi.” Viên Vân Uyên đắc ý chỉ vào tên kỵ sĩ đang hối hả băng qua đồng cỏ chạy về phía hắn, có lẽ vì quá cao hứng, hoặc có thể vì muốn trang bị gọn nhẹ mà tên kỵ sĩ đó ngay cả trường thương và khôi giáp cũng đều vứt bỏ
“Chỉ mong là tin tốt.” Khắc Lao Địch Áo lẩm bẩm một mình.
Ngay lúc tên kỵ sĩ kia đến gần trước tầm mắt của 2 người, Viên Vân Uyên ngây người ra như phỗng. Ngược lại Khắc Lao Địch Áo lại bình tĩnh đối diện với tất cả.
Tên Thái Dương kỵ sĩ kia khắp mình đầm đìa máu tươi, lảo đảo chạy đến trước mặt Viên Vân Uyên, kể lại cho hắn nghe toàn bộ sự việc xảy ra, Viên Vân Uyên không hề chớp mắt nhưng thoắt cái, hắn lập tức gào thét điên cuồng, tung một quyền, nện lên đỉnh đầu của tên kỵ sĩ duy nhất may mắn còn sống sót, đầu tên kỵ sĩ y hệt một quả bóng bay, nổ tung, sau đó ngã xuống trước mặt Viên Vân Uyên mà không còn phát ra một tiếng động nào nữa. Nhưng Viên Vân Uyên vẫn cảm thấy chưa hả được cơn cuồng nộ đang cuồn cuộn trong lòng, bèn hung hăng tung tiếp một quyền đánh vào một gốc cây cổ thụ ở gần bên, cây đại thụ đó to bằng một cái chậu rửa mặt mà bị chặt đứt đôi chỉ bằng một chưởng của hắn. Sau đó cả gốc lẫn thân cây đều bị cắm thật sâu vào đất bùn.
“Lam Sở Yến! Ta không tha cho người đâu!” Viên Vân Uyên gầm lên như tiếng sóng vang rền đi khắp nơi, Khắc Lao Địch Áo thiếu chút nữa là bị choáng váng ngất xỉu, chỉ cảm thấy màng nhĩ ong ong đến váng cả óc, không nghe được gì ngoại trừ tiếng huýt gió bên ngoài, đúng lúc đó, hắn tựa hồ ý thức được điều gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng thì trước mắt đã tối đen, từ nay về sau vĩnh viễn mất đi ý thức. Từ đầu đến cuối, hắn không hề ngờ đến chính mình sẽ chết dưới độc thủ của Viên Vân Uyên.
Viên Vân Uyên quả thực đã phát điên phát cuồng… giống như muốn hủy diệt hết từng người một bên cạnh. Bất luận người đó có là Khắc Lao Địch Áo hay Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đi chăng nữa, hắn đều phải hủy diệt. Hắn tuyệt đối không thể để cho thất bại không thể chấp nhận được như thế này lan truyền ra bên ngoài. Bọn Thái Dương kỵ sĩ vốn được chính y tổn hao biết bao thời gian và tâm huyết huấn luyện tỉ mỉ từng chút một, bản thân vẫn dựa vào bọn chúng để tung hoành khắp Y Vân đại lục, không hề nghĩ được rằng sẽ có một ngày bị hủy diệt toàn bộ dưới địa lôi trận của quân Lam Vũ, bảo hắn làm sao không khỏi tâm thần chấn động, phát điên phát dại.
Lam Sở Yến không hề nghe thấy tiếng hét điên cuồng của Viên Vân Uyên, nàng chỉ nhếch mép cười lạnh lẽo, nhìn mặt đất mênh mông phía trước, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng không chút mảy may thương xót.
“Tiến lên!” Lam Sở Yến lạnh lùng vung trường kiếm trong tay chỉ về hướng Tây.
Khuya ngày 29 tháng 5 năm Thiên nguyên 1728, quân Lam Vũ thuộc quyền chỉ huy của Lam Sở Yến tuyên bố thu phục Tử Lan phủ, đồng thời đem tin Khắc Lao Địch Áo tử vong truyền đến cho Dương Túc Phong đang trên đường hành quân, tuy nhiên bọn họ cũng không biết Khắc Lao Địch Áo chết như thế nào, có khả năng là chết dưới tay của đồng bọn. Dương Túc Phong ngổn ngang trăm mối không sao giải thích được, lý do gì khiến Viên Vân Uyên muốn giết Khắc Lao Địch Áo?
Quá nửa đêm, Dương Túc Phong lại nhận được tin tức từ Vũ Phi Phàm.
Vũ Phi Phàm suất lĩnh hạm đội thứ nhất của hải quân Lam Vũ chạm trán với quân Tháp Lâm ở vùng ngoài khơi phụ cận thủ đô Đa Bỉ Nhượng, trải qua đợt pháo kích kéo dài vài phút đồng hồ, chiến hạm hải quân vương quốc Tháp Lâm cứ nương theo gió mà tháo chạy. Hạm đội hải quân Lam Vũ chính thức phong tỏa bến tàu, nghiêm cấm tàu thuyền ra vào, vương quốc Tháp Lâm nhất thời chấn động toàn quốc. Quân đội Đa Bỉ Nhượng của Tháp Lâm vương quốc còn sót lại cùng lúc chạy như bay tới báo cho Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thỉnh cầu viện trợ, đồng thời sử dụng pháo đài ở bến tàu phụ cận tiến hành đánh trả, nhưng tầm bắn của loại đại pháo cổ xưa của bọn chúng căn bản không cách nào bắn tới hạm đội quân Lam Vũ, ngược lại, hỏa pháo trên chiến hạm Long Nha của quân Lam Vũ có thể công kích thủ đô Đa Bỉ Nhượng từ rất xa, tiếng nổ cực đại phát ra từ đạn pháo giáng xuống không biết khi nào mà đề phòng, gây cho những người cư dân ở đây một nỗi hoang mang khủng khiếp, bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có bản năng mách bảo chiến tranh đã đến, ngoại trừ chạy trốn ra thì không còn có cách lựa chọn nào khác. Trong ngày thứ nhất Vũ Phi Phàm đọ pháo với thủ đô Đa Bỉ Nhượng, những cư dân chạy nạn đến Đóa Tị Nhượng hết một phần mười.
Vũ Phi Phàm chẳng những phong tỏa tàu thuyền ra vào vương quốc Tháp Lâm, mà còn thử tổ chức đám thủy thủ hơn trăm người mang theo súng trường đổ bộ, nhưng số ít không địch lại số đông, dưới sự phản kích của quân phòng ngự chiếm ưu thế tuyệt đối, cuối cùng vẫn phải lui về lại trên thuyền. Tuy nhiên Vũ Phi Phàm cũng không tỏ ra sốt ruột, bởi vì lúc ấy, Trầm Lăng Vân suất lĩnh đội hải quân lục chiến đã xuất phát. Một khi bọn họ tới, Đa Bỉ Nhượng sẽ giống như một quả đào chín rục, sẽ nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay Lam Vũ quân mà thôi.
Lúc này Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cho dù có ba đầu sáu tay cũng không có cách nào tính toán đến chuyện Đa Bỉ Nhượng, bởi vì cuộc tấn công của Phượng Thải Y ở trọng điểm Tinh Tinh hạp đã lấy được tiến triển mang tính quyết định, mà ý nghĩa của sự tiến triển này cũng chính là sự bắt đầu cho cơn ác mộng của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.
Buổi chiều ngày 30 tháng 5, Phượng Thải Y suất lĩnh lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ dưới sự yểm hộ của hỏa pháo hạng nặng, công phá cửa khẩu thứ nhất của trọng điểm Tinh Tinh hạp, cũng là cửa khẩu hiểm yếu nhất, quân đội Tháp Lâm dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ thương vong đến vài ngàn người, mặc dù lúc mới bắt đầu quân đội Tháp Lâm đã bắt đầu phản công trở lại, cùng quân Lam Vũ triển khai thế tranh đoạt, thế nhưng trước một số lượng lớn quân tinh nhuệ bị thương vong, tinh thần binh sĩ đã liên tục giảm sút, cuối cùng rơi vào tình trạng không gượng dậy nổi, ngay cả quan chỉ huy là trung tướng Đạt Hách Lâm cũng bị trọng thương, bị ép phải rời khỏi vị trí chiến đấu.
Một vài ý nghĩ của cuộc chiến được nêu ra, nếu như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không tìm ra cách thức đặc biệt, thì trọng điểm Tinh Tinh hạp coi như xong đời. Một khi quân Lam Vũ công phá xong trọng điểm Tinh Tinh hạp, sẽ trực tiếp thâm nhập vào địa khu Phúc Bộ Ca Tư Lạp của vương quốc Tháp Lâm, chẳng những có thể chặt đứt tuyến liên lạc nam bắc của quân đội Tháp Lâm, mà thậm chí còn có khả năng tạo nên thế bao vây Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ở vương quốc Tô Khắc La, những việc này bảo sao Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không sốt ruột chứ? Hắn quả thực không thể tin vào tin báo chiến trận từ Đạt Hách Lâm, nhưng cũng không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
May là, sau khi Phượng Thải Y công phá cửa khẩu thứ nhất, tựa hồ cũng hiểu được có chút lực bất tòng tâm, cho nên thế tấn công chậm lại, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lập tức hạ lệnh cho đội kị binh vạn người và hai vạn võ sĩ giáp sắt rút lui khỏi địa khu Tô Khắc La, băng băng trong đêm tối gấp rút tiến về Tinh Tinh hạp trợ giúp. Hắn đồng thời ý thức được tầm quan trọng của hỏa khí, một kẻ luôn luôn căm hận hỏa khí đến tận xương tủy như hắn, lần đầu tiên xuất ra loại súng Minh Tư Khắc Bộ và súng Nặc Phúc Khắc Bộ vốn bị xếp xó trong kho ra để trang bị cho bộ đội, hơn nữa còn tìm tòi hết thảy đại pháo có thể sử dụng, bao gồm các đại pháo tước đoạt được từ các địa khu của Tô Khắc La, toàn bộ được vận chuyển đến trọng điểm Tinh Tinh hạp, ngăn cản cuộc tiến công của quân Lam Vũ. Đồng thời, hắn hạ lệnh tổ chức tất cả các đơn vị bộ đội dự bị, tập tung hết ở địa khu Ca Tư Lạp, hắn chuẩn bị cho cuộc tử chiến một mất một còn với Phượng Thải Y ở nơi đây.
Nhưng bản thân Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vẫn tiếp tục ở lại tại vùng núi bắc bộ của Tô Khắc La, tiếp tục đuổi bắt Tô Phỉ Thải Vi, đi theo song song bên cạnh hắn, vẫn là đội quân tinh nhuệ 3 vạn người như cũ, vẫn là một bọn cung tiễn thủ và võ sĩ áo giáp.
“Xem ra, hắn chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!” Dương Túc Phong lạnh lùng nói.
Tang Cách gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng sắc mặt của Tô Phỉ Mã Cát thì vô cùng tồi tệ, thậm chí có vẻ tái nhợt đi quá mức, Dương Túc Phong cũng tự giác ngậm miệng lại. Ở trong tình huống đầy rẫy nguy cơ như thế này, mà Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vẫn không chịu buông tha cho Tô Phỉ Thải Vi thì có thể tưởng tượng được hắn si mê Tô Phỉ Thải Vi đến mức nào, đương nhiên, ngoại trừ riêng, có lẽ Ai Đức Tư Đặc La Mỗ càng thêm coi trọng ý nghĩa chính trị của việc bắt được Tô Phỉ Thải Vi, đây là chuyện có thể nghĩ đến, việc này có ý nghĩa với việc vây hãm hoàn toàn Tô Khắc La, điều này đối với tình trạng từ từ mất tinh thần của quân đội Tháp Lâm mà nói, có thể tạo ra tác dụng cực lớn để cổ vũ tinh thần.
Ở trong tình huống tất thảy mọi người đều ra sức chạy đua với thời gian như thế này, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có lẽ sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải bắt được Tô Phỉ Thải Vi, trải qua một số việc, những thủ đoạn mà hắn không nỡ sử dụng, hoặc là những thủ đoạn phải trả cái giá quá đắt, hắn đều không một chút keo kiệt đem hết ra để sử dụng, bởi vậy tình cảnh của Tô Phỉ Thải Vi đích thực là vô cùng nguy hiểm , huống chi là những người bên cạnh nàng, có lẽ hiện tại đang len lút dưới sự bao phủ của tấm màn đen bí mật, bí mật tiến hành cuộc giao dịch bẩn thỉu cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Dù sao, vị trí nữ vương Tô Khắc La không phải chỉ dành cho một nhân tài như Tô Phỉ Thải Vi có thể ngồi mà thôi, sau lưng nàng có không biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng ngôi báu hoàng kim này.
“Thông báo cho toàn quân, gấp rút tiến lên! Mục tiêu là Đức Lôi Đạt Ngõa!” Dương Túc Phong không cần nghĩ ngợi, hạ ngay mệnh lệnh.