Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địa khu La Lan Các, Tô Khắc La.
Bị quân Lam Vũ dàn binh bao vây quân đội ba nước liên minh dần rơi vào hồn loạn, sĩ khí của bọn họ vốn đã rất hấp, hiện giờ ở vào thế chờ đợi vô mục đích, mà bên ngoài lại là kẻ địch như hổ đói nhìn mồi. Trong loại dày vò thống khổ này, không ngừng có quan quân và binh sĩ tự sát, cũng có người muốn thừa bóng đêm trốn khỏi vòng vây tử vong, kết quả luôn là tống táng sinh mệnh của mình trong tiếng súng thê lương.
Nhưng quân đội vương quốc An Lai ngoại trừ, bọn họ đã quyết tam theo quan chỉ huy của mình cùng đầu kháo quân Lam Vũ.
Đồng phục của quân đội vương quốc An Lai chính là đen trắng đỏ đan xen, trong sáu vạn đại quân dày đặc tỏ ra bắt mắt khác thường. Quân đội An Lai sớm đã nhận được mệnh lệnh của Khắc Lệ Tô Na, hết sức phối hợp với hành động của quân Lam Vũ, bọn họ tách ra một đường trong quân doanh của mình, để đám Tang Cách suất lĩnh quân Lam Vũ có thể dễ dàng chia cắt bao vây quân đội Mễ Á Lôi và quân đội Mai Lý Đạt. Đồng thời, dựa theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong và Khắc Lệ Tô Na liên hợp truyền xuống, quân đội vương quốc An Lai cũng buông vũ khí, chia thành thành nhóm hướng tới các địa khu Ca Tư Lạp, địa khu Hoắc Bỉ Á, thành Nhật chiếu tập trung, ở đó tiếp thu chỉnh đốn và cải biên toàn diện.
Nhưng quân đội vương quốc Mễ Á Lôi và quân đội vương quốc Mai Lý Đạt vẫn không có hành động gì, bọn họ mặc dù ở dưới sự bao vây nghiêm ngặt của quân Lam Vũ, nhưng vẫn cầm vũ khí, ngoan cố không chịu rút khỏi trận địa của mình. Một số người trong số họ bắt đầu la hét đòi Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ xuất hiện, thậm chí trong quân doanh phóng hỏa, tạo hỗn loạn. Nhưng quan quân bị Khắc Lệ Tô Na uy hiếp không thể không khuất phục, cũng không thể tiến hành quản thúc hữu hiệu với họ, sự tình tựa hồ ngày một khó khống chế.
Chiều ngày 9 tháng 10, nội bộ quân đội Mễ Á Lôi bùng phát biến loạn quy mô lớn, ước chừng có một số liên đội của ba quân tổng cộng năm nghìn binh sĩ tham gia hỗn loạn, bọn họ dưới sự suất lĩnh của quan quân thanh niên huyết khí phương cương không rõ chân tướng phóng hỏa đốt cháy doanh trướng của mình, phá vỡ ràng buộc của thượng ti, ý đồ đánh vào tuyến phong tỏa của quân Lam Vũ, kết quả bị quân Lam Vũ có chuẩn bị trước đánh lui, bắn chết hơn ba trăm người.
Phụ trách chỉ huy tiền tuyến chính là Tang Cách, hắn sớm đã bố trí xong tuyến phòng tỏa nguyêm mật, trước mặt trận địa dùng hỏa lực bách kích pháo và súng máy tạo thành này, súng rãnh xoáy của quân đội Mễ Á Lôi và đại pháo cũ ký căn bản không thể phát huy uy lực, huống chi quân Lam Vũ còn có dã chiến pháo 75 ly chi viện, quan chỉ huy pháo binh là Đường Lạp Cách, hắn hiện giờ kỹ thuật ngày càng tinh thuần, hắn sớm đã đem trận địa tiền tuyến giãn cách thành từng khối vuống nhỏ, đo dạc xong mọi con số, chỉ cần tiền tuyến báo cáo một con số, hắn có thể chỉ đâu đánh đấy.
Tiếng nổ của dã chiến pháo 75 ly kích thích cực lớn quân đội Mai Lý Đạt và quân đội Mễ Á Lôi. Quân đội Mai Lý Đạt nấp ở thật xa nhìn bên này giao chiến, nhìn thấy trong khói súng binh sĩ Mễ Á Lôi từng mảng từng mảng gục xuống như cắt lúa mì, thân thể bị bắn nát bay loạn bốn phía, trái tim bọn họ cũng đang run rẩy kịch liệt, rất nhiều người sắc mặt trắng nhợt, loạng choạng muốn ngã. Bắt đầu từ thời khắc này, bọn họ quyết tâm không để trở thành vật hi sinh trong hỏa pháo và khói súng.
Nhưng quân đội Mễ Á Lôi tựa hồ có chút ngoại lệ, vố số nhân viên tử vong và chiến đấu kịch liệt tựa hồ khơi lên huyết tính của quân đội Mễ Á Lôi, bọn họ chẳng nhưng không rút lui, thậm chí đang bí mật tổ chức mộ trận phản kích quy mô lớn hơn, muốn dựa vào ưu thế trên mặt nhân số phá vỡ tuyến phong tỏa của quân Lam Vũ, những quan quân Mễ Á Lôi được Khắc Lệ Tô Na chỉ định không chế bộ đội đã không thể không thế tâm tình của bộ đội, chỉ đành khẩn cấp hướng Khắc Lệ Tô Na báo cáo tình hình.
“Phong lĩnh, chúng ta còn khách khí cái gì? Tiêu diệt hết chẳng phải là được sao?” Tang Cách đầu óc suy tính không được chu đáo như Phong Phi Vũ, khi hướng Dương Túc Phong báo cáo không chút che dấu nói, theo cách nhìn của hắn, máu và sắt mới là phương thức giải quyết chiến đấu hợp lý nhất, mà không phải là nói nhiều vô ích. Là quan chỉ huy tiền tuyến, hắn rất hi vọng quân đội Mễ Á Lôi xông lên cùng mình đánh một trận lớn, xem xem rốt cuộc nắm đấm ai cứng hơn, dù sao quân Lam Vũ sớm đã chuẩn bị hết thảy rồi.
Nhưng Dương Túc Phong lắc đầu, không đồng ý với kiến nghị của hắn.
Nếu như muốn đem quân đội Mễ Á Lôi giết sạch, mình cần gì phải phí công sức như vậy? Khắc Lệ Tô Na vất vả suy tính đại khái cũng sẽ chảy hết ra sống ra biển, hơn nữa, quân đội Mễ Á Lôi lựa chọn đầu hàng và toàn bộ chiến tử đối với người dân trong nước họ mà nói cũng sẽ có ánh hưởng khác nhau. Nếu như bọn họ đều “anh dũng chết trận” mà nói, không chừng còn sẽ kích động nhân dân cả nước Mễ Á Lôi nổi giận cùng chung lòng kháng địch, làm bọn họ phát động liều mạng với quân Lam Vũ, điều này đối với quân Lam Vũ muốn thật sớm thoát thân khỏi liên bang La Ni Tây Á mà nói, không phải là lựa chọn tốt nhất.
“Xem ra, chúng ta vẫn phải đi tìm Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ làm công tác tư tưởng.” Dương Túc Phong lơ đễnh nói, vấn đề mấu chốt vẫn nằm trên người Ni Lâm Tùng, là cột trụ tinh thần của quân đội Mễ Á Lôi, tác dụng của Ni Lâm Tùng không thể xem nhẹ, bất kể là ông ta sống hay chết.
Khắc Lệ Tô Na mặt không biểu tình gật đầu.
Ni Lâm Tùng và Mai Nạp Thiết Mỗ rất nhanh được đưa tới, nhưng thái độ của hai người rất kiên quyết, tuyệt đối không chịu đầu hàng quân Lam Vũ. Ni Lâm Tùng thì chẳng nói, ông ta vốn là một lão quân nhân cổ hủ chính trực, có phản ứng như vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng thần tình Mai Nạp Thiết Mỗ cũng kiên quyết như vậy, hơn nữa bày ra thái độ không hề sợ chết, không khỏi làm Dương Túc Phong sinh nghi.
Bất quá Dương Túc Phong không nói gì, dù sao hôm nay nhân vật chính không phải là y. Khắc Lệ Tô Nã nếu đã quyết định muốn đem quân đội ba nước liên minh nhập cùng vào quân Lam Vũ, vậy chuyện còn lại tất nhiên giao cho nàng xử lý rồi, mình cũng tiện từ bên ngoài quan sát nàng rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào.
“Ni Lâm Tùng, ông có thể chửi ta là gái điếm, là lấy tiền cho bọn mặt trắng, ta đều không để ý, ta chỉ nhắc ông chú ý, cho dù hiện giờ ông ra khỏi cái quân doanh này, thì ông có thể làm được gì? Hai vạn quân đội của ông chết vô ích ở nơi này, ông có thể yên tâm nổi không? Bọn họ đều theo ông mấy chục năm, ông đem xương cốt của bọn họ vứt ở đây, ông há nỡ làm vậy sao?” Khi nói chuyện cùng với người khác, Khắc Lệ Tô Na hoàn toàn không có kiểu ngữ khí yểu điệu kia, ngược lại là khí thế bức người từ trên nhìn xuống, làm người ta có một loại cảm giác không dám nhìn thẳng, cho dù là Ni Lâm Tùng cũng như thế.
Dương Túc Phong đột nhiên phát giác, Khắc Lệ Tô Na biển hiện trước mặt mình và biểu hiện trước mặt người khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nàng ở trước mặt mình tỏ ra vô cùng khiêm tốn và thấp kém, thận trọng dè dặt, nhưng ở trước mặt người khác lại là cao ngạo âm lãnh, khí thế bức người.
“Quân đội không vì nước mà chết thì vì ai mà chết?” Ni Lâm Tùng trơ ra nói, không chút nể mặt đối với sự lay động của Khắc Lệ Tô Na.
“Nếu đã như thế, vậy hiện giờ ta sẽ thả ông trở về, ông mang theo quân đội của mình, cùng quân Lam Vũ giao phong chính diện nhé!” Khắc Lệ Tô Na khinh miệt nói, đúng là phất tay thật, để người đem còng tay của Ni Lâm Tùng mở ra, chiến sĩ cảnh vệ bên cạnh đều là người của quân Lam Vũ, tự nhiên phải xin ý kiến của Dương Túc Phong, Dương Túc Phong lặng lẽ gật đầu, vì thế cảnh vệ liền mở khóa tay của Ni Lâm Tùng.
Ni Lâm Tùng thần tình ngây dại, lãnh đạm nói: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta gặp nhau trên chiến trường, quân nhân, chính là quyết thư hùng trên chiến trường.” Nói xong, đầu cũng không quay lại đi luôn, vừa đúng lúc Tang Cách ở bên ngoài tiến vào, thiếu chút nữa đụng vào ông ta, không khỏi hồ nghi nhìn Dương Túc Phong. Không hiểu Dương Túc Phong vì sao lại muốn thả hổ về rừng, quân đội Mễ Á Lôi hiện giờ vừa khéo thiếu một cái xương sống, có Ni Lâm Tùng trở về chủ trì, bọn họ nhất định sẽ bất chấp tất cả đột vây.
Nhưng Dương Túc Phong không giải thích, trên mặt cũng có có biểu hiện gì, phảng phất như vận mệnh của Ni Lâm Tùng đã định sẵn là như vậy.
Chỉ có Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng hừ mũi một tiếng, khinh miệt nói: “Nên đi vẫn phải đi, nên giữ vẫn phải giữ, Dương Túc Phong, ta không thể khống chế Ni Lâm Tùng, chỉ đành giao ông ta cho ngài.”
Dương Túc Phong gật đầu, hướng Tang Cách nhếch môi, ý bảo hắn chuẩn bị sẳn sàng chiến đấu.
Tang Cách thích kết quả này, xoay người đi luôn.
Mai Nạp Thiết Mỗ thấy vậy cũng cao giọng nói: “Thả ta về, ta cũng muốn cùng các ngươi quang minh chính đại đánh một trận.”
Ánh mắt Khắc Lệ Tô Na chậm rãi chuyển sang hắn, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Mai Nạp Thiết Mỗ kêu lên: “Lão tử không phục! Quân đội của lão tử cũng không phải nắm bùn…”
Nhưng âm thanh của hắn ngưng bặt, không ngờ là Khắc Lệ Tô Na đột nhiên rút kiếm, một kiếm đâm vào sau lưng Mai Nạp Thiết Mỗ, Mai Nạp Thiết Mỗ hai mắt trợn tròn, không thể tin được nhìn Khắc Lệ Tô Na cười lạnh, lập tức gầm lên, giống như phát điên chạy loạn trong doanh trướng, nhưng tay hắn bị còng cho nên hắn rất nhanh liền bị chiến sĩ cảnh vệ chế phục, nhưng thấy bội kiếm của Khắc Lệ Tô Na đâm xuyên qua ngực của Mai Nạp Thiết Mỗ, dù Mai Nạp Thiết Mỗ có hung hãn hơn, cũng không thể kháng cự lại một kiếm trí mạng này.
Không ai ngờ rằng, vị công chúa yểu điệu này lại thực sự giết chết Mai Nạp Thiết Mỗ. Có lẽ ngay cả bản thân Mai Nạp Thiết Mỗ cũng không tin được, con mắt của hắn mở thật lớn, con ngươi dần dần tản mát, từ từ nhìn mũi kiếm lộ ra trước ngực của mình, trên mũi kiếm còn đang nhỏ máu. La Khắc chính là chết như vậy dưới tay Khắc Lệ Tô Na, hiện giờ tới lượt hắn cũng như thế, uỵch một tiếng, thân thể to lớn của Mai Nạp Thiết Mỗ ngã thẳng xuống mặt đá cẩm thạch, máu tươi từ từ thấm ra, nhưng hắn chết không nhắm mắt.
Khắc Lệ Tô Na mặt đanh lại, mang theo thần tình không thể kháng cự, âm trầm nói: “Ngươi không có sức cảm nhiễm lớn như Ni Lâm Tùng.”
Đột nhiên, thân hình của nàng khẽ lay động một chút, sắc mặt chớp mắt trở nên nhợt nhạt vô cùng, dường như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại, sắc mặt trắng nhợt dần dần bị một tầng hồng nhạt thay thế, thần tình cũng tỏ ra có chút khác thường và mất mác.
Dương Túc Phong tận mắt nhìn thấy tấn cả, mơ hồ cảm thấy có chút ớn lạnh, y cũng không ngờ được Khắc Lệ Tô Na lại giết Mai Nạp Thiết Mỗ, tựa hồ việc giết người giống như là bữa cơm thường ngày vậy, hậu quả Khắc Lệ Tô Na giết người rất nhanh có câu trả lời, không có Mai Nạp Thiết Mỗ quân đội Mai Lý Đạt hoàn toàn sụp đổ, bọn họ cuối cùng buông vũ khí, dựa theo tuyến đường quy định của quân Lam Vũ chia nhóm rút khỏi địa khu La Lan Các, tiếp thu chỉnh đốn và cải biên.
Hiện giờ địa khu La Lan Các, chỉ còn lại quân đội Mễ Á Lôi ngoan cố chống cự thôi.
Nhưng sắc mặt Khắc Lệ Tô Na lại ngày càng nhợt nhạt.
Sáng sớm ngày 11 tháng 10, quân đội Mễ Á Lôi phát động tấn công, Ni Lâm Tùng quả nhiên thể hiện ra bản sắc của một quân nhân tiêu chuẩn, xuất động tất cả bộ đội có thể xuất động, hướng trận địa của quân Lam Vũ phát động tấn công, pháo công thành bốn trăm ly dưới trướng ông ta cuối cùng cũng có cơ hội phát huy uy lực của mình, đạn pháo to lớn rơi trên trận địa phòng thủ của quân Lam Vũ, khi phát nổ gây nên tiếng động cực lớn, còn có khói đen đậm đặc, nhưng mà nó không hể sản sinh ra hiệu quả sát thương mang tính thực chất nào với quân Lam Vũ, tốc độ nhồi pháo của nó quá chậm làm cho đạn pháo của nó hết sức rời rạc, hơn nữa rất nhanh bị dã chiến pháo 75 ly của quân Lam Vũ bắn nổ.
Ước chừng có bảy tám nghìn tinh nhuệ quân đội Mễ Á Lôi phát động tấn công dưới sự chỉ dẫn của quân kỳ, bọn họ dưới sự yểm hộ của đại pháo 400 ly, khom người cầm súng, áp dụng đội hình tiến công phân tán, hướng trận địa quân Lam Vũ phát động xung phong liên miên không dứt. Ni Lâm Tùng đã mày mò được biện pháp đối phó với hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ, đó chính là bỏ biển pháp kết đội dày đặc xung phong, chuyển sang dùng con đường tấn công phân tán, nhưng đây đã là tuyệt phẩm cuối cùng của quân Lam Vũ, sau ày không còn cơ hội thi triển nữa rồi.
Xuyên qua kính viễn vọng Dương Túc Phong nhìn thấy khung cảnh này, cúng thầm tự cảm than, nếu như Ni Lâm Tùng còn có kiếp sau, hiện giờ đội hình tiến công qua cải thiện của ông ta sẽ là biện pháp tốt nhất sau này đối phó với hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ. Một khi ông ta truyền bá ra, quân Lam Vũ sau này sẽ gặp phải đối kháng càng kịch liệt hơn, may mà theo nhận định của y, Ni Lâm Tùng sẽ lựa chọn phương thức vẻ vang ly khai thế giới này, người khác tạm thời cũng không thể nào từ ông ta có được kinh nghiệm và bài học đổi lại từ máu tươi này.
Quân Lam Vũ chuẩn bị sẵn sàng mọi thử vũ khí ứng phó với đòn công kích của quân đội Mễ Á Lôi, bao gồm dã chiến pháo ở trong đó. Tất cả vũ khi nhất tề khai hỏa, nhưng lúc ban đầu hiệu quả không rõ ràng lắm, bời vì đội hình tiến công của kẻ địch rất thưa thớt, khoảng cách giữa người với người kéo rất dài, hỏa lực dày đặc trừ tiêu hao vô số đạn dược ra, hiệu quả trên mặt sát thương không được đề cao. Đương n hiên, sức chấm nhiếp vẫn rất lớn, ít nhất có thể chấn nhiếp được nhưng quan binh quân đội vương quốc Mai Lý Đạt và quân đội vương quốc An Lai còn chưa hoàn toàn trời khỏi chiến trường không có chút lòng khác nào, thầm tự kêu may mắn bản thân không phải làm vật hi sinh dưới hỏa lực mang tình hủy diệt này.
Dương Túc Phong lập tức hạ lệnh, mệnh lệnh pháo binh sau khi tiêu diệt pháo binh của địch, tạm thời đình chỉ xạ kích, tránh cho lãng phí đạn pháo không cần thiết, đối với kẻ địch tấn công rải rác, tiền tuyến áp dựng phương thức chiến đấu bộ binh đối chọi với bộ binh. Đám Tang Cách đều suất linh bộ binh thuần túy tăng cường phòng ngự tiền tuyến, trận địa súng máy của quân Lam Vũ cơ bản cũng đình chỉ xạ kích, bởi vì súng máy càn quét hiệu quả cũng không lớn, chỉ có súng máy hạng nhẽ kiểu Tiệp Khắc đơn điệu bắn tỉa. song phương đã thuần túy là so kè bộ binh với nhau, là so kè giữa súng trường Mễ Kỳ Nhĩ và súng rãnh xoắn.
Tiếng súng liên miên không ngớt, Dương Túc Phong trong lúc ở bên quan sát phát hiện, trong loại bộ binh đọ sức này, súng trường Mauser hiểu quả rõ ràng so với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tốt hơn, hơn nữa đạn dược tiêu hao cũng ít hơn nhiều. Những xạ thủ của vệ đội cung đình Tô Khắc La lần đầu tiên trong danh sách quân Lam Vũ gia nhập chiến trường, trên chiến trường phát huy đầy đủ bản lĩnh xạ kích hơn người, tỉ lệ trung cực cao, làm Dương Túc Phong khá hài lòng, mà tính chuẩn xác cao và đáng tin cậy của súng trường Mauser cũng làm nó càng nhanh đi vào hàng ngũ trang bị tiêu chuẩn của quân Lam Vũ.