Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng cung Tô Khắc La.
Hồng lâu lúc nửa đêm, đêm khuya vắng lặng, đứng trong bóng tối, xuyên qua cửa sổ nhìn bên ngoài, chỉ thấy trong sân thấp thoáng ánh đèn, còn có những chòi canh lâm thời được tăng cường ví như cột xi măng đứng san sát. Phương Phỉ Thanh Sương xuất hiện thực sự chấn động sâu sắc mỗi một người quân Lam Vũ, mặc dù mọi người đều biết thích khách có võ công xuất thần nhập hóa như nàng là cực ít, có thể nói vạn người khó có một, nhưng nếu như ban ngày nàng đắc thủ, có lẽ lịch sử quân Lam Vũ liền phải viết sửa lại rồi, chỉ cần mới nghĩ qua một chút đã làm người ta không rét mà run.
Thời tiết đầu mùa đông, khí hậu có chút lạnh lẽo, trong không khí man mác mùi Dạ Lai Hương. Trong hoàng cung Tô Khắc La, hoa đều trồng cùng một loại hoa Tường Vi, cây đều trồng cùng một loại cây Dạ Lai Hương, có lẽ đây là sở thích bẩm sinh của Tô Phỉ Thái Vi. Hương vị của Dạ Lai Hương rất thích hợp khứu giác của Dương Túc Phong, trong nhà tù ở kiếp trước, mỗi khi tới đêm, y thường ngửi thấy mùi hương thoang thoảng này, mùi vị này giúp cho tâm thần của hắn thêm yên tĩnh.
Dương Túc Phong duỗi lưng, từ trong phương án cải cách ba nước liên minh chất đống như núi đứng lên, cầm lấy khăn mặt nóng trên đĩa bên cạnh dùng sức lau mặt, để bản thân cảm thấy tỉnh táo một chút, sau đó nâng cốc cà phê, uống ực một hơi. Cà phê không hề cho đường, cho nên lúc uống hết sức đắng ngắt, làm y không kìm được nhíu nhíu mày, tiện tay đem cốc cà phê đặt trờ lại chén, âm thanh khe khẽ kinh động Ngả Toa Lệ Nặc đang ngủ gật trên ghế xô pha ở bên cạnh. Nàng muốn đứng dậy, nhưng Dương Túc Phong ra hiệu bảo nàng không cần cần cử động.
“Chủ nhân, người muốn đi đâu?” Cho dù như thế, Ngả Toa Lệ Nặc vẫn nhẹ giọng hỏi.
Dương Túc Phong đánh miệng hướng phòng sát vách, Ngả Toa Lệ Nặc mới yên tâm.
Bên thư phòng của Dương Túc Phong, chính là phòng bệnh tạm thời của an trí Khắc Lệ Tô Na, ở bên này thư phòng, liền có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm.
Có lẽ là khối ngọc cẩm thạch trắng thần kì kia phát sinh tác dụng, cũng có lẽ là mạng của Khắc Lệ Tô Na chưa tuyệt, cũng có lẽ là trời cao không chiếu cố Phương Phỉ Thanh Sương nữa. Tóm lại, một kiếm kia của Phương Phỉ Thanh Sương không làm Khắc Lệ Tô Na ngọc vẫn hương tiêu, nàng sống được như kỳ tích. Y sinh trong cung đình Tô Khắc La còn có chút y thuật, hơn nữa bọn họ đối với cấu tạo thân thể nữ nhân hiểu rất sâu, cho nên trải qua dày công điều trị và hộ lý, Khắc Lệ Tô Na đã không còn nguy hiểm tính mạng nữa, cho dù vị trí gần ngực của nàng gần như bị xuyên thủng, nhưng khi đó Phương Phỉ Thanh Sương chỉ muốn giết chết Dương Túc Phong, cho nên kiếm khí đều xuyên qua lưng, không hướng thân thể Khắc Lệ Tô Na khuếch tán, vì thế Khắc Lệ Tô Na may mắn sống sót, nếu không nội tạng của mười Khắc Lệ Tô Na cũng bị đánh nát rồi.
Từ điểm này mà nói, tất nhiên là Khắc Lệ Tô Na cứu Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong cũng cứu Khắc Lệ Tô Na.
Khi Dương Túc Phong nhè nhẹ đi vào phòng bệnh, Khắc Lệ Tô Na đang lẳng lặng nằm ngửa mặt lên trời, trên người che chăn mỏng màu trắng muốt, nhưng thấy khuôn mặt nàng tú lệ, như được trạm trổ công phu, trong yếu ớt lộ ra vẻ kiên cường khó diễn tả. Mặt như giấy trắng, hô hấp yếu ớt, căn cứ vào kiến giải cẩn thận của nhưng y sinh cung đình Tô Khắc La, nàng tuy đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng thụ thương rất nặng, cần một thời gian khá dài mới có thể hồi phục, nếu như không có gì bất ngờ, an tâm tĩnh dưỡng nửa năm là thỏa đáng nhất.
Cung nữ phụ trách trông nom Khắc Lệ Tô Na nhìn thấy Dương Túc Phong tới đều lặng lẽ lui ra. Dương Túc Phong liền ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh giường bệnh, lặng lẽ nhìn Khắc Lệ Tô Na đang ngủ say, đây là một nữ nhân tình cảm nội tâm rất phức tạp, nàng có lý tưởng riêng của mình, có tương lai riêng của mình, nhưng bởi vì Dương Túc Phong xuất hiện, làm nàng không thể không thay đổi tất cả, ép người khác đầu kháo dưới trướng của mình, chịu được tiếng xấu lưu danh thiên cổ, có lẽ nàng thực sự thống hận mình, thậm chí hận không thể giết chết mình, tất cả những điều nàng làm chính là vì người nhà của mình, vì quốc gia của mình. Nhưng giúp mình chắn một kiếm kia của Phương Phỉ Thanh Sương, tựa hồ không phải tới từ lựa chọn của nàng, mà tới từ phản ứng bản năng, làm trong lòng y cảm xúc ngổn ngang.
Khắc Lệ Tô Na đột nhiên mở mắt ra, động tác của nàng hết sức tự nhiên, cũng không hề có một dấu hiệu nào báo trước, dường như con mắt của nàng vốn là mở, tất cả những điều Dương Túc Phong vừa làm đều bị nàng nhìn vào trong mắt.
“Nàng cảm thấy khỏe lên chút nào chưa?” Dương Túc Phong ôn nhu nói, muốn đưa tay giúp nàng kéo chăn lên, bất quá vừa mới nhìn thấy dưới băng vải băng bó cho nàng lộ ra mảng ngực lớn trắng như tuyết, dãy núi nhấp nhô bên trên có thể thấy được rõ ràng, hơi chút do dự, rụt tay lại, sau đó ra vẻ vô ý xoa xoa tay, tựa hồ cảm thấy có chút lạnh.
Khắc Lệ Tô Na thuận tay kéo chăn lên, nghiêng đầu nhìn quanh, không nhìn thấy người khác, hơi chút ngạc nhiên nói: “Giờ là giờ gì rồi? Vì sao nơi này chỉ có một mình ngài? Bọn họ đi đâu cả rồi?”
Dương Túc Phong nhẹ nhàng đẩy chén nước bên tủ đầu giường tới gần tay nàng, bình thản nói: “Bởi vì ta để bọn họ đi ngủ hết rồi.”
Con mắt của Khắc Lệ Tô Na vì mất máu quá nhiều mà trông không còn thần thái thâm thúy như trước, bất quá trong con mắt xanh thẳm còn chiếu ra vẻ sâu thẳm, dừng ở trên mặt Dương Túc Phong, hơi chút hoài nghi nói:” Ngài muốn làm gì? Hôm nay ta mắng ngài, cho nên bây giờ ngài cũng muốn tìm cơ hội mắng trả ta sao?”
Dương Túc Phong bật cười, thuận tay làm động tác mời nàng uống nước, hờ hững nói: “Nàng đa tâm rồi, ta có gì để mắng nàng chứ, hơn nữa, nàng nhìn thấy nam nhân mắng nữ nhân chưa? Ta chỉ tới xem xem, sợ nàng có gì ngoài ý muốn.”
Khắc Lệ Tô Na không uống nước, nghiêng đầu đi lạnh lùng nói: “Ta có thể có gì ngoài ý muốn chứ? Cho dù ta chết rồi, cũng không cần ngài quan tâm, ngài không cần quan tâm tới ta, là ta mang lòng dạ không tốt mới không có lương tâm đầu kháo ngài, ta và ngài, không có chút quan hệ gì cả…”
Dương Túc Phong khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Nhưng dù sao nàng cũng thay ta chịu một kiếm, nếu như không phải nàng, Phương Phỉ Thanh Sương khẳng định lấy được cái mạng nhỏ của ta rồi, hiện giờ ta nào có cơ hội ngồi đây nói chuyện với nàng?”
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói: “Vậy cứ tính là ta báo đáp ân tình của ngài là được rồi, ngài tha cho người nhà của ta, ta cứu ngài một mạng, sau này mọi người không ai nợ ai, ai đi đường nấy là được.”
Trên mặt Dương Túc Phong khẽ hiện lên một nụ cười khổ, không nói gì.
Khắc Lệ Tô Na lại đột nhiên quay đầu qua nói: “Phương Phỉ Thanh Sương và ngài có oán thù gì? Vì sao ả ta muốn giết ngài? Ả dường như hận ngài thấu xương vậy, không phải ngài là đã làm gì không đúng với người khác chứ? Chẳng lẽ ngài chiếm tiện nghi của người ta lại không chịu nhận lỗi?”
Dương Túc Phong cười khổ nói: “Ta có bản lĩnh chiếm tiện nghi của cô ta sao? Giữa ta và cô ta, không đáng nói là thù oán riêng tư, đều là chuyện công, ta từng giết Chu Phảng…”
Liền đem tình huống ngày đó ở Phù Phong phủ kể qua một lượt, nhưng đối với chuyện mình ở ngoài hai trăm mét bắn chết Chu Phảng lại tránh nhắc tới, chỉ nói mình giết chết Chu Phảng, quá trình chi tiết lại không miêu tả, dù sao chuyện này biết thì biết thôi, không biết nói ra áng chừng cũng không có ai tin, Chu Phảng kia là nhân vật dạng gì, ngoài hai trăm mét bắn chết hắn, khẳng định sẽ bị Khắc Lệ Tô Na coi là chuyện ngàn lẻ một đêm.
Quả nhiên Khắc Lệ Tô Na đối với chuyện này hiển nhiên hứng thú nồng nhiệt, chậm rãi nói: “Thì ra là thế, chẳng trách…xem ra hai người sau này còn có dây dưa đây! Bất kể là Ma Ni giáo muốn nam hạ, hoặc là quân Lam Vũ của các vị muốn bắc tiến, Hổ Xuyên đạo đều là nơi phải qua, nới đó chính là cửa ngõ của địa khu Mỹ Ni Tư, ra ra vào vào đều phải đi qua đó, hai người sớm muộn đều phải gặp mặt. Người Đường các ngươi không phải tục ngữ là ngẩng đầu không thấy cúi đấu đấy sao!”
Dương Túc Phong cảm khái nói: “Đó cũng là chuyện không có cách nào, hiện giờ ta nghĩ minh bạch rồi, trong thời buổi loạn thế này, nếu ngươi muốn sống tiếp, thì phải đứng lên kháng cự, đem vận mệnh nắm trong tay chính mình, nếu không mặc người xâu xé, cuộc sống mặc cho người ta hiếp đạp là không có hi vọng. Quân Lam Vũ chúng ta mặc dù sẽ không chủ động đi chọc Ma Ni giáo, nhưng nếu như Ma Ni giáo đã chọc vào chúng ta, chúng ta cũng không chịu kém, chúng ta và bọn chúng, cũng là cục diệt không chết không thôi rồi.”
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ nửa cái địa khu Mỹ Ni Tư và cả liên bang La Ni Tây Á còn chưa thỏa mãn ham muốn của ngài sao?”
Dương Túc Phong cười khổ, tựa hồ đối với sự ngây thơ của Khắc Lệ Tô Na cảm thấy có chút bất ngờ, chậm rãi nói: “Cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn dừng, cho dù ta muốn dừng chân thì sao? Ta có thể dừng bước được sao? Nếu như hiện giờ ta tuyết bố ngừng bắn, chẳng phải ta chỉ còn đường chết? Co lẽ nàng đã biết, mấy quốc gia phía đông dịa khu Mỹ Ni Tư đã kết thành liên minh chống quân Lam Vũ, chuẩn bị lại khơi lên chiến hỏa, đây chẳng phải điều ta muốn, nhưng ta không thể ngồi yên đợi bị giết chứ.”
Khắc Lệ Tô Na không nói gì.
Dương Túc Phong có chút cảm khái, lại có chút thê lương nói: “Từ lúc chín tuổi, ta đã bị nhốt ở kinh đô Ni Lạc Thần, giam đủ mười năm, trong thời gian mười năm đó, ta không hề rời khỏi cái tiển viện tử đó nửa bước, tiểu viện tử không tới ba trăm mét vuông, chính là nửa đời trước của ta, chẳng lẽ ta muốn chinh chiến cả đời sao? Ta không muốn, lý tưởng lớn nhất của ta chính là mỗi ngà ăn no uống đủ ở nhà ngủ lỳ, nhưng tình thế như thế, bức ta không thể không nỗ lực, nếu như ta không nỗ lực, ta, còn có người bên cạnh ta, bộ hạ của ta, đều sẽ diệt vong hết. Giống như nàng vậy, nàng có thể không để ý tới ta, nhưng bộ hạ của nàng, thân nhân của nàng đều sẽ vì thế mà gặp hạn, cho nên nàng chỉ đành hi sinh bản thân..”
Khắc Lệ Tô Na cắt đứt lời y, lơ đễnh hỏi: “Người hận đế quốc Đường Xuyên sao?”
Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Ta không hận.”
Khắc Lệ Tô Na có hơi chút ngạc nhiên nói: “Vì sao? Đế quốc Đường Xuyên đối xử với ngươi như vậy, ngươi lại không hận nó?”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Ta hận chính là triều đình, mà không phải quốc gia. Quốc gia và triều đình là hai khái niệm không giống nhau, không ai có thể thống hận quốc gia của mình, bởi vì không có quốc gia thì không có cá nhân, quốc gia chính là đất đai và nhân dân vĩnh hằng bất biến, là một cá nhân, chỉ có tha thiết yêu nó, bảo vệ nó, người nếu như không yêu quốc gia của mình thì cẩm thú cũng không bằng. Nhưng triều đình thì không giống, nó chỉ là thể liên hợp của một giai cấp thống trị, là loại thể kếp hợp lợi ích nào đó, vì nhu cầu của quần thể thống trị, nó có thể làm ra rất nhiều chuyện không phải với quốc gia, triều đình phải thích ứng với nhu cầu của quốc gia, nếu không sẽ bị đào thải, phải thay đổi thay thế, đây là điều không phải nghi ngờ, cái khác không nói, ít nhất chính phủ triều đình không làm hết trách nhiệm bảo vệ quốc gia của mình, cho nên nó phải bị thay đổi…”
Khắc Lệ Tô Na tựa hồ cảm thấy ngôn ngữ của Dương Túc Phong hết sức mới mẻ, suy xét hồi lâu mời chậm rãi nói: “Cho nên ngài muốn diệt cái triều đình này? Thậm chí thay thế nó?”
Dương Túc Phong gật đầu, thừa nhận quân Lam Vũ hiện giờ thực tế đang tiên lên trên con đường này, mặc dù bởi vì nhu cầu chính trị, có thể sẽ che dấu cho nó một chút, nhưng ra cố sức ngụy trang không che nổi người có lòng, bất kể là đế quốc hay bản thân, là hồ ly thủy chúng phải lộ đuôi, mình ngại gì không làm thẳng thắn một chút.
Khắc Lệ Tô Na nhẩm lại hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Chí hướng của nam nhân các ngươi…. luôn là hùng tâm tráng chí như thế, hơi động một tí là muốn thay triều đổi đại, nhưng lại không biết phải hi sinh biết bao sinh mạng và máu tươi.”
Dương Túc Phong cười khổ, chậm rãi nói: “Nàng nghĩ quá rồi, kỳ thực ta cũng là vì tự bảo vệ bản thân mà thôi.”
Khắc Lệ Tô Na cười lạnh không chút che dấu, mang theo ngữ khí trào phúng, ánh mắt như đầm vào trong tim Dương Túc Phong, miệt thị nói: “Tự bảo vệ? Ngài từ Tử Xuyên đạo chạy tới cả liên bang La Ni Tây Á tự bảo vệ?”
Dương Túc Phong không để ý tới sự miệt thị của nàng, khẽ lắc đầu nói: “Nàng không cần kích động, chuyện tiến vào liên bang La Ni Tây Á này có quá nhiều nhân tố, nếu như không phải bởi vì Ai Đức Tư Đặc La Mỗ can thiệp, hiện giờ có lẽ ta còn đang ở Cách Lai Mỹ nghỉ ngơi, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Chính trị còn chẳng phải là như thế, nếu như không phải các ngươi kiên quyết muốn can thiệp vào Tô Khắc La, các ngươi sẽ có kết quả này không? Mà nàng, căn bản cũng không cần xuất hiện ở đây…”
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nhìn y, tới khi y nói xong mới cười lạnh nói: “Cho dù chúng ta không can thiệp, ngài sẽ bỏ qua chúng ta sao? Cho dù chúng ta không làm gì, ngài sẽ không tới đây sao?”
Dương Túc Phong hơi khựng lại, không nói gì.
Khắc Lệ Tô Na khinh thường nói: “Ta ghét nhất người khác kiếm cớ, ngài cuối cùng cũng không phải là dạng người đó, bất kể thế nào, ngài cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ta hiểu, ngài cũng hiểu. Ba nước liên minh dựa sát Linh Đinh dương, ngài cần thông đạo này tới đế quốc Đường Xuyên.
Dương Túc Phong lại im lặng thừa nhận.
Khắc Lệ Tô Na trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Dương Túc Phong, ta chỉ muốn hỏi ngài, cuối cùng ngài muốn đạt tới mục đích gì mới dừng tay?”
Dương Túc Phong suy nghĩ thật lâu, thành thật nói: “Ta không biết.”
Đúng thế, quân Lam Vũ rốt cuộc muốn đạt tới mục đích gì mới có thể dừng tay đây? Sợ là trong thời gian ngắn là không thể rồi? Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi muốn đánh về Y Lệ Nạp, Đặc Lan Khắc Tư muốn diệt hải tặc Ca Âu, người Tang tộc muốn đoạt lại đất đai bản thân dựa vào sinh tồn, đám Vũ Phi Phàm Phong Phi vũ muốn đánh bại nước Mã Toa, mình muốn tiêu diệt Xích Luyện giáo, ép Đường Minh nhận sai với mình… đột nhiên y nhận ra, không biết bắt đầu từ khi nào, quân Lam Vũ đã dung hợp lợi ích của rất nhiều người, mình cũng không thể hành động theo cảm tính nữa.
Nhìn thấy sắc mặt do dự của Dương Túc Phong, Khắc Lệ Tô Na nâng cốc nước, hơi hớp một miếng, lãnh đạm nói: “Vậy thì ngài có nghĩ qua, nếu như hôm nay Phương Phỉ Thanh Sương ám sát ngài thành công, ngài sẽ từ nay biến mất khỏi thế giới này, tất cả những điều ngài làm đều hóa thành hư ảo hay chưa?
Dương Túc Phong tỉnh lại, hờ hững nói: “Chẳng sao cả, dù sao ta là người đã chết một lần rồi.”
Khắc Lệ Tô Na cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ồ, vậy sao? Như vậy ngài có thể nói cho ta biết, cảm giác tử vong là thế nào hay không? Có phải là hết sức đáng sợ hay không? Nếu không vì sao người trên cái thế giới này đều sợ chết?”
Dương Túc Phong có ý ngược lại nói: “Cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ là chuyện trong chớp mắt, người chết như đèn tắt, nào có tới lượt ngươi nghĩ nghiều như thế, nhưng trước lúc chết, sẽ nghĩ rất nhiều, sẽ tỉ mỉ nghĩ lại tất cả mọi chuyện mình dã từng làm qua, nhớ những chuyện làm đúng, những chuyện đã sai, những chuyện kiếp sau còn muốn tiếp tục, những chuyện kiếp sau phải kiên quyết từ bỏ…”
Nhưng mà, suy nghĩ của y lại không tự chủ trôi về buối sáng mưa rơi kiép trước, y tựa hồ có thể cảm giác rõ ràng dược viên đạn xuyên qua đầu mình, mang theo một vòi máu, sau đó thân thể của mình liền ngã phịch xuống nước bùn, nhưng linh hồn của bản thân, lại giống như bay ra, từ từ trôi nổi trong bầu trời âm lãnh, cuối cùng một trận gió thổi qua, đem linh hồn mang vào vòng xoáy thời gian mãnh liệt…
Khắc Lệ Tô Na hiển nhiên không tin lời nói của Dương Túc Phong, khinh miệt nói:” NGài còn nói được thật nhiều chuyện như vậy. thế thì ta hỏi ngài, nếu như bây giờ ngài chết, ngài sẽ muốn gì?”
Suy nghĩ của Dương Túc Phong còn dừng ở buối ban mai chết chóc dó, lời của Khắc Lệ Tô Na y nghe thấy, nhưng bất quá đã không còn muốn trả lời nữa, chỉ lặng lẽ lắc đầu, không nói gì cả.
Khắc Lệ Tô Na khẽ hừ mũi một tiếng.
Có thể vì thấy mình quá thương cảm rồi, không còn muốn nói chuyện nữa, Dương Túc Phong đứng dậy, xoa xoa tay, phấn chấn một chút tinh thần của mình, chậm rãi nói: “Ta không muốn nói gì nhiều, có lẽ ta đúng là đã cấp cho nàng và người nhà của nàng tạo thành thương tổn rất lớn. Nhưng đối với quốc gia của nàng, đối với người dân của nàng, ta tự hỏi không thẹn với lòng, nàng cũng đã nghiên cứu qua pháp điển quân Lam Vũ rồi, nàng cũng biết tất cả những điều chúng ta làm đều là để quốc gia này tiến bộ, để người dân có được cuộc sống hạnh phúc. Ta không dám đảm bảo điều gì, nhưng ít nhất ta có thểm đảm bảo tuyệt đại đa số moi người sẽ có cuộc sống ngày một tốt hơn. Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi, sáng mai ta lại tới thăm nàng.”
Con mắt Khắc Lệ Tô Na nhìn y chắm chú thật lâu, tựa hồ muốn từ trên người y phát hiện ra điều gì, cũng không nói chuyện. Qua một lúc nàng khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ rồi.
Viên Ánh Lạc lặng lẽ đi tới, đưa cho Dương Túc Phong một phong tình báo, bước chân nhẹ nhàng của nàng thu hút sự chú ý của Khắc Lệ Tô Na, con mắt của nàng lại mở ra, tựa hồ có chút hiếu kỳ nhìn Viên Ánh Lạc, vào lúc này nàng tìm Dương Túc Phong thông báo tình hình, tất nhiên là có chuyện hết sức khẩn yếu rồi.
Dương Túc Phong phớt lờ sự chú ý của Khắc Lệ Tô Na, cúi dầu nhìn tờ điện báo, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Khắc Lệ Tô Na hiếu kỳ hỏi: “Ở đâu xảy ra chuyện thế? Là ba nước liên minh sao?”
Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Không phải, là đế quốc Đường Xuyên lại bại trận, tổn thất hơn hai mươi vạn người.”
Khắc Lệ Tô Na kinh ngạc nói: “Sao có thể thảm như vậy?”
Dương Túc Phong thuận tay đem tư liệu tình báo cho nàng.
Khắc Lệ Tô Na đem tình báo xem một lượt, lầm bẩm nói: “Chẳng trách, thì ra là Vũ Văn Phân Phương tự mình ra tay, quân đội cần vương của đế quốc Đường Xuyên trên mặt chỉ huy không thể hài hòa thống nhất, thủy chung là một vấn đề trí mạng, bất quá, một trận chiến đi xuống, không tới thời gian mười này, liền mất đi hai mươi vạn người, vậy cũng quá là cường điệu rồi, ngay cả dạng lão tướng như Long Lân cũng bị Vũ Văn Phân Phương cắn một cái, nữ nhân này đúng là không đơn giản.
Dương Túc Phong khổ tâm không nói.
Tình báo chính là đến từ nội lục đế quốc. Mấy chục vạn quân đội cần vương của đế quốc Đường Xuyên nam hạ cuối cùng cũng cùng quân đội nước Mã Toa bùng phát trận chiến quy mô lớn đầu tiên, quân đội hai bên gần như vượt quá mộ trăm vạn chen lấn trong địa phu giao giới giữa Minh Xuyên đạo và Ninh Xuyên đạo, quân đội chủ lực của nước Mã Toa chính là quân đoàn Dạ Sơn Tôn và quân đoàn Vũ Văn Phân Phương, còn chủ lực của đế quốc Đường Xuyên là gia tộc Tư Mã và gia tộc Độc Cô, còn có hơn bộn vạn Long gia quân.
Bắt đầu từ cuối tháng chin, quân đội nước Mã Toa liền liên tục phát động công kích mang tính thăm dò, tìm kiếm điểm yếu của quân đội cần vương. Cuối cùng, nội bộ chỉ huy không hòa hợp của quân đội cần vươgn bị Vũ Văn Phân Phương nắm được chỗ hở, nàng mang cả bốn sư đoàn kỵ binh giáp trụ phát động tấn công mang tính hủy diệt với bộ đội chủ lực của gia tộc Tư Mã, trước mặt kẻ địch đông nghìn nghịt , quân đội gia tộc Tư Mã quả nhiên y theo dự liệu của Vũ Văn Phân Phương, mau chóng lựa chọn rút lui, để bảo tồn thực lực, kết quả cấp cho Vũ Văn Phân Phương cơ hội chia cắt bao vây gia tộc Độc Cô và Long gia quân.
May mà đại tướng thống soái của Long gia quân chính là đệ nhất mãnh tướng thủ hạ của chiến thần Nhạc Thân Châu khi xưa, mưu lược tài trí đều là nhân vật nhất đẳng, trải qua một phen kịch chiến đau khổ, mới khó khăn lắm thoát khỏi ma chưởng của Vũ Văn Phân Phương, nhưng Long gia quân cũng vì thế bị tổn thất nặng nề, quân đội gia tộc Tư Mã càng tổn thất quá nửa, vì thế gia tộc Tư Mã, gia tộc Độc Cô cùng với tứ đại gia tộc Phong Hỏa Vân Long nổi lên tranh cãi không dứt, mâu thuẫn gay gắt, tiền đồ đại quân cần vương cũng rơi vào trong một mảng hắc ám.
Nhìn thấy sắc mặt biến đổi không ngừng của Dương Túc Phong, Khắc Lệ Tô Na thần thái nhẹ nhõm nói:” Ngài rất bi quan với tiền đồ của đế quốc?”
Dương Túc Phong trầm ngâm chốc lát, chỉ đành gật đầu, thất bại cuối cùng của quân đội cần vương đế quốc Đường Xuyên, tựa hồ có hàm ý cọng cỏ cuối cùng có thể cứu vớt đế quốc Đường Xuyên đã bị xéo nát rồi, đế quốc Đường Xuyên còn có thể lấy gì ra cứu vớt bản thân đây? Thiết kỵ của quân đội nước Mã Toa có lẽ rất nhanh sẽ xông tới dưới tường thành kinh đô Ni Lạc Thần, kinh đô Ni Lạc Thần đã ba trăm năm không trải qua chiển hỏa, xem ra cũng phải chịu một lần lễ rửa tội của máu và lửa rồi.
Khắc Lệ Tô Na lạnh như băng nói: “Nhưng tiền đồ đế quốc càng bi quan đối với nàng càng có lợi, chẳng lẽ không phải sao?”
Dương Túc Phong khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Ta không biết phải trả lời nàng thế nào.”
Khắc Lệ Tô Na đột nhiên đề cao giọng, chém đinh chặt sắt nói: “Nếu ngài đã có lòng tranh đoạt, cần gì phải để ý tới cảm tình? Tất cả điều ngài phải làm bây giờ, không phải là bi thương, mà là chuẩn bị! Chuẩn bị chuyện ngài phải làm sau khi đế quốc diệt vong! Bất kể là trực tiếp phải bính đổ bộ hay là lôi kéo thế lực địa phương, ngài đều bài bắt đầu sắn tay vào chuẩn bị! Ngài còn có thời gian bi thương sao?”
Ngữ khí của nàng đột nhiên trở nên thật kiên định và vang vọng, không khỏi làm Dương Túc Phong ngẩn ra, đang muốn nói gì lại nghe thấy có người nói: “Thiếp rất đồng ý với ý kiến của cô ấy, chúng ta đích xác không có thời gian để bi thương.”
Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, thì ra là Phượng Thải Y tới, mà tin tức nàng mang tới càng làm người ta kinh ngạc.
“Lam Sở Yến xảy ra chuyện rồi!”