Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cáp Thập Mễ An quả nhiên đã tới trong phủ tổng đốc của đảo Sùng Minh đợi Dương Túc Phong tới, vị quốc vương nước Lữ Tống từng cao cao tại thường này ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha ở phòng khách phủ tổng đốc, đợi đối phương đủ bốn mươi phút. Đây là chuyện trước này chưa từng có, cho dù là đế quốc Đường Xuyên trước đây, cũng không ngạo mạn như thế, mặc dù rất nhiều khi Cáp Thập Mễ An đích xác chỉ là một con rối, nhưng ít nhất ở bề ngoài, cũng phải tông trọng với một con rối quốc vương.
Nhưng Dương Túc Phong hoàn toàn không thấy Cáp Thập Mễ An cần phải tôn trọng, người bênh cạnh hắn cũng chẳng sao cảm thấy được thế, vì vậy Cáp Thập Mễ An chỉ đành ngoa ngoãn chờ đợi, hơn nữa không thể biểu lộ ra vẻ bất mãn. Chung quanh phủ tổng đốc, những chiến sĩ của tiểu đoàn cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ hiển nhiên cực độ ghét bộ lão gia hỏa chỉ biết ham muốn hưởng lạc này, nếu có người hạ lệnh một tiếng, khẳng định sẽ có mấy chục viên đan xuyên qua thân thể béo phì của lão.
“Vị này chính là quốc vương Cáp Thập Mễ An.” Tô Phỉ Thái Vận đầu tiên giới thiệu Cáp Thập Mễ An, hiển nhiên là coi Cáp Thập Mễ An là một người cực kỳ bình thường tới triều bái Dương Túc Phong mà thôi, hào quang quốc vương nước Lữ Tống trên người lão sớm đã bị gió biển thôi bay mất hút rồi.
Dương Túc Phong nhìn Cáp Thập Mễ An trước mắt, trong lòng thấy cực kỳ cổ quái, quốc vương nước Lữ Tống chẳng ngờ lại là loại phẩm hạnh này, chẳng trách chỉ có thể mang kim ngân tài bảo bỏ chạy, lão thực sự không phải người làm việc. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bản thân trong mắt người khác chắc cũng chẳng tốt hơn lão tí nào, báo chí của đế quốc, sớm đã đem thanh danh của mình làm thối hơn cả nước trong hố phân rồi.
Cáp Thập Mễ An háo sắc, thường xuyên cướp lấy dân nữ, bổ xung cho hậu cung, bản thân tựa hồ cũng không kém, Cáp Thập Mễ An ít nhất chưa từng bị người ta chửi trên báo chí là “ đồ cưỡng gian”, mà bản thân không biết đã trơ lại trên báo chí bao nhiêu hồi rồi. Cáp Thập Mễ An tham tài, thường xuyên không từ thủ đoạn vơ vét tài vật, bản thân tựa hồ cũng chẳng kém, báo chí của kinh đô Ni Lạc Thần sớm đã phán định “ bản thân trong mắt chỉ có tiền”, thậm chí chỉ đích danh đồng chí Dương Túc Phong không ngờ lại bất chấp quốc gia sống còn, đế quốc không phát tiền thì không chịu phát binh.
Có lẽ trong lòng Cáp Thập Mễ An, cũng đang âm thầm miệt thị còn người của mình đây.
“Dương đô đốc.” Cáp Thập Mễ An vất vả đứng dậy, đưa tay ra trước.
Dương Túc Phong lãnh đạm nắm tay lão, thờ ơ nói:” Quốc vương đại nhân, mời ngồi.”
Nữ cảnh vệ tạm thời đảm nhiệm bồi bàn bưng hai chén trà lên.
Dương Túc Phong cũng chẳng khách khí, đi thẳng vào vấn đề:” Quốc vương đại nhân, ta hết sức đồng tình với tao ngộ của nài, nếu như ngài đã tới chỗ ta đây, ta sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngài. Ngài mai, hoặc là ngày kia, ta sẽ sẵp xếp người hộ tống ngài tới địa khu Mỹ Ni Tư, đương nhiên, nếu như ngài muốn tới địa khu La Ni Tây Á cũng được. Ở đó, chúng tôi có thể định ra kết hoạch càng tỉ mỉ hơn, nếu như ngài hi vọng trở về nước Lữ Tống, thì cũng đương nhiên thôi, tất cả những việc này đều cần vô số tiền bạc, cho nên, toàn bộ vật phẩm quý trọng trên thuyền của ngài tạm thời do quân Lam Vũ chúng tôi quản lý, sau này nếu như điều kiện cho phép, ta sẽ trả lại cho các ngài.”
Cáp Thập Mễ An cười đau khổ, trả lại à, nói còn dễ nghe hơn cả hát, tên tiểu tử ngươi vì chuyện tiền bạc, thậm chí không ngại trở mặt với đế quốc, nhất định không chịu phái một binh một tốt bước lên đất đai của đế quốc, thậm chí ngay cả cung cấp vũ khí trang bị cũng đoạn tuyệt rồi, mặc cho Đường Minh và truyền thống đế quốc làm cho nghìn người nhắm tới, cũng vân không lay chuyển, ta còn dám mong ngươi trả lại món tiền này ư?
Dương Túc Phong cũng khẽ mỉm cười mang tính lễ mạo.
Kim ngân tài bảo đến cùng với Cáp Thập Mễ An sớm đã bị quân Lam Vũ không chế, hiện giờ chính đang an bài thuyền bè vận chuyển, đem món tài phú con số trăm triệu này vận chuyển về địa khu Mỹ Ni Tư, giao cho Tài Băng Tiêu cả ngày kêu không có tiền xử lý. Đúng như điều Cáp Thập Mễ An nghĩ, sau khi Dương Túc Phong lấy được món tài phú này, căn bản không có ý nghĩ trả lại, vừa rồi nói bất quá là hình thức mà thôi. Nếu như Cáp Thập Mễ An thực sự muốn thu hồi, y liền dứt khoát trở mặt nói không trả, Cáp Thập Mễ An cũng chẳng làm được gì.
Thậm chí ý đã an bài đại khái chỗ dùng món tiền này, đó chính là sắp xếp một phần tư dùng làm quân phí, tiếp tục mở rộng lực lượng hải quân và lực lượng hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, chuẩn bị cho sau này đổ bộ quy mô lớn. Một phần tư dùng để chuyên môn phục vụ tài chính phát triển kinh tế của khu vực quân Lam Vũ khống chế, chủ yếu dùng xây dựng cơ sở trang bị, nhất là xây dựng đường sắt và bến tàu nước sâu cỡ lớn. Một phần tư dùng làm tài chính phục vụ cho sau này thu phục nước Lữ Tống, lấy của người ta nhiều tiền như vậy, giúp người ta ngồi trở lại vị trí con rối quốc vương nước Lữ Tống, vẫn cần phải làm, nếu không trong lòng bản thân sẽ áy náy, huống chi quân Lam Vũ sớm đã thèm khát đảo Lữ Tống nhỏ dãi rồi, còn về một phần tư còn lại sao, sợ là cũng lấy ra làm tiền riêng rồi, nếu không nhiều nữ nhân như vậy làm sao mà nuôi nổi?
Cáp Thập Mễ An hơi cúi người nói:” Chuyện này là tất nhiên, cá nhân tôi hết sức cảm tạ ý tốt của quân Lam Vũ.”
Dương Túc Phong nói:” Kế hoạch cụ thể tới lúc đó ta sẽ tìm ngài thương lượng. Ngoài ra, ta có thể nói với ngài, sức khỏe của Nạp Địch Khắc không có vấn đề gì lớn, có thể theo ngài lên đường. Hắn là một nhân tài, ta sẽ an bài cho hắn một chức vị thích hợp. Ừm, ta nghĩ phía quan tư lệnh Vũ Phi Phàm hẳn là cần một vị trợ thủ dồi dào kinh nghiệm, ngài thấy thế nào?”
Cáp Thập Mễ An gật đầu nói:” Rất tốt, tôi thay hắn cám ơn ý tốt của tổng đốc đại nhân.
Dương Túc Phong nghe lời đoán y, trong lòng Cáp Mễ An khẳng định đang mắng chửi mình rồi.
Cáp Thập Mễ An đúng là đang nguyền rủa Dương Túc Phong, cảm thấy y quá bá đạo, đơn giản là không có chút phần để thương lương nào, tất cả y đã quyết định xong, căn bản không trưng cầu ý kiến của mình, ngữ khí nói chuyện cũng giống như thượng cấp đối đãi với hạ cấp, mang theo loại ngạo nghễ của kẻ bề trên, hơn nữa thần sắc rất tự nhiên, tựa hồ vốn nó phải là như thế.
Nhưng tổng thể mà nói, Cáp Thập Mễ An còn vừa sợ vừa mừng, sức chiến đấu của quân Lam Vũ lão vừa mới chính mắt nhìn thấy, nếu như quân Lam vũ nhúng tay vào đảo Lữ Tống, bản thân hi vọng có thể trở về nước Lữ Tống còn rất lớn, ít nhất lớn hơn so với cầu viện trợ từ đế quốc Đường Xuyên rất nhiều. Cáp Thập Mễ An chẳng có điểm mạnh nào, nhưng nhãn quang lựa chọn người che chở hết sức độc đáo, nước Lữ Tống xưa nay đều bám vào vây cánh nước lớn mà sinh tồn, nương nhờ vào đế quốc Đường Xuyên cũng thế, nương nhờ vào quân Lam Vũ cũng vậy, kỳ thực cho dù nương nhờ vào nước Mã Toa cũng chẳng sao, chỉ là nước Mã Toa chẳng chịu tiếp nạp mình mà thôi.
Cáp Thập Mễ An vừa rời đi, Ngu Mạn Ái đã tới ngay phía sau.
Ngu Mạn Ái vừa mới tắm rửa xong, mặc một chiếc áo ngủ máu tím, áo ngủ trơn bóng, mềm mại dán sát người, làm lộ hết những đường cong trên người nàng, đường nét hấp dẫn, mái tóc xõa trên vai như thác nước đổ xuống chiếc lưng đầy đặn và bờ vai tròn trịa. Hai cánh tay mịn màng trơn bóng, da trắng mềm mại, nhu nhược vô cốt, như hai đoạn ngó sen. Cổ áo trước ngực rất thấp, cặp vú nảy nở của nàng nhô lên cao ngất, hai quả cầu thịt làm nổi bật khe ngực sâu thẳm, khi di chuyển hai vú đầy đặn khẽ rung tinh, chiếc áo ngủ tím chùm lên đôi chân quyến rũ, làm nền cho cặp mông mẩy, càng thêm gợi cảm.
Nàng đúng là một nữ nhân thành thục xinh đẹp, mỗi một động tác đều tràn đầy dụ hoặc trí mạng với nam nhân.
Sắc mặt Dương Túc Phong đáng thất vọng ửng lên, đó là trong lòng y có quỷ, đang nghĩ bậy nghĩ bạ.
Nhìn kỹ gương mặt như hoa của Ngu Mạn Ái, thanh tú quyến rũ, lộ ra dáng vẻ say lòng người, đôi mắt xếch dưới hàng mi liễu, đen nhánh, long lanh, thi thoảng ánh lên làn thu ba câu hồn nhiếp phách, môi nhỏ hồng nhuận, làm người ta thèm muốn, xinh đẹp thanh tú như hồng hạnh xuất tường, kiều diễm vô song. Ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn mới biết sắc đẹp của nàng càng thêm động lòng người, áo ngủ màu tím phất phơ theo bước đi của nàng, mông lắc ngực rung, không nhanh không chậm, rất có chừng mực, lộ vẻ cao quý đoan trang, giống như cửu thiên chức nữ quá bộ tới nhân giang, làm người ta khó thể kháng cử, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Ngu Mạn Ái làm như chẳng thấy ánh mắt gần như thô bỉ của Dương Túc Phong, thậm chỉ còn mang chút ý khiêu khích, hờ hững duỗi thân ra, tựa hồ coc hơi buồn ngủ, bình thản nhỏ giọng nói:” Thế nào? Thu hoạch không tệ chứ?”
Dương Túc Phong cười cười, nói:” Không phải cô nói rồi sao? Ít nhất ba năm không phải lo tài chính…”
Ngu Mạn Ái có chút khổ não nói :”Nhưng tình thế trên đảo Lữ Tống thực sự phức tạp …”
Dương Túc Phong nhận lấy một bản chép tay Ngu Mạn Ái đưa qua, đại khái xem lướt qua.
Trên đó đều là tình báo đại thể liên quan tới đảo Lữ Tống được Ngu Mạn Ái dày công tổng kết.
Mặc dù chỉ vội vàng xem lượt qua một lượt, hơn nữa tốc độ đọc như gió, nhưng Dương Túc Phong cũng không thể không thừa nhận, tình thế đảo Lữ Tống phi thường phức tạp, nếu như không làm rõ mà lỗ mãng bước chân tiến vào, rất có thể sẽ tạo thành hậu quả được không bằng mất.
Tình thế phức tạp trên đảo Lữ Tống có nguồn gốc từ xa xưa.
Chuẩn xác mà nói, vương quốc Lữ Tống chẳng phải là một quộc gia thống nhất hoàn chỉnh độc lập, mà là thể liên hợp của ba địa khu dựa trên các loại lợi ích. Khi nhắc tới vương quốc Lữ Tống, rất nhiều chuyện cũng không thể nói nhập làm một, phải phân ra ba phương diện để nói, bởi vì, trong vương quốc Lữ Tống, bởi vì khác biệt địa khu, khác biệt tông giáo, khác biệt tập tục, cho dù là thứ giống nhau cũng phải căn cứ vào đặc điểm khu vực của ban thân lý giải thành ba nội dung khác nhau.
Thế chân vạc chính là đặc trưng nổi bật nhất của đảo Lữ Tống, tất cả vấn đệ phức tạp của nó cũng đều bởi vì thế chân vạc này là nên.
Trong bộ phận tổ thành đảo Lữ Tống, phân làm ba địa khu khác nhau Bắc Lữ Tống, Nam Lữ Tống, Miên Lan Lão. Bản thân đảo Lữ Tống chính là một hòn đảo hình chữ “Y”, ba địa khu mỗi phía chiếm một cạnh, ở giữa ngăn cách bởi dãy núi Phổ Lạc Cách nằm vắt ngang chính giữa ba địa khu, đây là đường ranh giới rất khó vượt qua, bởi sự tồn tại của nó, đảo Lữ Tống mới bị chia làm ba khối lớn.
Bắc Lữ Tống nằm ở phía bắc đảo Lữ Tống, là trung tâm thống trị của vương quốc Lữ Tống, có Bích Dao, Tích Long hai thành thị lớn hải cảng lớn, diện tích đất đai hiện có trên bảy vạn kilomet vuông, nhân khẩu ướng chừng tám trăm vạn người; Nam Lữ Tống nắm ở phía tây nam đảo Lữ Tống, có thành thị Tô Lý Cao mang lịch sử lâu đời nhất đảo Lữ Tống, là bộ phận có diện tích đất đai lớn nhất trong vương quốc Lữ Tống, diện tích đất đai hienẹ có hơn chin vạn kilomet vuông, nhân khẩu ước chừng bảy trăm vạn người; Miên Lão Lan ở phía đông nam đảo Lữ Tống, có thành Khuê Tùng ở cấp cảng lớn, là một bộ phận có nhân khẩu nhiều nhất trong vương quốc Lữ Tống, diện tích đất đai hiện có ướn chứng trên sáu vạn kilomet vuông, nhâu khẩu ước chừng một ngìn bốn trăm vạn.
Cục diện chân vạc của đảo Lữ Tống không phải là thời gian gần đây mới hình thành, mà là vấn đề lịch sử lưu lại. Trên lịch sử, đảo Lữ Tống đã từng nhiều lần thống nhất, cũng từng nhiều lần phân chia, phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, chưa từng gián đoạn, nhưng thời gian phân cách hiển nhiên là dài hơn thời gian thống nhất. Lần phân tách gần đây nhất của đảo Lữ Tống là chừng năm 1560 thiên nguyên, về phần nguyên nhân cụ thể, đã không có cách nào để khảo cứu nữa, sau lần phân tách này, mặc dù trải qua mấy chục năm chiến loạn, nhưng trên đảo Lữ Tống thủy chúng không có thế lực nào đủ thống nhất toàn đảo.
Sau này thực lực của đế quốc Đường Xuyên quật khởi, hạm đội hải quân Đường Xuyên chen chân lên đảo Lữ Tống, đồng thời phái quân đội hùng mạnh đổ bộ lên đảo Lữ Tống, hơn nữa không ngừng cung cấp chi viện hậu cần, trải qua hơn một trăm năm nỗ lực, không biết tiêu diệt hoặc lôi cao bao nhiêu thế lực địa phương nơi này, cuối cùng mới thành lập nên cái gọi là vương quốc Lữ Tống, đem tổ tiên của Cáp Thập Mễ An đặt lên vị trí quốc vương, tổ kiến một đơn vị gọi là quân Lữ Tống, hoàn thành thống nhất đảo Lữ Tống trên biểu hiện.
Nhưng, theo thực lực của đế quốc Đường Xuyên sau này không ngừng suy yếu, sức ảnh hưởng của đế quốc Đường Xuyên cũng dần giảm bớt, thế lực địa phương của đảo Lữ Tống lại ngóc đầu trở dậy, nhất là theo trú quân đế quốc Đường Xuyên rút đi, thể lực địa phương của đảo Lữ Tống phát triển trở lại, hơn nữa căn bản không đem quốc vương Cáp Thập Mễ An, con rối của đế quốc Đường Xuyên trong mắt họ, để vào mắt. Sau khi quân đội Đường Xuyên rút đi, cái gọi là vương quốc Lữ Tống lập tức trở thành lịch sử trong một đêm.
Nói tóm lại, vương quốc Lữ Tống hiện giờ kỳ thực là một cái võ rỗng, một cái võ rỗng từng được đế quốc Đường Xuyên dùng vũ lực dựng lên, hiện giờ cái võ rỗng này cũng bị đánh vỡ rồi, thực quyền của đảo Lữ Tống, thùy chung năm trong tay người lãnh đạo ba địa khu, những người lãnh đạo này, binh thường đều là thủ lĩnh các bộ lạc lớn, hoặc là phe cánh mạnh địa phương có quyền có thế, có lượng lượng vũ trang tư nhân cường đại. Bọn họ sở dĩ nguyện ý lập nên một cái gọi là vương quốc Lữ Tống, chẳng qua bởi vì khi xưa đế quốc Đường Xuyên dùng vũ lực cường dại chấn nhiếp. Hiện giờ nếu vũ lực của đế quốc Đường Xuyên đã không còn tồn tại nữa, như vậy cái vương quốc Lữ Tống này giải tán cũng là tất nhiên.
Nhưng, thế lực địa phương của đảo Lữ Tống cũng chẳng có được cơ hội tự do phát triển, thậm chí ngay cả thời gian công kích nhau cũng không có, bời vì cùng với đế quốc Đường Xuyên rút lui, nước Mã Toa theo sau thừa cơ mà vào, một lần nữa trở thành phe có sức ảnh hưởng lớn nhất đảo Lữ Tống, quân đội nước Mã Toa hiện giờ đang dần dần khống chế đảo Lữ Tống, nghe nói quân đội nước Mã Toa đổ bộ lên đảo Lữ Tống đã vượt quá năm vạn người.
“Bình thường ba cái địa khu này quan hệ rất tệ?” Dương Túc Phong đột nhiên nhíu mày hỏi, bởi vì y nhìn thấy trong phần tình báo của Ngu Mạn Ái đặc biệt dùng bút đỏ gạch chân mấy chữ, nhắc nhở mình chú ý.
“Rất tệ, cơ bản cả đời không qua lại với nhau.” Ngu Mạn Ái lạnh lùng nói, là người làm ăn, nàng đương nhiên đương nhiên rất mẫn cảm chính sách ngăn cách phong tỏa mậu dịch và biên cảnh, thương phẩm không thể tự do lưu thông, thì không thể kiếm được lợi nhận lớn. Tình cảnh đảo Lữ Tống chính là như thế, khiến cho việc làm ăn của Đông Hài Đường không cách nào tự do triển khai.
Mâu thuẫn căn bản giữa ba địa khu của đảo Lữ Tống nằm ở tôn giáo và tài nguyên.
Tôn giáo tín ngưỡng là một trong nguyên nhân cơ bản nhất.
Từ khi có lịch sử ghi chép tới nay, cư dân trên đảo Lữ Tống đại bộ phận tín ngưỡng đều là phật giáo nguyên thủy, say này trải qua truyền bá và cải biến không ngừng, còn có người thống trị ra sức phổ biến, phật giáo trở thành tín ngưỡng tôn giáo phổ biến nhất của cư dân đảo Lữ Tống. Bất kể là Bắc Lữ Tống, Nam Lữ Tống hoặc là Miên Lan Lão, đều có vô số tín đồ phật giáo, chùa chiền và tăng nhân phân bố khắp đảo, tăng nhân hưởng địa vị tương đối cao, không cần đi lính, cũng không cần nạp lương, khiến cho rất nhiều cư dân nguyện ý làm người xuất gia.
Căn cứ vào phật giáo để phân chia, tuyệt đại bộ phận cư dân đảo Lữ Tống tín ngưỡng chính là phật giáo Đại Thừa, đây là điều luôn được lưu truyền rộng. Nhưng, cùng với thế lực đế quốc Đường Xuyên tiến vào, các loại tình huống bắt đầu phát sinh biến hóa mạnh mẽ, đế quốc Đường Xuyên tín phụng chính là phật giáo Tiểu Thừa, mà tôn giáo nguyên thủy của đảo Lữ Tống lại là phật giáo Đại Thừa, bởi thế các tăng nhân của phật giáo Tiểu Thừa của đế quốc Đường Xuyên hi vọng lợi dụng danh nghĩa quốc gia và vũ lực quân đội, cưỡng ép cư dân đảo Lữ Tống chuyển sang tin ngưỡng phật giáo Tiểu Thừa, bắt đầu từ năm 1600 thiên nguyên, đế quốc Đường Xuyên liền bắt đầu hoạt động tuyên truyền cải đạo quy mô lớn, hi vọng đạt được mục đích khống chế đảo Lữ Tống từ mặt tôn giáo.
Địa khu Bắc Lữ Tống của đảo Lữ Tống là địa khu đế quốc Đường Xuyên khống chế sớm nhất cũng chắc chắc nhất, cho nên trải qua nỗ lực không ngừng, tuyệt đại đa số cư dân nơi đây đã cải đạo sang phật giáo Tiểu Thừa, chỉ có số cực ít ngoại lệ. Đối với cư dân không chịu cải đạo sang phật giáo Tiểu Thừa, đế quốc Đường Xuyên dùng phương pháp bỏ mặc, tùy cho tín đồ phật giáo của tín ngưỡng phật giáo Tiểu Thừa hà hiếp tín đồ phật giáo không thuộc phật giáo Tiểu Từa, thậm chí dùng thủ đoạn bức hại tôn giáo cực đoan, đối diện với sự cố nhân viên thương vong thậm chí phân tranh do tôn giáo tín ngưỡng tạo thành, đế quốc Đường Xuyên bỏ mặc không quản, cho tới bây giờ, cư dân của Bắc Lữ Tống đã toàn là giáo đồ phật giáo Tiểu Thừa hết rồi.
Căn cơ của phật giáo Đại Thừa ở Nam Lữ Tống rất sâu, mặc dù đế quốc Đường Xuyên cũng phí công sức rất lớn, đồng thời áp dùng phương sách không thể công bố với đám đông, giết không ít người, nhưng cho dù là thế, đại bộ phận cư dân của Nam Lữ Tống vẫn một lòng với phật giáo Đại Thừa, đế quốc Đường Xuyên bị hạn chế bởi thực lực có hạn tiến vào đảo Lữ Tống, cho nên quân đội đế quốc Đường Xuyên không thể trú quân lâu dài ở Nam Lữ Tống, thủy chung không có cách nào làm Nam Lữ Tống ngoan ngõan thuần phục dưới lá cờ kim long hí châu giống như Bắc Lữ Tống. Ở Nam Lữ Tống, bởi vì tranh cấp phật giáo Đại Thừa và Tiểu Thừa, các giáo đồ thừa gây ra án mạng, các thế lực địa phương cũng không thống nhất, thường công kích lẫn nhau, chiến hỏa không ngừng.
Về phần địa khu Miên Lan Lão, tín ngưỡng tôn giáo của nơi đó càng phực tạp, hoàn toàn chẳng phải dăm ba lời là có thể nói rõ được, thậm c hí có thể chuyên môn viết thành một quyển sách. Kết cấu địa hình của địa khu Miên Lan Lão rất phức tạp, kết cấu nhân khẩu cũng rất phực tạp, vừa có vô số thôn dân của các bộ lạc khác nhau, lại có lượng lớn nhân khẩu nước ngoài trên biển, tam giáo cửu lưu, dạng gì cũng có. Căn cứ vào thống kê chưa đầy đủ, địa khu Miên Lan Lão ít nhất có trên ba trăm loại tôn giáo, giáo đồ nhiều thì mấy trăm vạn ít thì mấy nghìn, mâu thuẫn và tàn sát giữa các loại tôn giáo khác nhau cũng chẳng có gì mới mẻ, không biết có bao nhiêu người bị giết chết bởi nguyên nhân tôn giáo tín ngưỡng.
Địa khu Miên Lan Lão hiện nay, thế lực tông giáo chủ yếu là phật giáo Đại Thừa và Miên Lan Lão giáo, phật giáo Đại Thừa là một trong số tôn giáo nguyên thủy nhất lích sử lâu đời nhất, có số lượng giáo đồ đông đảo, không có gì khó hiểu. Nhưng, Miên Lan Lão giáo ra đời và phát triển lại là chuyện gần mười mấy năm, chỉ trong thời gian hơn mười năm, Miên Lan Lão đã tiến nhảy vọt, có xu hướng thay thế phật giáo Đại Thừa trở thành thế lực tông giáo đứng đầu địa khu Miên Lan Lão, nó có số lượng giáo đồ hơn năm trăm vạn người, Miên Lan Lão giáo quật khởi mau chóng, điều này khiến người ta không khỏi hoài nghi trong có đó hậu đài thực lực cường đại chống lưng hay không, hay là có người thống trị đương địa cố ý dẫn dắt.
Trừ tôn giáo ra, tranh đoạt ở phương diện tài nguyên cũng là một trong số nguyên nhân mãu thuẫn khẩn trương giữa ba địa khu.
Phân bố tài nguyên của đảo Lữ Tống luôn mất cân xứng, đặc điểm tài nguyên các địa khu hết sức nổi bật.
Bắc Lữ Tống đồi núi tương đối nhiều, sinh ra lượng lớn khoáng vật, bao gồm mỏ than, mỏ sắt, mỏ đồng, mỏ crom v..v. sản lượng các vật tư chiến tranh này rất lớn, chất lượng cũng rất tốt, những khoáng sản này đều là đế quốc Đường Xuyên muốn nhất, cho nên khi xưa đế quốc Đường Xuyên khống chế nơi này trước. Tuy nhiên, so ra mà nói, sản lượng lương thực của Bắc Lữ Tống không cao, đại khải cũng chỉ có thể đủ duy trì tự cấp tự túc mà thôi.
Nam Lữ Tống là nơi sản xuất lương thực nổi tiếng thế giới, lúa nước có thể một năm trồng ba vụ thậm chí bốn vụ, bởi thế sản lượng lúa gạo lớn vô cùng, hơn nữa chất lượng tốt, các loại hoa quả thực phẩm phụ sản xuất cũng rất nhiều. Sản lượng lương thực của Nam Lữ Tống có hai phần ba là dùng để xuất khẩu, đối tượng xuất khẩu lớn chính là đế quốc Đường Xuyên. Nhưng, sản lượng khoáng sản của Nam Lữ Tống thủy chung không đủ, khiến bọn họ không thể phát triển công nghiệp.
Giống như sự phức tạp của tôn giáo, đặc sản của địa khu Miên Lan Lão cũng rất đặc biệt, sản lượng lương thực và khoáng sản ở nơi này đều không lớn lắm, nhưng mậu dịch thương phẩm phồn thịnh, thương nhân và thương thuyền qua lại đều rất nhiều, chỉ có điều, thương phẩm mậu dịch của địa khu Miên Lan Lão chính là thương phẩm mậu dịch của chợ đen, nhất ra hàng hóa tới từ hải tặc Solomon, nơi này ở gần hải vực Solomon, là điểm tẩu tán tự nhiên của hải tặc Solomon, mỗi năm đều có vô số thuyền hải tặc thông qua nơi này tiêu thụ tang vật, cho dù đi trên đường lớn, cũng sẽ gặp phải rất nhiều người có bộ dạng hải tặc, mà trên thực tế thì chúng đúng là hải tặc thật.
Vì thu lấy lợi nhuận kếch xù, thế lực địa phương của Miên Lan Lão và hải tặc Solomon có liên hệ rất mật thiết, đây cũng là một trong số nguyên nhân nơi này thống hận đế quốc Đường Xuyên, bởi vì mỗi năm hải tặc Solomon đều tạo thành tổn thất cực lớn cho đế quốc Đường Xuyên, nên sau khi quân đội đế quốc Đường Xuyên đổ bộ lên đảo Lữ Tống, luôn áp dụng chính sách độc đoán với địa khu Miên Lan Lão, thậm chí không ngại thủ đoạn giết người để chấn nhiếp. Nhưng, bởi vì o ép càng mạnh, phản kháng càng lớn, thế lực địa phương của dịa khu Miên Lan Lão cũng phản cảm với đế quốc Đường Xuyên nhất.
“Lực lượng vũ trang của đảo Lữ Tống như thế nào?” Dương Túc Phong nhíu mày hỏi.
Ngu Mạn Ái bình thản đáp:” Quân đội của đảo Lữ Tống? Tôi cho rằng gọi bọn họ là lực lượng vũ trang tư nhân của các bộ lạc các chủng tộc hoặc là các địa phương thì hợp lý hơn, bởi vì bộ phần tổ thành của nó thực quá phức tạp.”
Dưới sự ra sức nâng đỡ của đế quốc Đường Xuyên, năm 1666 thiên nguyên vương quốc Lữ Tống chính thức kiến lập, đồng thời bắt đầu thành lận quân đội vương quốc. Nhưng, sau khi vương quốc thành lập, rất nhiều người mới phát hiện, thành lập một đơn vị quân đội quốc gia là khó khăn nhường nào, lực lượng vũ trang trên đảo Lữ Tống nhiều như lông trâu, nhưng đều là vũ trang tư nhân, hoặc là vũ trang thế lực địa phương, nếu muốn bọn họ đem những quân đội tư nhân này giao ra là chuyện không thể. Vương quốc mặc dù nhiều lần hạ mệnh lệnh, nhưng thủy chung không ai chấp hành, cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, đế quốc Đường Xuyên đành chọn trong thế lực địa phương của Bắc Lữ Tống, một hai nhà tương đối lớn, tổ thành cái gọi là quân Lữ Tống, danh xưng năm vạn, thực tế chỉ có một vạn năm nghìn người.
Đối với các thế lực vũ trang địa phương khác, đế quốc Đường Xuyên dụng sách lượng hai mặt đánh và lôi kéo, đối với quân đội thế lực địa phương không nghe lời, đế quốc Đường Xuyên kiên quyết tiêu diệt, thậm chí diệt tuyệt cả bộ lạc, vừa triệt để trừa bỏ phản kháng, lại có thể dùng để chân nhiếp thế lực khác; Đối với thế lực dùng dằng, thì áp dụng phương thức mua chuộc hoặc chấn nhiếp; Còn đối với bộ phận nghiên về đế quốc Đường Xuyên thì ra sức nang đỡ, thậm chí được đối đãi đặc thù về chính sách và tài chính.
Thành Đại Tướng Quân ở trung bộ đảo Lữ Tống, chính là địa phương thế lực đế quốc Đường Xuyên cường đại nhất, quân đội Đường Xuyên quanh năm đồn trú ở đây, vừa bảo vệ an toàn cho Bắc Lữ Tống, lại uy hiếp Nam Lữ Tống và địa khu Miên Lan Lão. Khi Chu Nhan Kinh suất lĩnh quân biên phòng đế quốc Đường Xuyên đồn trú ở đây, lực lượng vũ trang địa phương trên đảo Lữ Tống tỏ ra khá yên tĩnh, bởi vì trong số bọn họ không ít người được nếm thử sự giảo hoạt và tàn độc của Chu Nhan Kinh, chọc vào hắn là chẳng có trái ngon mà ăn, trừ khi lên thuyền xuất hải, nếu không khẳng định chỉ còn đường chết.
Thế nhưng về sau theo Chu Nhan Kinh suất lĩnh quân biên phòng đế quốc Đường Xuyên rút đi, thành Đại Tướng Quân giao cho quân đội của Bắc Lữ Tống phòng thủ, tự nhiên mất đi sức uy hiếp với Nam Lữ Tống và địa khu Miên Lan Lão, bởi vì trong lực lượng vũ trang của ba địa khu, quân đội Bắc Lữ Tống có sức chiến đấu kém nhất, đây là kết quả đế quốc Đường Xuyên để tiện bề khống chế làm ra.
Cục diện hỗn loạn của lực lượng vũ trang đảo Lữ Tống, định sẵn nơi này khó trở thành một quốc gia thống nhất, nhưng, đối với thế lực bên ngoài tiền vào, cục diện hỗn loạn này lại là một thời cơ, bất kể là đế quốc Đường Xuyên khi xưa, hay là nước Mã Toa hiện ngay, đều dễ dàng bước lên cùng đất đai phì nhiêu này, vấn đề duy nhất phải suy nghĩ đó là sau khi lên rồi phải duy trì và phát triển như thế nào.
“ Đánh thế nào? Lôi kéo thế nào? Đánh ai? Lôi kéo ai? Ai phải đánh? Ai phải lôi kéo? Đây đều là những chuyện rất nguy hiểm.” Ngu Mạn Ái nói đầy cảm xúc, tựa hồ có nghiên cứu sâu sắc với tình thế của đảo Lữ Tống.
Dương Túc Phong đột nhiên nhớ ra, từ đầu tới cuối, Đông Hải Đường ở trên đảo Lữ Tống đều không có hệ thống thương nghiệp hoàn chỉnh, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này mà thanh? Ngay cả Đông Hải Đường cũng không thể sinh tồn ở nơi đây, có thể suy ra thế lực địa phương nơi đó rất cường đại, xem ra không có vũ lực cường đại làm hậu thuẫn, không có quân đội cường đại mở đường, thì thực sự là có chút phiền toái đây!
“Cô bỏ tiền, chúng ta bỏ sức?” Dương Túc Phong trong lòng nghĩ tới điều gì, cười đầy thâm ý với Ngu Mạn Ái, nhẹ nhàng nói.
Ngu Mạn Ái cũng gật đầu đầy thâm ý, biểu thị đồng ý với đề nghị của y.