Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phút chốc, phủ Bảo Ứng dường như yên tĩnh trở lại. Tiếng chém giết, tiếng la khóc đều biến mất, trời đất bao la chỉ còn tiếng vó ngựa như sấm động mùa xuân. Mặt đất bị bọn họ làm rung chuyển, tường phủ nha cũng rung chuyển, sau trận ác chiến giờ bụi đất lại bắt đầu mịt mù. Dương Túc Phong đứng giữa sân, chống ngược Đột Kỵ Thi trong tay, ánh mắt tập trung vào bọn Tô Lăng Tuyết, không để ý gì đến bên ngoài. Song Tô Lăng Tuyết không phát hiện ánh mắt của hắn, chỉ vui mừng chờ viện binh đến.
Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, ngày mai lại bắt đầu.
Hốt nhiên, phía trước vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, Dương Túc Phong nhanh chóng chạy lên tháp chuông. Một nhóm lớn nô lệ đang rút lui dọc theo tường đá phía tây. Chiến sĩ Cung Đô giương cung lắp tên, muốn tặng cho bọn chúng một csu trí mệnh nhưng Dương Túc Phong đã lạnh lùng ra lệnh ngừng lại. Những kẻ này đã không tấn công, mình hà tất phải tạo ra quá nhiều sát nghiệp?
Nhưng mà, sự việc tiếp theo đã khiến hắn chết lặng đi, nhất thời trơ ra như tượng, không phản ứng nổi. Tiếng dây cưng vang lên phựt phựt phựt liên tiếp, mưa tên bay qua tường thành rơi xuống, mưa máu phun thành vòi, người ngã xuống chân tường liên tục. Máu thấm đẫm đất, bọn họ giãy giụa trong vũng máu, gào la thảm thiết, tiếng kêu khóc vang tận mây xanh khiến người chung quanh lạnh tóc gáy.
Dương Túc Phong cau mày, muốn nói thì đã muộn. Hai đầu đường chớp mắt xuất hiện hơn hai chục binh sĩ mang trường cung Ưng Giác, mặc quân phục trung ương quân màu đỏ. Thân hình khôi vĩ, động tác lanh lẹ, người khoác áo choàng không thấm nước màu lục, mặt nạ màu xanh hình thù kì lạ, chỉ chừa hai con mắt âm u, thực là khác thường.
Dương Cơ Duệ lạnh người, kêu thất thanh: “Thanh Nhan Phi Ưng!”
Dương Túc Phong nhíu này hỏi: “Thanh Nhan Phi Ưng là cái gì?”
Dương Cơ Duệ lo lắng đáp: “Bọn họ đều là cung thủ tinh nhuệ nhất, thủ hạ của Điệp Phong Vũ. Năm đó được một tay Nhạc Thần Châu huấn luyện, vì mang mặt nạ màu xanh, hành động nhanh như phi ưng nên gọi là Thanh Nhan Phi Ưng! Sau khi Nhạc Thần Châu qua đời, bọn họ lại phò tá Điệp Phong Vũ. Bọn họ là thân binh của Điệp Phong Vũ, theo gót hành động của gã. Thanh Nhan Phi Ưng xuất hiện ở đây chứng tỏ Điệp Phong Vũ cũng sắp tới nơi rồi!”
Dương Túc Phong gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Nhưng bất ngờ, bầu không khí chung quanh trở nên khó chịu hẳn. Tiếng một người chậm rãi quát lớn: “Những nô lệ đang nấp trong nha môn, lập tức buông vũ khí, hai tay ôm đầu quỳ xuống đất. Bằng không giết chết không tha!”
Dương Túc Phong kinh hãi, cúi đầu nhìn, thấy bên ngoài nha môn có chừng ba chục quân Thanh Nhan Phi Ưng cầm trường cung Ưng Giác, nhìn từ dưới lên giám thị bọn họ. Tuy thế đứng không thuận lợi nhưng bọn họ không hề e sợ. Toàn thân họ vận giáp trụ đen nhạt, nắng chiều hắt lên làm người ta muốn hoa mắt. Dẫn đầu là một giáo úy lục quân kiên nghị, người vừa rồi lên tiếng chính là y. Ánh mắt kiên định, lạnh lùng nhìn mọi người. Y mang mặt nạ xanh khiến người ta không nhận ra được sắc mặt thật của y nhưng vẫn cảm nhận được một cỗ sát khí dày đặc.
truyenonline.vn
Dương Túc Phong vội vã đứng bật dậy, ra dấu mình không phải địch nhân. Viên giáo úy lập tức chĩa mũi tên sắc nhọn của trường cung Ưng Giác vào đối phương, đến khi nhìn kỹ tức thời ngây người, trường cung lỏng ra nhưng vẫn chưa chịu buông xuống. Y cẩn thận hỏi lại: “Hải quân thiếu tướng, chúng tôi là quan binh của sư đoàn trung ương quân số 13. Theo mệnh lệnh của sư đoàn trưởng Quan Phượng Vũ tướng quân, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ bình định nô lệ phản loạn. Xin xuất trình giấy chứng nhận và bội kiếm của ngài để chứng minh, tránh hiểu lầm đáng tiếc!”
Dương Túc Phong y lời, ném giấy chứng nhận và bội kiếm xuống, đồng thời ra hiệu cho bọn Mông Địch Vưu mở cổng lớn. Xạ Nhan tập hợp các chiến sĩ Cung Đô lại, xếp thành đội ngũ chỉnh tề.
Hơn ba mươi quân Thanh Nhan Phi Ưng nối nhau tiến vào. Nhìn tình hình bên trong, viên giáo úy còn bán tín bán nghi, bất quá y vẫn phất tay cho các binh sĩ tiến vào. Y ngờ vực nhìn Mông Địch Vưu, Xạ Nhan mấy người đứng bên Dương Túc Phong, tay vẫn nắm chặt trường cung Ưng Giác trong lúc kiểm tra các chiến sĩ Cung Đô, tựa hồ vẫn ngấm ngầm cảnh giác.
Dương Túc Phong cực kỳ mất hứng, đường đường là một thiếu tướng hải quân lại bị một tên giáo úy lục quân thẩm tra chẳng khác nào tội phạm, không kềm được sốt ruột nói: “Đó là thuộc hạ của ta!”
Viên giáo úy nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng bọn họ là nô lệ?”
Dương Túc Phong thản nhiên như không: “Đúng thế, bọn họ là nô lệ. Nhưng bọn họ cũng là thuộc hạ của ta!”
Viên giáo úy khẽ phân phó mấy câu với tên thuộc hạ đứng sau, binh sĩ đó mau chóng bỏ đi. Không cần hỏi, tự nhiên là đi báo cáo cho thượng cấp rồi. Dương Túc Phong hơi giật mình, cười khẽ, bình thản hỏi: “Thiếu tướng Điệp Phong Vũ có đến không?”
Viên giáo úy gật đầu, thay cho câu trả lời.
Dương Túc Phong không phí lời nữa, ngắm mặt trời biến mất sau rặng núi, lại hỏi: “Các ngươi hành động nhanh thiệt nha! Từ Thanh Hà phủ, nơi đóng quân của các ngươi đến đây mà không tới một canh giờ! Các ngươi đi đường bộ à? Còn kị mã đâu?”
Viên giáo úy không trả lời.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa nhịp nhàng. Đội quân Thanh Nhan Phi Ưng đồng loạt hoan hộ vang dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi nha phủ, xếp thành hai hàng chỉnh tề, cung kính nhường một lối đi lớn chính giữa. Bọn họ cúi đầu nhìn xuống đất, im lặng chờ dợi nhân vật chính. Gương mặt rõ ràng trung thành khôn tả, hiển nhiên người sắp đến là đối tượng bọn họ cực kỳ ngưỡng mộ.
Dương Túc Phong cảm thấy đầu mình nóng lên, Điệp Phong Vũ!
Không ngờ hôm nay lại giáp mặt ả ngoài dự kiến thế này!
Đương lúc Dương Túc Phong thấy nghi ngờ, quả nhiên, bên ngoài vang lên một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân: “Thiếu tướng hải quân chỉ huy một đám nô lệ? Thực là chuyện ngàn lẻ một đêm!” Giọng nói tan biến, một nữ quân nhân vận quân phục màu lam khỏe mạnh tay cầm roi ngựa xuất hiện trước cổng.
Tuy đã có vô số lời bàn tán về sắc đẹp của Điệp Phong Vũ, nhưng tận mắt nhìn thấy, Dương Túc Phong vẫn không khỏi run rẩy, cơ hồ không dám nhìn đối phương. Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ đều ngẩn tò te, hồn vía lên mây, hoàn toàn đánh mất bản sắc nam tử cứng rắn, ánh mắt đã bị sắc đẹp của đối phương hớp hồn.
Không có một nam nhân nào lọt vào mắt xanh của Điệp Phong Vũ – tới bây giờ vẫn còn là thân ngọc nữ – người cao chừng một mét bảy mươi hai, còn cao hơn cả Dương Túc Phong. Nước da trắng nõn, mái tóc đen dài phủ trên vai, ngực mông đầy đặn bó sát trong bộ quân phục thiếu tướng tạo nên những đường cong tuyệt mỹ hút hồn, dáng vẻ hiên ngang, vẻ mĩ lệ lèm thêm mấy phần uy nghi trầm mặc. Cô ta thuộc tuýp người đẹp khiến người ta không dám mạo phạm. Không có ai không tán thưởng nữ tướng quân trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người này: mặt như trăng rằm, da trắng như mỡ đông, mắt như nước hồ thu. Lông mi dài mảnh, mắt sáng như sao, sống mũi thanh tú, môi má mịn màng trơn bóng, vừa vặn tụ họp với cái lúm đồng tiền duyên dáng thanh thoát mà không kém phần uy nghi. Mỗi cử động tay chân đều tỏa ra khí chất mê người, khiến người ta không tài nào kháng cự, càng khiến người ta phải bội phục sự thần kì của chúa sáng thế. Tạo nên một mĩ nữ thế này không biết tốn bao nhiêu tâm huyết. Chẳng trách mỗi năm sư đoàn của cô ta có tân binh ùn ùn kéo đến gia nhập, rất nhiều người khăng khăng ở lại sư đoàn, không muốn bị điều đi nơi khác.
Điệp Phong Vũ dường như đã quá quen với ánh mắt tham lam của cánh đàn ông. Ánh mắt sắc bén lướt qua đám quan quân pháo binh đang điên đảo thần hồn, lạnh lùng nhìn các chiến sĩ Cung Đô trầm tĩnh, lại chậm rãi rơi trên người Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ, hình như đã nhận thấy điều gì đó, khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp. Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Dương Túc Phong. Thấy hắn ngơ ngẩn như người mộng du, bên mép có mọt vệt nước dãi đang nhễu xuống, khiến Điệp Phong Vũ thêm khinh thường.
“Ngươi là thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong? Mấy người bên cạnh ngươi là ai?” Điệp Phong Vũ lạnh lùng hỏi Dương Túc Phong bằng cái giọng trịch thượng, ngọn roi đen bóng trong tay uốn lượn, lơ đễnh xẹt ra tia lửa.
“Là thuộc hạ của ta!” Dương Túc Phong cuối cùng cũng không thất thố quá mức, bởi vì cái mũi mẫn cảm đã ra sức hắt hơi một tràng. Hắn vội vã tỉnh táo lại, giải thích cho Điệp Phong Vũ. Chỉ là, không biết vì sao, trong lòng hắn hơi chột dạ. Ánh mắt Điệp Phong Vũ kì thực không sắc bén đến thế nhưng hắn cứ cảm thấy rùng mình ớn lạnh, nữ nhân này dường như có thể nhìn thấu tâm tư hắn vậy.
Điệp Phong Vũ cau mày, kéo ngọn roi trong tay, bán tín bán nghi hỏi: "Căn cứ luật lệ của đế quốc, nô lệ không thể gia nhập quân đội. Vì sao ngươi lại có nô lệ làm thuộc hạ được? Bọn họ rút cục là ai? Có quan hệ gì với đám nô lệ phản loạn kia?"
Dương Túc Phong trấn tĩnh đáp: "Thiếu tướng Điệp Phong Vũ, những chuyện ít thấy thì lạ nhiều. Ta nói với cô họ là thuộc hạ của ta thì đó là thuộc hạ của ta. Bọn họ với đám nô lệ phản loạn kia hoàn toàn không có quan hệ gì. Chúng ta vừa mới quyết chiến một trận đẫm máu với chúng, thi thể đầy đường kia là bằng chứng. Còn như thân phận nô lệ của họ, ta trở về Mĩ Ni Tư lập tức giải trừ. Nhưng trước khi về tới Mĩ Ni Tư, ta còn chưa có khả năng đó."
Điệp Phong Vũ hờ hững hỏi: "Ngươi muốn trở về Mĩ Ni Tư? Ngươi là lãnh chúa Dương gia phủ Lệ Xuyên, Dương Túc Phong?"
Dương Túc Phong vội đáp: “Đúng thế!”
Điệp Phong Vũ quất roi thành vòng tròn, đột nhiên đanh giọng: "Trói tất cả lại!"
Toán Thanh Nhan Phi Ưng bên ngoài lập tức ập vào vây lấy Xạ Nhan và hơn trăm chiến sĩ Cung Đô. Ưng Giác trường cung trong tay lóe sáng, mũi tên bén nhọn nhắm chuẩn vào đầu họ. Xạ Nhan hơi biến sắc, trường kiếm thập tự quân trong tay tuốt ra, những nô lệ khác cũng bạt kiếm muốn phản kháng.
Điệp Phong Vũ mặt lạnh như sương, quát lên: "Bọn nô lệ này? Còn dám phản kháng à?"
Xạ Nhan khẳng khái đáp: "Thiếu tướng lục quân các hạ, sao cô có thể xem chúng tôi là kẻ địch chứ? Chúng tôi đều là thuộc hạ trung thành của thiếu tướng Dương Túc Phong, hoàn toàn không có quan hệ với bọn chúng!"
Điệp Phong Vũ cười lạnh: "Có hay không không đến lượt ngươi giải thích! Đợi ta điều tra đi!"
Xạ Nhan múa kiếm trong không trung. Đột nhiên đường kiếm giao nhau trước ngực, những chiến sĩ kia cũng lập tức quăng trường kiếm, cùng lúc đổi sang trường cung Ưng Giác, mũi tên chĩa vào đầu các Thanh Nhan Phi Ưng. Song phương ở vào thế tên đã giương cung, chỉ cần chạm nhẹ là phát tác.
Sắc mặt Điệp Phong Vũ sa sầm, lạnh lùng đánh giá bọn họ. Bất ngờ, Dương Túc Phong nắm chặt tay, hai mắt trợn trừng, xông tới trước mặt Điệp Phong Vũ phẫn nộ quát lên: “Thiếu tướng Điệp Phong Vũ, ta yêu cầu cô giải thích, cô làm vậy là có ý gì? Xin cô lập tức ra lệnh bọn họ bỏ vũ khí xuống, bằng không…”
Điệp Phong Vũ lạnh lùng cắt lời hắn: “Bằng không thì sao? Ngươi muốn bọn chúng chống cự à?”
Dương Túc Phong ráng áp chế cơn nóng đang bốc lên trong đầu, trầm giọng: “Điệp Phong Vũ, ta thật không hiểu, sao cô lại muốn bắt người của ta? Cô có quyền gì mà bắt họ?”
Điệp Phong Vũ không thèm liếc hắn, vút roi ngựa nghe chát một tiếng, lạnh lùng: “Xin lỗi, thiếu tướng Dương Túc Phong, ta phải bắt giữ toàn bộ, ta hoài nghi nô lệ bên cạnh ngươi có liên hệ mật thiết với phản loạn. Nếu không, bọn họ sẽ không cầm vũ khí trong tay, trên người lại có sát khí nồng nặc.”
Mặt Dương Túc Phong đỏ gay, hai mắt vằn những dây máu, run giọng hét lên: “Cô dám!”
Điệp Phong Vũ vẫn không ngó tới hắn, thản nhiên quay lưng hờ hững gọi: “Người đâu, bắt thiếu tướng Dương Túc Phong lại!”
Tức khắc bốn tên quân Thanh Nhan Phi Ưng bao vây Dương Túc Phong lại. Một tên gương mặt âm u, vòng tay lễ độ: “Thiếu tướng, xin giao bội kiếm, tránh tổn thương tới ngài!”
Dương Túc Phong giận tím mặt, soạt một tiếng đã rút bội kiếm ra khỏi vỏ, thét lên: “Ngươi dám?”
Tên quân đó hơi cử động, thần kinh của Dương Túc Phong quá mẫn cảm liền hoa kiếm lên trước mặt, máu tức thì chảy ra. Tên quân đó không kêu tiếng nào, Dương Túc Phong hơi ngẩn người đã bị hắn đoạt mất kiếm, lạnh lùng: “Thiếu tướng, bội kiếm của ngài tạm thời do chúng tôi giữ, chừng sau sẽ giao lại cho ngài!”
Dương Túc Phong khóc không ra nước mắt, bản thân mình bây giờ đúng là sức trói gà không chặt, muốn phản kháng cũng không được. Song hắn cố gắng kiềm chế ấm ức, hung hăng đối mặt với Điệp Phong Vũ, tức giận cùng cực: “Điệp Phong Vũ, sao cô không biết nói lí lẽ vậy?”
Gương mặt Điệp Phong Vũ hầm hầm, lạnh lùng nhìn hắn: “Thiếu tướng Dương Túc Phong, ta nói nghiêm chỉnh với ngươi lần chót, lập tức câm miệng lại cho ta. Xử lí bạo loạn ở phủ Bảo Ứng là chức trách của ta, bắt ngươi cũng nằm trong phạm vi quyền hạn của ta. Nếu ngươi cự tuyệt hợp tác, ta sẽ áp dụng điều lệnh thời chiến để xử lí ngươi. Tuy ta không có quyền giết ngươi nhưng ta có thể phế bỏ tay chân ngươi đó!”
Dương Túc Phong hít sâu một hơi, ráng dằn cơn phẫn nộ trong lòng, chậm rãi nói: “Thiếu tướng Điệp Phong Vũ, ngươi cứ ỷ mạnh hiếp yếu đi. Nếu ta có một khẩu bán tự động 56 trong tay, cô dám vô lễ với ta như nãy giờ, ta đảm bảo sẽ tặng cô một phát vô đầu.”
Điệp Phong Vũ cười lạnh: “Ăn nói lung tung!”