Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Túc Phong bị đám Thanh Nhan Phi Ưng áp giải rời khỏi khách sạn Vận Lai, trong lòng phiền muộn đau xót cùng cực. Tuy Thanh Nhan Phi Ưng không trực tiếp đả thương hắn, nhưng hành động của Điệp Phong Vũ đã tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn của hắn. Hắn dám chắc, nếu mình có một khẩu bán tự động 56 trong tay, hắn sẽ không ngần ngại gì mà liều mạng một mất một còn với Điệp Phong Vũ. Đáng tiếc, lãng phí quá nhiều thời gian ở Bảo Ứng phủ này, giờ phút này vẫn chưa về tới Mĩ Ni Tư, thật là trong lòng nóng như lửa đốt vậy!
Hắn không biết bọn Xạ Nhan bị áp giải đi đâu, cũng không biết Điệp Phong Vũ xử trí Mông Địch Vưu, Đỗ Qua Nhĩ mấy người như thế nào, càng không khỏi không nghĩ tới nhóm Tô Lăng Tuyết. Không biết bây giờ các nàng ra sao, nghĩ đến tổn thương nặng nề mình gây ra cho họ, chắc bọn họ hận mình đến chết. Nếu bọn họ đặt chuyện trước mặt Điệp Phong Vũ, bản thân rõ ràng lành ít dữ nhiều. Kì thực, chẳng cần phải đơm đặt làm gì, chỉ cần tường thuật đúng sự thực thì đã đủ tước đi mạng sống của mình rồi. Nghĩ đến đây trong lòng càng thêm phiền não.
“Lăng trưởng ban, hắn là Dương Túc Phong!” Viên giáo úy đột nhiên thốt lên cung kính.
Dương Túc Phong ngẩng đầu nhìn, mình lại bị áp giải đến trước mặt một nữ quân nhân trẻ nữa. Nữ nhân này tuy không kiều diễm bằng Điệp Phong Vũ nhưng cũng là quốc sắc thiên hương, trong nét diễm lệ còn thêm vài phần băng giá, dường như nhắm mắt làm ngơ với tất thảy tình cảm thế gian. Cô ta mặc quân phục màu xanh nhạt, quân hàm hồng kì đô úy, giống như Điệp Phong Vũ, tư thế hiên ngang, lại có phần trưởng thành chín chắn. Dương Túc Phong không cần hỏi cũng biết đó là ai. Nữ nhân này, tự nhiên là người được người ta xì xào bàn tán – nữ nhân mà Điệp Phong Vũ độc chiếm trong khuê phòng – quân pháp quan của sư đoàn Phượng Vũ tiểu thư Lăng Thanh Tư!
Bên cạnh Lăng Thanh Tư còn có một thiếu nữ nhìn Dương Túc Phong chòng chọc, ánh mắt căm ghét vô tỷ, khổ nỗi Dương Túc Phong lại không biết nữ nhân này có thù hận gì với mình. Dung mạo thiếu nữ này khá giống Điệp Phong Vũ nhưng trẻ hơn, mặc một bộ váy đầm màu tím nhạt, dây lưng thắt rất chặt, phô bày trọn vẹn những đường cong tinh tế nhất của nữ nhân. Thiếu nữ này thiếu cái uy nghiêm của Điệp Phong Vũ nhưng lại diêm dúa bắt mắt hơn làm người ta nhìn muốn đã con mắt.
Lăng Thanh Tư khoan thai bước tới, phẩy tay cho các Thanh Nhan Phi Ưng lui ra ngoài, chậm rãi nói: “Hải quân thiếu tướng, mời ngồi!”
Dương Túc Phong nhảy mũi một cái, không khách sáo ngồi ngay xuống, nhạt nhẽo: “Điệp Phong Vũ nói muốn nhốt ta vào chuồng ngựa, không lẽ các ngươi có hai con thôi à? Chà, không ngờ ngựa của sư đoàn Phượng Vũ lại đẹp đến vậy, thiệt là làm người ta hết hồn…”
Lăng Thanh Tư và thiếu nữ bên cạnh đều tím mặt ngay tắp lự. Lăng Thanh Tư chỉ khẽ nhăn mặt, không nói gì nhưng thiếu nữ kia thì nhảy chồm chồm lên, thét vào mặt hắn: “Dương Túc Phong, ngươi định giở trò gì? Bất quá ngươi chỉ là một tên tử tù, còn dám càn rỡ? Dám nhục mạ ta à? Ngươi đừng mơ giở trò gì ở đây!”
Dương Túc Phong không kềm được cắn lưỡi một cái, trán gần đổ mồ hôi lạnh, ngắc ngứ: “Cô… cô biết ta vốn là một tử tù à? Cô,.. cô là cô Bạch?”
Thiếu nữ càng tức tối, run giọng: “Ngươi, ngươi là đồ lừa ngốc! Lại còn không biết ta là ai! Nói cho ngươi biết, ta là kí giả đại danh đỉnh đỉnh Điệp Tư Thi! Tên tử tù ngươi, muốn làm ta tức chết mà! Tiết Phức nói ngươi là đồ đần độn, không lẽ ngươi đần độn thật?”
Sắc mặt Dương Túc Phong sa sầm, trống ngực đập dồn, mãi một hồi mới tỉnh ra. Hóa ra tại thần kinh hắn mẫn cảm quá. Thiếu nữ này nói “tử tù” là ám chỉ địa vị con tin của hắn ở Ni Lạc Thần. Nghĩ đến đó, hắn không khỏi thở phào, đưa mắt nhìn Điệp Tư Thi. Nhìn bề ngoài, cô ta là một thiếu nữ rất điềm tĩnh, có sắc đẹp của Điệp Phong Vũ nhưng không có cái lạnh lùng khí phách của tỷ tỷ mà rất dịu dàng khả ái. Dĩ nhiên, cái kiểu ăn nói trịch thượng khinh người của cô ta làm giảm đi mấy phần ấn tượng. Hắn xả hơi một lát, điều chỉnh hô hấp, lấy giọng bình thản nhất hỏi: “Cô là Điệp Tư Thi? Nữ kí giả?”
Điệp Tư Thi ngạo nghễ đứng bật dậy, bộ ngực phô ra kết hợp với cái eo mảnh khảnh tạo thành một khung cảnh tuyệt mỹ làm Dương Túc Phong không nhịn được bắt đầu cảm thấy khô miệng rát lưỡi. Điệp Tư Thi không để ý, cười lạnh: “Cuối cùng cũng nhận ra ta à? Lần này chắc không còn khả năng đẩy ta ngã nữa hả? Không gào rống bất lịch sự như thế nữa đi? Thật tình, Dương gia sao lại sinh ra toàn lũ bại hoại gia phong như ngươi chứ?”
Dương Túc Phong ngoẹo đầu không nói. Nghĩ lại ngày hôm đó mình đúng là đẩy ngã nàng ta, còn gào toáng lên, quá thất lễ. Ấn tượng về mình trong mắt người ta tồi tệ như vậy, còn nói gì được nữa?
Lăng Thanh Tư khẽ đằng hắng, giọng nói bình thản không chút cảm tình: “Thiếu tướng hải quân Dương Túc Phong, ta là quân pháp quan của sư đoàn trung ương quân số 13 Lăng Thanh Tư. Do phủ Bảo Ứng phát sinh phản loạn quy mô lớn, hiện tại sư đoàn trung ương quân số 13 đã tiếp quản toàn bộ chính sự ở đây. Tuân theo mệnh lệnh của Phượng Vũ tướng quân, ta phụ trách điều tra mọi hành vi của ngươi tại phủ Bảo Ứng, căn cứ luật lệ của đế quốc mà xử lí. Đó cũng là trách nhiệm của ta và ngươi, xin hãy thành thật khai báo!”
Dương Túc Phong dửng dưng đáp: “Vấn đề là có thể trả lời hay là không thể, đúng không? Cần gì giải thích?”
Điệp Tư Thi nhếch môi khinh bỉ: “Giải thích tức là che giấu, che giấu tức là thiếu trách nhiệm!”
Lăng Thanh Tư bình thản: “Để đỡ mất thời gian, ta hi vọng như vậy!”
Dương Túc Phong tựa vào ghế, cúi gằm xuống giấu mặt vào ngực, yếu ớt đáp: “Đã như vậy, ta cũng không cần thiết phải giải thích làm gì. Tóm lại, ta chủ động cung khai mọi chuyện. Đúng, là ta giết chết tri phủ Bảo Ứng Mục Thuấn Anh, còn cưỡng gian bốn nàng Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu, Tài Tiêm Tiêm và Tài Miểu Miểu. Nhưng có một điểm ta nhất quyết không nhận, ta tuyệt đối không suất lĩnh nô lệ tạo phản, ta và bọn chúng không có quan hệ!”
Lăng Thanh Tư nói: “Dương Túc Phong, ngươi đã thừa nhận tội giết người và cưỡng gian. Vậy thì, chiếu theo trình tự thẩm tra án kiện, ta sẽ mời nguyên cáo ra đối chất, chứng minh hành vi phạm tội của ngươi để ghi biên bản, căn cứ vào đó mà phán quyết. Ngươi có ý kiến gì không?”
Dương Túc Phong gục đầu: “Không có!”
Lăng Thanh Tư ngoắc tay, nghiêm giọng: “Người đâu, mời nguyên cáo Đường Tư đại nhân và bốn cô nương Tô Lăng Tuyết, Tài Băng Tiêu, Tài Tiêm Tiêm và Tài Miểu Miểu!”
Dương Túc Phong sửng sốt nhìn ra ngoài, muốn nói lại thôi.
Lăng Thanh Tư hỏi: “Dương Túc Phong, ngươi có gì muốn nói sao?”
Dương Túc Phong ấp úng: “Pháp quan đại nhân, ta thừa nhận tất cả những chuyện mình đã làm, có cần phải mời nguyên cáo đến không? Nhất là mấy cô nương Tô Lăng Tuyết, ta thực không có mặt mũi nào nhìn họ...”
Điệp Tư Thi khinh miệt cười lạnh: “Ô, Dương Túc Phong, ngươi mà cũng có lúc không dám nhìn ai ư? Lúc ngươi làm hại họ sao không nghĩ tới ngày hôm nay?”
Dương Túc Phong trừng mắt nhìn cô ả, hờ hững: “Ta cũng có nghĩ, nhưng lúc đó lửa dục phát tác, ta không khống chế được bản thân. Điệp nhị tiểu thư, bây giờ cô vẫn còn là nữ nhi khuê các, sẽ có một ngày ham muốn chiếm lĩnh bản thân, chừng đó cô tự khắc hiểu rõ đạo lí này thôi. Ta không sợ kết cục hôm nay, ta chỉ lo mấy nàng ấy không chịu nổi. Cô nghĩ coi, nếu cô bị ta bức hại, cô có yên tâm ngồi đây vắt chân ngẩng cao đầu xem náo nhiệt không? Cô có từng nghĩ đến cảm giác của người khác không vậy?”
Mặt Điệp Tư Thi đỏ bừng, nhíu chặt lông mày, lửa giận bốc lên trong đôi mắt xanh sẫm, giọng run lên vì tức: “Dương Túc Phong, ngươi đúng là đồ đốn mạt không có chuyện xấu nào không làm! Đồ ác ma chui ra từ địa ngục, lại dám chỉ trích ta? Ngươi còn dám... ngươi là đồ cầm thú!”
Dương Túc Phong cười hô hố, ngẩng đầu, ưỡn người, không khách khí nói: “Điệp Tư Thi, vì sao ta không thể chỉ trích cô? Cô bất quá chỉ là một kí giả, có tư cách gì ngồi ở đây? Nếu không phải phụ thân cô là Nhạc Thần Châu, cô sớm đã bị người ta lột sạch quần áo, chà đạp chán chê rồi vứt ra đường rồi. Pháp quan đại nhân mời cô đến đây dự thính hả? Cô chỉ biết cười lạnh, không lẽ cô không biết hạnh phúc của cô được xây dựng trên nỗi đau của người khác sao?”
Gương mặt Điệp Tư Thi tím tái, gân xanh nổi lên, dí ngón tay sát vào mặt Dương Túc Phong, rít: “Tên dâm ma nhà ngươi, ngươi mới là kẻ có hạnh phúc xây trên nỗi thống khổ của người khác. Dương gia các ngươi từ sau khi đôi gian phu dâm phụ Dương Đan Phong và Trầm Bạch Lộ làm ra chuyện xấu xa cả thiên hạ đều biết, con cháu đều phải chịu lời nguyền ác độc nhất. Mỗi đời lãnh chúa đều là những kẻ dâm loạn, ngươi cũng không ngoại lệ!”
Dương Túc Phong bị ả làm bẽ mặt, sắc mặt hơi tái nhưng mau chóng biến mất. Hắn lạnh lùng nhìn cô ả, thản nhiên đáp: “Điệp nhị tiểu thư, theo lời cô nói, ta rất muốn được vui vẻ trên nỗi đau khổ của cô, không biết cô có chịu không?”
Nói chưa dứt câu, hai mắt Điệp Tư Thi đã trợn trừng, tát bốp vào mặt Dương Túc Phong. Suýt nữa thì hắn lả đi, mắt nổ đom đóm, khó khăn lắm mới tỉnh táo được, nhưng mặt hắn in rõ năm dấu tay không cách gì che được.
Điệp Tư Thi trỏ vào mũi hắn, tức giận phừng phừng rít lên: “Dương Túc Phong, ngươi đã làm mất thể diện của đế quốc, nam nhân đế quốc không có ai vô sỉ, tồi bại như ngươi!”
Dương Túc Phong cười mỉa, thản nhiên đáp: “Xem ra Điệp nhị tiểu thư hiểu rất rõ nam nhân đế quốc nha! Không biết nam nhân bên cạnh cô nhiều hay ít vậy? Không biết là so với cô nương bên bờ sông Tần Hoài thì hơn hay kém nữa?”
Mặt Điệp Tư Thi lại đỏ bừng, thẫm lại như bị bệnh, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Dương Túc Phong, miệng mấp máy muốn nói nhưng thốt không ra tiếng. Bất thình lình, đôi môi mỏng giật giật mấy cái, phun ra một búng máu, toàn thân mềm nhũn ngã gục xuống đất.
Lăng Thanh Tư kinh hoảng, vội vã sai người đỡ Điệp Tư Thi vào trong nghỉ ngơi. Điệp Tư Thi sau khi được đỡ dậy đã thở được một chút, khóe miệng còn dính máu, ngọ nguậy vùng khỏi tay người hầu, quay đầu lại nghiến răng xỉ vả: “Dương Túc Phong, ta nhất định sẽ viết bài bêu xấu ngươi, biến ngươi thành tên ác nhân vô sỉ độc ác nhất từ xưa tới nay... ta muốn Dương gia các ngươi bị nguyền rủa tồi tệ nhất, đời đời kiếp kiếp chết không được yên. Mỗi người của Dương gia đều phải chết oan chết uổng...”
Dương Túc Phong hơi khom lưng, cung tay nói: “Tạ ân điển của Điệp nhị tiểu thư! Nếu mà ta phải chịu nguyền rủa như thế, ta sẽ cố hết sức để Điệp nhị tiểu thư trở thành người của Dương gia!”
Điệp Tư Thi lập tức thở không ra hơi, hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Dương Túc Phong lè lưỡi, nhún vai, dang hai tay ra dửng dưng hỏi: “Pháp quan đại nhân, ta nghĩ tội làm người khác hôn mê chắc là không xếp vô tội hình sự chứ hả?”
Lăng Thanh Tư điềm tĩnh nói: “Chỉ hai tội giết người cưỡng gian đã đủ cho ngươi chết mấy lần rồi!”
Dương Túc Phong tức thì giống quả bóng xì hơi, ủ rũ gục đầu xuống, đáp: “Đúng thế!”