Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Miểu Miểu thấy ánh mắt nàng kiên định, không khỏi lo lắng rằng thân thể già nua của nàng sẽ không chịu nổi đường xa.
Vẫn không nhịn được khuyên:
"Hầy, thật ra cũng không cần nhọc lòng đến vậy."
"Giờ mấy nam nhân đều không tin mấy chuyện này nữa rồi. Ngươi nhìn Hoàng thượng mà xem."
"Ngài ấy trước giờ toàn coi mấy thứ này là trò cười!"
Mặc dù thế, Thanh Thương vẫn quyết định lên đường.
Nàng dẫn theo con dâu, xe ngựa xóc nảy suốt bảy tám ngày mới đến được ngôi chùa mà Tống Miểu Miểu nhắc đến.
Có lẽ vì quá nổi tiếng, nơi này hương khói nghi ngút, người đến xin xăm nối dài không dứt.
Trong đám đông ồn ào, thỉnh thoảng còn vọng lên những câu rõ mồn một.
Đằng kia có người kêu:
"Ê ê, sao lại chen hàng, không xếp hàng thì không thành tâm đâu, không linh nghiệm được đâu!"
Chỗ này lại có tiếng phàn nàn:
"Không được, không được, để hạ nhân thay mình xếp hàng thì không tính đâu."
"Tự mình xếp mới tính là thành tâm, những điều này vẫn phải kiêng kỵ đấy!"
...
Nghe những lời đó, Thanh Thương hoàn toàn từ bỏ ý định tìm cách rút ngắn thời gian, ngoan ngoãn cùng con dâu xếp hàng.
Dân thường áo vải và vương công quý tộc trong ngôi chùa nhỏ này bất ngờ bình đẳng đến lạ.
Xếp từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải thay phiên nhau, chỉ sợ không cẩn thận bị chiếm mất chỗ, quay lại sẽ bị mắng là chen hàng, không thành tâm.
Dẫu bản thân ngay thẳng, nhưng những người đến đây ai mà không sợ bị nói những lời xui xẻo như thế?
Sau tám canh giờ dài đằng đẵng, Thanh Thương cuối cùng cũng lê thân xác già nua mệt mỏi, quỳ xuống tấm bồ đoàn.
Nàng dâng hương, bái thần Phật, thành tâm khấn nguyện.
Nghe nói họ đến cầu cho người nhà bình an trường thọ, một vị lão hòa thượng nhanh chóng bước tới.
“Thí chủ, chùa nhỏ chúng tôi có phù bình an đã khai quang.”
“Linh nghiệm vô cùng, không biết hai vị thí chủ có cần không?”
Cần thì tất nhiên là cần rồi, hai người vội hỏi giá bao nhiêu.
Hòa thượng niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, từ tốn đáp:
“Ở đây không nói chuyện bạc tiền, chỉ cầu thành tâm, bao nhiêu là tùy ý thí chủ.”
Lời này nói khéo, nhưng vào lúc này, trong lòng những người lặn lội đường xa đến đây, tiền bạc chẳng phải cũng là một cách thể hiện thành tâm sao?
Vì thế, hai người chỉ để lại chút lộ phí về nhà, quyết đoán dâng hết số còn lại vào hòm công đức.
Lão hòa thượng mỉm cười, đưa phù bình an cho họ.
Thanh Thương nhìn tấm phù, cảm giác có chút quen thuộc.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một tiểu hòa thượng hoạt bát đã chen đến, nhiệt tình nói:
“Thí chủ, cách dùng phù bình an của chùa chúng tôi khác với bình thường, để tôi chỉ cho hai vị, phải làm thế này…”
Thanh Thương và con dâu cảm kích không ngừng, quay lưng rời đi.
Đi được vài bước, bất chợt nghe thấy tiểu hòa thượng phía sau hạ giọng, thì thầm với lão hòa thượng:
“Sư phụ, con thấy trong số khách mua phù bình an, nhiều lắm cũng chỉ dâng vài trăm lượng bạc.”
“Ngài nói trước đây có người tùy tiện dâng vạn lượng, chẳng lẽ là lừa con sao?”
Hai người đã đi xa, không nghe được lão hòa thượng trả lời ra sao.
Cầu xong phù, họ cũng không nán lại lâu, vội vã lên đường trở về kinh thành.
Cuối cùng, vào đêm ngày thứ bảy, họ về tới nhà.
Giang Bằng vốn sinh hoạt rất có quy củ, đến giờ là lên giường nghỉ ngơi, vì thế lúc Thanh Thương về đến nơi, hắn đã ngủ.
Cũng tốt.
Thanh Thương nhớ lại lời tiểu hòa thượng, khẽ khàng bước đến bên giường.
Nhìn mái tóc lưa thưa của Giang Bằng, nàng xót xa thở dài.
Rồi thật cẩn thận, nàng nhấc một góc gối đầu của hắn, lặng lẽ nhét phù bình an vào trong.
Có lẽ động tĩnh làm hắn thức giấc, Giang Bằng mơ màng lẩm bẩm:
“A Thương, ta muốn nàng ôm ta ngủ.”
Thanh Thương bật cười, lặng lẽ thu tay lại, bàn tay vốn định đập mạnh lên đầu hắn giờ chỉ vỗ nhẹ lên vai.
Đêm khuya tĩnh mịch, an lành.
Nàng thành kính thì thầm một câu:
“Giang Bằng, trường mệnh bách tuế.”
58
Dưới sự thành tâm cầu khấn thần Phật mỗi ngày của hiền thê Thanh Thương, Giang Bằng vinh dự sống khỏe mạnh đến khi cáo lão hồi hưu.
Hưu quan rồi, thời gian nhàn rỗi nhiều hơn, ông bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
Nhớ lại mới nhận ra cả đời bận bịu với công vụ, từ sau khi thành thân dường như chưa từng nghiêm túc hẹn hò với Thanh Thương lần nào.
May thay, vẫn còn chưa muộn.
Ông lén lút gọi các con trai, con dâu lại mở một cuộc tranh luận kéo dài suốt một canh giờ.
Cuối cùng quyết định địa điểm, định dẫn Thanh Thương đến thành Khê Lâm ngoài kinh thành.
Đầu xuân, thành Khê Lâm ngoài kinh tràn ngập sắc hồng của những đóa hoa đào đang bung nở.
Dòng người thưởng hoa qua lại nhộn nhịp, đa phần là những cặp phu thê hạnh phúc.
Giang Bằng nắm tay Thanh Thương, chỗ này ngắm, chỗ kia chạm, lòng bỗng nhiên rung động bởi một ý tưởng lãng mạn.
Ông kéo nàng đến dưới một cây đào, bất chấp tuổi tác, dùng đôi chân không còn linh hoạt để tạo ra một cơn mưa cánh đào.
Thanh Xương ban đầu định trách ông một câu “đồ già không đứng đắn”.
Nhưng giữa lúc cánh đào rơi lả tả, như bừng tỉnh điều gì đó, nàng chậm rãi thốt lên:
"Tiểu thư, xuân đã về rồi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
59
Họ dạo chơi ngắm cảnh cả một ngày, lúc đi lúc dừng, thong thả hưởng thụ vẻ đẹp.
Thanh Thương đôi lúc vẫn không quên lo toan chuyện đời thường:
"Vài ngày nữa là ngày giỗ của đại phu Lâm Giản."
"Nhân lúc ông cũng nhàn rỗi, chúng ta cùng đến thắp hương đi."
Nhắc đến Lâm Giản, một sợi dây tám chuyện trong đầu Giang Bằng lại rung lên.
Ngày trước làm quan, ông luôn phải giữ mình liêm chính, nhiều chuyện muốn hỏi nhưng chẳng tiện.
Nhưng giờ đã cáo lão hồi hưu, cần gì phải câu nệ nữa!
Thế là ông hướng về Thanh Thương bắt đầu lải nhải:
"Có một việc ta đã tò mò mấy chục năm nay."
"Hồi đó, khi điều tra vụ án g.i.ế.c c.h.ế.t Mạnh lão tặc, tiên hoàng từng triệu Lâm đại phu vào mật đàm một lần."
"Từ đó về sau, ta luôn cảm thấy tiên hoàng có gì đó khác lạ."
"Nói sao nhỉ... giống như ngài ấy có chút muốn chết."
Thấy Thanh Thương nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, Giang Bằng tưởng nàng không tin, vội vàng giải thích:
"Thật đấy, đó chỉ là trực giác thôi!"
"Nàng biết mà, ta làm án ở Đại Lý Tự, trực giác lúc nào cũng chuẩn!"
Thanh Thương thoáng gật đầu đầy ẩn ý, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch khó lường.
Biểu cảm của nàng khiến Giang Bằng cảm thấy nàng dường như biết điều gì đó, liền vội vã truy hỏi.
Nhưng Thanh Thương phớt lờ, quay đầu bước đi, lòng vô thức chìm vào ký ức ngày xưa.
Với nàng, chuyện của tiểu thư lúc nào cũng khiến nàng bận lòng hơn cả.
Ngày ấy, ngay khi Lâm đại phu vừa rời cung, nàng đã lập tức tìm ông để hỏi cho ra việc Tiên Hoàng đã nói những gì.
Lâm đại phu đáp rằng, hầu hết đều là chuyện điều dưỡng bệnh tình, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng đến cuối cùng, ông lại thêm một câu:
"À đúng rồi, bệ hạ còn hỏi ta, liệu nương nương trước lúc lâm chung có để lại lời nào không."
Thanh Thương vội vàng hỏi tiếp:
"Thế ông trả lời sao?"
Ánh mắt Lâm đại phu bỗng xa xăm, như đang nhìn về ngày xa xưa hai mươi năm trước.
"Ta nói, lương đệ nương nương đã nắm lấy tay áo của ta."
"Nói một câu mà ta chẳng hiểu được."
Dường như nhớ lại cảnh tượng ngày ấy, vị thiên tử đã hai bên tóc mai điểm sương bạc, gần như sốt ruột hỏi:
"Là câu gì?"
Lâm Giản vốn không nghĩ câu nói ấy có gì đặc biệt, nên chỉ khom người bái chào rồi thuật lại:
"Nàng nói..."
"'Ta biết ta đã thua, ta tâm phục khẩu phục.'"
60
Thanh Thương thu hồi dòng suy nghĩ, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt.
Trời xanh như được gột rửa, bất chợt một cánh chim ưng xé ngang tầng không, xuyên qua mây trắng, bay về phương trời vạn dặm.
-HẾT-
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");