Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngọc Hà được giảng viên cứu kịp thời nhưng cũng không tránh được việc ăn đòn như mưa. Lúc đám sinh viên tản hết ra cô ta đã nằm xụi lơ trên sàn, tay ôm lên che đầu nhưng hai má vẫn xước vì bị cào, nửa bên mặt cũng đỏ tím vì bị ai đó tát hoặc đá trúng. Quần áo đều bị lôi kéo tả tơi, áo ngực còn lộ hết ra ngoài, tay chân càng không phải nói, tím bầm hết thảy. Cặp sách của Ngọc Hà bị ném tận phương trời nào, mỗi nơi một quyển, bụi bặm, rách nát sạch.
"Các cô các cậu ổn định tại chỗ cho tôi!" Giảng viên không xác định được là ai ra tay trước, ai đánh nặng đánh nhẹ nên chỉ còn cách giữ các sinh viên đó ngồi yên tại chỗ. Trước hết cứ giải quyết xong nạn nhân rồi gọi ban giám hiệu xử lí đám vô kỉ luật này sau. Mặc dù ông đây cũng ghét kẻ mưu mô nhưng các người lấy tư cách gì đánh cô ta chứ? Nghĩ mình đủ năng lực thế thiên hành đạo à? Nực cười!
"Ai dám bước chân ra ngoài nửa bước coi như học phần này các người rớt luôn rồi!"
"Nhưng cô ta.."
"Câm miệng, nếu bạn học này bị đánh trọng thương các người có chịu được trách nhiệm hình sự không?" Giảng viên la lớn, vừa dạy bảo vừa bỏ điện thoại ra liên lạc với bên y tế. Một vài sinh viên nữ dưới sức ép khủng bố của giảng viên đã phải bước ra nâng cô ta dậy. Họ không thăm hỏi cũng không nhẹ nhàng, thô bạo lôi xềnh xệch Ngọc Hà từ dưới đất lên. Mấy ngón tay sắc nhọn còn chọc vào tay cô ta, bấm cho cô ta đau điếng.
"Không biết điều! Người ta sống sao đến lượt các người đánh giá à? Làm cho tốt việc của mình trước đi!"
"Cảm ơn thầy.." Ngọc Hà thấy tệ thật sự, từ tâm trạng cho tới cơ thể. Cô ta kéo lại quần áo xộc xệch trên người để che đi những chỗ yếu hại bị hở ra. Toàn thân đều là vết thương, nhúc nhích một chút thôi cũng khiến cô ta đau như bị xe tải cán nát.
Nếu ngày đó bị Hòa Bình chà đạp Ngọc Hà vẫn còn giữ lại được chút tự tôn vì không ai biết chuyện. Thì hôm nay tất cả mọi thứ cô ta gây dựng đã bị hủy cả rồi! Mọi chuyện lộ tẩy, mang danh kẻ thứ ba, là thù địch với toàn bộ mọi người. Ai gặp cũng ghét, muốn xa lánh bằng được.. Vì sao cô ta lại rơi vào bước đường này? Đáng lẽ người bị thế nên là Hải Anh mới đúng! Ông trời không công bằng! Sự bất công hành hạ cô ta, khiến cô ta muốn chết quách đi cho rồi.
"Em tự đi được! Em xin phép về trước.."
"Không được!" Giảng viên dĩ nhiên không cho cô ta đi, cô ta đi mà bình an thì không sao, nhỡ cô ta xảy ra chuyện thì thế nào? Bị đánh đến mức nội thương nằm viện mà giảng viên không can thiệp coi được sao? Hoặc cô ta cùng đường bí lối nhảy vào dòng xe tự tử ông biết cứu vãn kiểu gì? Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến công cuộc giảng dạy cả đời của ông đấy, chưa giải quyết ổn thỏa đừng mơ rời khỏi trường nửa bước!
"Em cứ bình tĩnh ngồi đây, đợi chút nữa ban giám hiệu tới sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng!"
"Không, em.." Chuyện này bị ban giám hiệu biết được thì sao? Cô ta có bị kiện tội vu khống sau đó buộc phải thôi học vì làm ảnh hưởng đến danh dự của trường không?
Chưa lúc nào Ngọc Hà lại cảm thấy lo sợ như hiện tại. Cô ta làm trăm vạn điều, cũng tưởng tượng đến ngàn vạn nghịch cảnh và hậu quả thế nhưng chưa bao giờ cô ta sợ hãi. Đúng vậy, không đạt được tình cảm của Đức, không được Hải Anh trợ cấp, bị bạn học ghẻ lạnh, chịu đói chịu khổ.. cũng hơn sẽ bị đuổi học. Cô ta chỉ có duy nhất một con đường này để thay đổi số phận mà thôi. Nếu như bị đuổi khỏi đây sau này cô ta sẽ phải làm gì? Cô ta sẽ phải làm gì?
"Em không muốn.. Em.."
"Này, em sao đấy?"
"Ngất rồi?"
"Thứ dơ bẩn!"
"Trời ạ, phiền quá đi mất!"
*
Chuyện sau đó của Ngọc Hà hãy cứ để giảng viên đứng lớp và ban giám hiệu lo, Hải Anh chẳng có hơi sức mà quan tâm. Trước khi rời lớp học trở về phòng chờ giáo viên Hải Anh dặn dò lớp trưởng đem máy tính về giúp cô tiết sau đem đi. Không phải cô lười nhác muốn bỏ tiết mà giờ cả trường thực sự loạn cả rồi, ai cũng nháo nhào hết lên. Ban giám hiệu cũng phải chạy đôn chạy đáo lo lắng hết sinh viên làm loạn lại sửa hệ thống máy tính và wifi. Không ngờ lúc đó thám tử chơi lớn vậy, không chỉ phát sóng video đó ở lớp cô mà còn xâm nhập vào toàn bộ các máy tính thuộc hệ thống có sử dụng wifi nhà trường, phát hết!
Thế nên hầu như toàn bộ các phòng giảng đường, phòng giáo viên, phòng tin học và cả phòng hiệu trưởng cũng có video này luôn. Mọi hoạt động của trường đình trệ, điều này khiến giảng viên tin học nhức đầu mệt mỏi, người ta mang danh tiến sĩ tin học đó, tường lửa người ta cài VIP vậy mà vẫn bị xâm nhập có biết tim người ta đau thế nào không hả?
"Cái cô live stream này nổi lắm đó!" Trong phòng chờ vẫn còn mấy người đang xôn xao bàn luận "Đây này, tôi đã bảo cô Hải Anh không phải loại người đó đâu mà!"
"Y tá bệnh viện cũng làm streamer cơ à?" Một người khác hỏi lại "Kinh, mấy triệu người theo dõi? Cô ta nói gì cơ? Bênh Hải Anh à? Hay người quen?"
"Không phải đâu! Cô ta có chia sẻ lại live từ đợt trước này, lúc đó mẹ chồng Hải Anh nằm viện có mình cô ấy trông nom, bà ta yêu sách cái gì là chiều bằng sạch!" Người kia đáp lời "Nhìn là biết không quen rồi, đó, xem live này mà tức chết, mẹ chồng chứ có phải bố người ta đâu mà hành người ta ghê vậy?"
"Thật á?"
"Ui khi nãy xem video kia cũng thấy kìa, rõ ràng chồng Hải Anh bệnh cô ấy cũng chăm sóc các kiểu, vậy mà lại bạc bẽo với cô ấy như thế!"
"Đúng là lòng tốt đặt nhầm chỗ, dẫn cáo vào nhà thế có chết không chứ?"
"Nói thế chứ tôi cũng chả phòng bị được sinh viên của mình, có trách là trách con bé này gớm chó quá thôi!"
"Khiếp hãi nhỉ?"
"Aiii~ khi nãy tôi lỡ hiểu sai về cô Hải Anh, giờ mà gặp mặt chắc ngại lắm.."
"Chậc chậc, nhưng mấy người nghĩ cô Hải Anh và chủ tịch SM có gì không?"
Hải Anh dợm bước, cô rời khỏi chỗ mình đang đứng vì cảm thấy nghe lén thế này cũng chẳng có gì hay ho cả. Thêm nữa thông tin nắm đủ, người trong phòng cô không muốn gặp càng không muốn gặp cô nên chẳng cần bước vào làm chi cho ngại ngùng. Ra khỏi khu văn phòng, Hải Anh nhắn tin xin phép nghỉ với hiệu trưởng rồi ra bãi đỗ xe. Cô vừa ngồi yên vị trên xe của mình thì điện thoại reo vang, không cần nhìn cũng biết ai gọi đến..
"Hi, giải quyết vậy em thấy đủ êm chưa?" Giọng nói của Khánh vui vẻ vang lên, dường như anh đang rất cao hứng. Hải Anh phục Khánh sát đất, không hiểu vì sao anh ta lại làm việc như thể đã biết trước hết tương lai vậy? Chả lẽ anh ta không chỉ trọng sinh giống cô mà còn có dị năng nữa?
"Em có vui không Hải Anh?"
"Cảm ơn anh!" Cô gật đầu, không gian kín nên chẳng có gì ngại ngùng chia sẻ cả "Anh quay video đó lúc nào thế?"
"Mới hôm qua!" Khánh giải thích, nói thật, chân rết của anh xung quanh cô nhiều như núi. Chỉ có cô không ngờ tới chứ không có chuyện Khánh không cài vào được, không mua chuộc được. Thế nên Hải Anh tính trốn khỏi anh? Hơ hơ, chuyện này coi bộ còn khó hơn bệnh nhân tim bẩm sinh lên được sao Hỏa. "Nguyên đai nguyên kiện mà phát, đảm bảo một kích tất sát!"
"Đúng là một kích tất sát!" Vậy ra đó không phải đồ đã qua chỉnh sửa. Không ngờ người cẩn trọng như Đức và Ngọc Hà cũng có lúc lỗi kĩ thuật đến thế. Nhưng.. Khánh đặt camera trong phòng bệnh của Đức từ khi nào? Hải Anh cũng thường xuyên tới đây mà đâu thấy gì kì quái đâu nhỉ? "Anh giỏi thật!"
"Anh còn có thể xuất sắc hơn nữa kìa!" Khánh dương dương tự đắc, giọng nói có chút kiêu ngạo như mèo nhỏ được khen ngợi. Hải Anh vô thức đặt Khánh cạnh mèo nhỏ, hình ảnh này có vẻ buồn cười nhưng cũng giống đấy chứ? "Chỉ cần em đồng ý, người đàn ông cạnh em lúc nào cũng có thể khiến em tự hào!"
"Cảm ơn!" Hải Anh lảng luôn "Hiện tại tôi đang trên đường về nhà, chúng ta nói chuyện sau nhé!"
"Không thành vấn đề!"
Quả nhiên không thành vấn đề, bởi vì ngay khi Hải Anh lái xe trở về nhà ngoại đã thấy trong sân có một chiếc xe quen mắt vô cùng. Cô nhíu mày nghi hoặc, chậm rãi di chuyển qua sân, mở cửa vào nhà. Phòng khách im lặng không một tiếng động, chỉ có duy nhất một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế.
Thấy tiếng cửa mở, người đó quay mặt lại. Khóe miệng cong lên thành nụ cười diễm lệ, đôi mắt xanh lấp lánh và ánh nắng bên ngoài nhảy nhót trong phòng, trên vai, trên mái tóc.. người đó như thể muốn làm ánh hào quang cho anh ta. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Khánh tựa như chủ nhà, nói: "Mừng em trở về!"