Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một cái tết vui vẻ và nhàn nhã nhanh chóng qua đi với hàng loạt những tin tốt đến hằng ngày.
Từ lúc lấy chồng tới giờ chưa khi nào Hải Anh an nhàn như năm nay, Giao Thừa đi chơi thỏa phanh, mùng 1,2 đi chúc tết thong thả, tối mùng 2 cùng gia đình mình và gia đình Khánh đến bữa tiệc thân mật. Mùng 3 đi đón tết ở khu rì sọt X với hàng loạt những hoạt động vui chơi giải trí tập thể, mùng 4 tới...
Ôi phong phú tới mức lúc nào cả nhà cô cũng vui vẻ nở nụ cười, cười đến mức khép không nổi miệng!
Ngày hôm nay bố mẹ Hải Anh quyết định đưa hai đứa nhóc tới khu vui chơi. Dù sao thì loanh quanh mãi với mấy người già cũng chẳng có gì vui, chi bằng đến đó xem bọn nhóc chơi đùa, vừa trông chúng nó vừa.. tạo điều kiện cho đám trẻ hẹn hò.
Chính vì sự kiện này mà Khánh nhanh chóng chớp thời cơ, mời cô đi ăn tối. Hai người thỏa thuận sẽ không đưa đón mà ai nấy tự đi, tạo phong cách gặp gỡ tình cờ cho cuộc sống tăng thêm phần thú zị. Thực ra nói thì nói vậy chứ Hải Anh biết thừa từ mùng 2, mùng 3 Khánh đã tất bật công việc ở công ti rồi. Mọi thứ vẫn vận hành xuyên tết, anh ta thân là chủ của cả một tập đoàn lớn, gánh trên vai công việc của mấy trăm ngàn nhân công sao có thể an nhàn như giảng viên được nghỉ dạy Hải Anh. Khánh vừa giành thời gian ở cạnh cô, các con lại vừa tất bật chạy show với những dự định của năm mới. Nghĩ tới việc này, Hải Anh không muốn tạo ra sức ép cho anh ta. Ban đầu ăn tối cô cũng không tính đi, nhưng Khánh thúc nhiều quá nên buộc phải tới. Không để anh mất thời gian đón đưa, cô nghĩ ra cách tự mình đến. May mắn Khánh không vạch trần, còn vui vẻ hùa theo cô nữa.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy lại thuộc về mình.
Cảm giác thỏa mãn này đúng là khó tả.
Nhưng Hải Anh không chỉ thỏa mãn, cô không thích cảm giác 'may mắn' lọt vào mắt xanh của Khánh, cái cô cần là sự công nhận. Cô muốn cùng anh ta đứng trên đỉnh cao, hoặc ít nhất không bằng cũng phải được 2,3 phần, không thể là loại phụ nữ sống dựa vào người khác được. Và muốn có thể ngẩng cao đầu mà sống kiểu ấy, chỉ còn cách cố gắng phấn đấu hơn nữa mà thôi.
Hải Anh có sẵn một khoản lớn, lại có kinh nghiệm và những mối quan hệ.. nếu hiện tại không kinh doanh gì đó thì đúng là có lỗi với cuộc đời. Nghĩ là làm, Hải Anh bắt tay phát triển cùng em trai, hai chị em quyết định khởi nghiệp. Có điều khởi nghiệp gì đó cũng cần thời gian, hiện tại cô phải chuẩn bị để ra ngoài với Khánh cái đã.
Trang điểm lên đồ xong xuôi, Hải Anh tính ra ngoài xem xét vài địa điểm trước khi đến chỗ hẹn. Thực ra cô cũng có vài chỗ đất trung tâm, nhưng những khu vực đó đều đã cho thuê cả. Bố mẹ và anh em cũng có mấy nơi khá ổn, nhưng để thực hiện cho dự định đợt này của cô thì 'khá ổn' chưa đủ, phải ổn mới được. Hải Anh xách túi, lái xe đến khu trung tâm. Quán cafe của thám tử vẫn đông khách như ngày thường, thậm chí vì hôm nay là ngày nghỉ cuối của kì nghỉ tết mà nhộn nhịp hơn hẳn ấy chứ. Không thấy cậu ta trong quán, chắc hẳn người này lại đi làm nhiệm vụ rồi. Mặc kệ, chẳng liên quan gì tới cô hết!
Gọi một tách cafe, Hải Anh nhìn ngắm những khoảnh đất phía trước quán. Tất cả những lô đất này đều trị giá bạc tỉ, thậm chí nhiều khi có tiền cũng chẳng ai thèm bán cho cô ấy chứ. Nhưng không sao, mua chưa được trước mắt cứ thuê cái đã. Kinh doanh phải đi từ từ, Hải Anh không tin mình làm không nổi.
"Yo, xin chào!" Giọng nói mềm mại vang lên sau lưng, Hải Anh nghĩ không phải gọi mình nên không quay người. Nào ngờ vai suýt bị tay ai đó đặt lên, cũng may cô có học võ nhanh chóng né được. Người này đặt tay lên không khí, hậm hực phẩy tay "Sao mà cảnh giác thế? Cũng không phải muốn hiếp dâm cô!"
"Xin lỗi.." Người yêu cũ của người yêu mới là cái gì đó.. rất hãm. Và vợ cũ.. có vẻ hãm tăng theo mức lũy thừa rồi đây. À suýt quên, Hải Anh nói là cái dạng người cũ vẫn còn cố tìm cách chọc ngoáy ấy nhé, còn những người đã quyết tuyệt dứt áo ra đi, họ quá tuyệt vời ấy chứ!
Hải Anh quay mặt lại lập tức nhận ra người đang cố tình gây sự với cô là vợ cũ của Khánh. Một người phụ nữ đẹp người nhưng cái nết chưa giũa nên hơi xấu.
Không ngờ thành phố rộng thế cũng có lúc cô vô tình gặp phải người này. Ờ mà.. sao trước đây không bao giờ gặp, từ hôm giao thừa tới giờ cứ liên tục đụng mặt vậy nhỉ? Hay cô ta tính quay lại với Khánh thật? Chính vì vậy nên tấn công mọi mặt, từ tình cảm Khánh cho đến con trai Khải, lại thêm công kích cá nhân cô... Ai cha, vui phết!
"Tôi không nghĩ chúng ta thân thiết tới mức có thể chạm vào nhau. Tôi không phải loại phụ nữ dễ dãi!"
"Nhưng cũng bị chồng bỏ đó thôi!" Cô ta cười nhạt, kéo ghế đối diện ngồi xuống "Như nhau cả, bày đặt thanh cao cái gì?"
"Cô hiểu nhầm cái gì rồi?" Hải Anh cũng cười đáp lại một cách lịch sự "Tôi bỏ chồng vì gã ta không xứng, cô bị chồng bỏ vì cô không xứng! Đừng đánh đồng chúng ta với nhau."
"Cứng miệng ghê ha?" Cô ta cười khẩy, nhìn Hải Anh một cách trào phúng "Nhưng cứng cũng có được gì? Khánh yêu cô được mấy chút? Làm sao bằng anh ta yêu con của chúng tôi?"
"Chúng tôi?" Hải Anh đưa ra phỏng đoán của mình một cách ngạo nghễ. Thực ra dựa vào những gì hôm giao thừa cô chỉ nói bừa thôi vì chuyện riêng không dám hỏi thẳng Khánh. Nhưng cô nghĩ.. lần đoán bừa này của cô phải đúng tới 80%!
"Cô có nhầm lẫn không vậy? Trứng chim cúc cu, Khánh tốt bụng nuôi hộ mà thôi."
"Cô.." Cô ta nghiến răng không biết phản bác thế nào, không ngờ chuyện xấu hổ này mà Khánh cũng dám nói cho Hải Anh biết. Theo như những gì cô ta hiểu về Khánh thì chắc chắn anh ta sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng thái độ biết tuốt của Hải Anh trước mắt làm cô ta nảy sinh nghi hoặc. Bọn họ thân thiết tới mức chuyện gì cũng kể rồi à? Nếu thế thì kế hoạch này của cô ta chẳng biết còn mấy phần khả năng thành công đây.
"Thế càng chứng tỏ Khánh yêu tôi.. tới mức con tôi sinh dù của người khác cũng chấp nhận nuôi nấng cho tốt."
"Không phải vì người mẹ như cô vô năng à?" Hải Anh phẩy tay, thôi, nói nhiều lộ nhiều, vào vấn đề chính cho đỡ mất thời gian đi! "Tôi không quan tâm lắm đến điều đó, quan trọng là hiện tại Khánh và Khải chọn ở cạnh ai."
"Cô dám chắc là họ sẽ chọn cô?" Cô ta phá ra cười, mấy người ngồi cạnh đều nhìn về phía hai người với ánh mắt để ý. Đi đến đâu cũng bị người nhìn, làm mỹ nhân cũng thật khổ quá đi!
Hải Anh lắc đầu cười khổ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đời đúng là lắm kiểu người thật!
"Tôi là vợ cũ của Khánh, là mẹ của Khải, chỉ cần thêm thời gian, chúng tôi tình cũ không rủ cũng đến.. Khi ấy cô, ha ha, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng thương nha!"
"Đến lúc đó mới tính tiếp đi.." Hải Anh nhún vai "..Còn bây giờ, cô xem người đáng thương chẳng phải cô à?"
"Gái đ* già mồm! Giành chồng người khác còn cứng họng!"
"Tôi giành chồng cô?" Thôi đi được không? Má ơi, cái người nửa phút đổi tính một lần thế này cũng có người chịu nổi hả? Đúng chuẩn đẹp mà khùng đây nè! "Cô cắm sừng Khánh cả thế giới biết, bị anh ấy bỏ cả thế giới cũng biết... Li hôn mấy năm vẫn còn nói người khác giành chồng? Thế chả lẽ Khánh bỏ loại đàn bà như cô còn không được lấy người khác tốt hơn! Phải ở giá chờ cô quay đầu nữa hả?"
"..."
"Nghĩ đẹp quá ha!" Hải Anh nhíu mày, bắn tằng tằng một lượt "Có chuyện gì nói thẳng đi, tôi không thích ngồi chung bàn với cô đâu, mắc công người ta đánh giá!"
"...Cô.." Cô ta trợn mắt, cuối cùng cũng thở hắt ra tỏ vẻ bất lực. Sau khi nhìn qua cái điện thoại của mình, tự dưng cô ta nhỏ giọng "Thôi thì nói thẳng, chuyển cho tôi N tỉ, tôi sẽ biến khỏi cuộc sống hôn nhân của hai người, cũng không bao giờ gặp lại Khải nữa!"
(*) Éc, còn muốn đòi người ta N tỉ kìa bà con ơiiiiiii ~~