Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời tuyên thệ vừa được nói ra, cả không gian lập tức chìm vào sự yên tĩnh quái dị. Ba người nhìn nhau mãi đến khi điện thoại của ai đó vang lên hai tiếng "tinh!tinh!" mới dừng lại.
Dĩ nhiên không phải máy của Hải Anh, Đức cũng không cầm di động nên tiếng kêu này chắc chắn phát ra từ chỗ Ngọc Hà! Cô ta cười ngại ngùng, lấy chiếc điện thoại mới cóng màu hồng nữ tính ra xem xét trước mặt hai người. Ngay khi điện thoại mở, một bản nhạc dạo quen thuộc của clip ba mươi giây nào đó được vang lên. Hải Anh nhăn mi nhìn Ngọc Hà một cách tìm tòi, sao cô có cảm giác là cô ta cố tình bày chuyện này vậy nhỉ?
"Cái này.." Tiếng reo hoảng hốt thành công thu hút sự chú ý của Đức, hắn vốn đang rối rắm với vợ, đột nhiên bị Ngọc Hà phân tán. Mắt vừa liếc qua màn hình thấy một bóng dáng quen thuộc đã bị Ngọc Hà che đậy. Cô ta liếc mắt qua chỗ Hải Anh, nuốt nước bọt đúng chuẩn giấu đầu hở đuôi "Không.. Không có gì đâu ạ!"
"Đưa cho anh ấy xem!" Hải Anh khoanh tay trước ngực, chẳng có gì ngạc nhiên cả, trước sau gì hắn ta chả biết! Sớm giải quyết đỡ đau đầu, cũng đỡ cho sau này cô ta xen vào chia rẽ tình cảm tốt đẹp của vợ chồng cô! "Chỉ là video cắt ghép trên mạng, giữa chúng tôi đâu có gì mà phải giấu giếm!"
"Hả?" Đức tò mò hết nhìn vợ lại quay sang học trò của vợ, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên vô hạn.
Chứ còn gì nữa!
Cho xem thì cho đi, cái kiểu úp úp mở mở này khiến ai cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra đó. Nhất là với người có thói quen kiểm soát mọi thứ như Đức, hắn không muốn trở thành kẻ ở ngoài rìa của bất kì việc gì!
Màn hình điện thoại của Ngọc Hà ngay lập tức được chìa ra trước mắt Đức. Đoạn video HOT của ngày hôm nay làm Đức sững sờ tự hỏi một lúc lâu. Vợ anh và Khánh cùng bước đi trong khuôn viên ngôi trường quen thuộc. Mặc dù hai người không có sự giao lưu gì, chỉ đơn giản là sóng bước chung với nhau cũng đủ khiến người ta cảm thấy hài hòa quá mức cần thiết. Tựa như một đôi trời sinh, vĩnh viễn không có ai đủ khả năng chen chân vào vậy.
Lần đầu tiên trong đời Đức cảm thấy còi báo động vang vọng dữ dội như vậy trong đầu mình. Từ trước tới nay chưa bao giờ hắn nghĩ có ngày vợ hắn sẽ bị người ta nhòm ngó. Không phải bởi vợ hắn xấu xí không ai theo đuổi mà bởi hắn luôn tự tin vào bản thân mình, tuyệt không có ai để ý vợ hắn mà xuất sắc như hắn cả. Thế nhưng người đàn ông này thì khác..
Khánh là truyền kì trong giới kinh doanh, là một con người tài năng thắng tất cả. Chỉ cần anh ta xuất hiện, tất cả những chuyện lùm xùm như thể độc miệng, bị vợ phản bội, tính tình kì quái.. đều bị gạt hết sang một bên. Ai cũng muốn vây quanh Khánh như tinh tú bị hấp dẫn bởi mặt trời. Anh ta quá giỏi, giỏi tới mức không thực, và chính bởi vậy nên trong xã hội coi trọng đồng tiền này ai cũng muốn lân la hướng tới anh ta cả.
Không những vậy gia thế phía sau của anh ta cũng rất khủng. Một dòng họ có đủ từ tiền đến quyền là hấp lực lớn vô cùng với bất kì cô gái nào. Thêm chuyện vẻ ngoài của anh ta nữa.. Đúng là đàn ông không nên so đo bề ngoài, nhưng nói thật, có ai không yêu cái đẹp? Nhìn đôi mắt xanh thẳm kia chính Đức còn có phần rung động chứ đừng nhắc gì tới những người phụ nữ khác!
Ngày hôm qua anh ta xuất hiện, còn thân thiết ở lại dùng bữa và nhiệt tình nhờ vả nhà hắn. Con trai anh ta cũng rất yêu quý Hải Anh, thân thiết với con trai mình. Hôm nay anh ta lại ở đây, ngay trong trường học mà vợ mình giảng dạy. Nếu nói anh ta không có mục đích gì Đức tuyệt đối không tin!
Chính là như vậy, đều là sói, sao không hiểu nhau muốn thứ gì?
Hắn không cho phép điều này xảy ra, dù hắn có chán Hải Anh thì cũng không thể từ bỏ cô vào lúc này. Hoặc là.. Cả đời này Hải Anh phải ở cạnh hắn, còn Ngọc Hà.. mối quan hệ mập mờ đầy kích thích này mới là thứ hắn muốn trải nghiệm. Nếu như "làm" xong rồi, mới mẻ qua đi hắn đâu còn thích nữa? Phụ nữ đều giống như nhau, chơi qua một lần liền nghĩ ràng buộc. Hắn không thích bị kiểm soát, nhất là khi sự kiểm soát đó đến từ một con đàn bà từng bị "cưỡi"!
"Em có gì cần giải thích với anh không?"
"Người nên giải thích ở chỗ này không phải em!" Hải Anh liếc mắt qua chỗ Ngọc Hà, tiện tay tắt màn hình để nó thoát ra màn hình chính. Ngọc Hà giật mình thu tay lại nhưng ánh mắt của con người có tốc độ nhanh lắm, cái thu tay đó làm sao bằng?
Cả Đức và Hải Anh đều nhìn thấy hình nền của Ngọc Hà có một bóng lưng. Bóng lưng của một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen ngắn và bộ vest chỉnh chu. Chẳng cần ai trong nơi này suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn lưng thôi cũng đủ đoán ra gương mặt người đó thuộc về ai.
"Hình nền đẹp phết, sau này nếu em thích cô có thể chụp cho em thêm vài cái!"
"Em.." Ngọc Hà cắn môi, điều này không có trong dự định của cô ta! Kế hoạch của Ngọc Hà vốn là đến đây đưa đồ ăn cho Đức, sau đó giả bộ phát hiện video, gieo vào lòng Đức một nỗi nghi ngờ với vợ. Sau đó lại vô ý thoát ra, để lộ bức hình nền này, tiếp nữa.. ai biết tiếp nữa sẽ thế nào chứ? Cô phải tùy cơ ứng biến, nếu Đức sững sờ, cô sẽ tiếp tục giả vờ như chưa có gì kéo dài sự mập mờ sung sướng này. Còn nếu Đức nhân cơ hội thổ lộ với cô, cô cũng sẽ miễn cưỡng thuận theo, lại giả trang day dứt một chút. Dù là phương án nào cũng chỉ có lợi cho cô mà thôi. Thế nhưng lúc này..
Khổ chủ có ngay trước mặt, còn rất không đúng với thiết lập tính cách nhẹ nhàng đoan trang mà thẳng thắn vạch trần cô nữa. Cô phải nói gì mới tốt đây?
"Chỉ.. Chỉ là người giống người thôi mà!" Đức cười xòa, đưa điện thoại trả cho Ngọc Hà rồi nhanh chóng hạ lệnh tiễn khách "Em về đi, anh và cô Hải Anh còn có việc cần bàn!"
"Dạ.. Dạ.." Ngọc Hà được cho một cái thang, có ngu mới không trèo xuống! Cô ta chào Hải Anh, bỏ luôn cả đống đồ ăn trên bàn mà nhanh chóng lủi ra khỏi cửa. Mất dạng.
Hải Anh và Đức đứng trong căn phòng nhỏ, cảm giác bí bách khó chịu như thể phơi thân ngoài trời giữa cái nắng 50 độ. Tầng giấy mỏng giữa Đức và Ngọc Hà đã bị Hải Anh thô bạo chọc thủng, nếu như sau chuyện này bọn họ vẫn còn qua lại với nhau nữa thì.. ai biết sẽ ra sao chứ?
Hi vọng Đức thông minh như cô tưởng tượng, biết cân nhắc cái nào nặng cái nào nhẹ.
"Anh ta tới trường tham dự sự kiện 15 ngày gây dựng sự nghiệp!" Hải Anh làm hòa hoãn mọi chuyện, cô giải thích "Sự kiện này SM tài trợ cho sinh viên trường em, còn quay chụp đưa lên ti vi. Hiệu trưởng đã chỉ định em làm trợ lý cho anh ta trong 15 ngày hoạt động rồi!"
"Trợ lý?" Đức trợn tròn mắt, ngạc nhiên vặn lại. 15 ngày là sự kiện quái gì? Còn muốn làm thành chương trình đưa lên ti vi? SM đúng là điên rồi!
Hải Anh không biết rõ suy nghĩ trong đầu Đức lúc này nhưng cô là người hiểu chuyện này hơn ai hết. Chương trình đó không có SM đã nổi, hiện tại có, chắc chắn sẽ cực kì nổi! Ha ha, nếu Đức biết anh ta từng là nhân vật trung tâm của chương trình này, khiến công ti nhỏ của anh ta nổi danh nhanh chóng, tiền kiếm được nhiều như nước.. thì anh ta có tiếc không nhỉ?
"Sao em không từ chối?"
"Sao lại phải từ chối?" Hải Anh cười khẩy, cô nhìn đống đồ ăn trên bàn với vẻ chán ghét "Đâu có gì khuất tất mà sợ? Với lại vừa lúc em cũng cần trau đồi để giúp anh quản lý công ti!"
"Anh có thể dạy em!"
"Dạy em?" Hải Anh cao ngạo ngẩng đầu, kiêu hãnh như một nàng công chúa mà rằng "Điều đó còn phải xem xét đã! Hiện tại, em nghĩ anh nên dọn sạch đống rác trên bàn này đi!"
Ngừng một chút, cô tiếp: "Đức này, đừng quên những lời anh vừa hứa!"
* Wattpad của mị lại lỗi rồi 500 anh em ôi, chẳng báo có comt hay vote gì hết. Uhuhuhu~
Klq mọi người dọn nhà xong cả chưa??? 😆😆😆