Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày gia đình ngoại về cũng là ngày vết thương trên trán Hải Anh lành hẳn. Cô cùng Đức Anh và Khải ra sân bay đón mọi người, bốn người họ vui vẻ nói cười, còn ôm một đống đồ lớn trên tay nói là quà tặng cho mọi người.
Hải Anh khinh thường nhìn em trai làm ra vẻ thần bí, "mọi người" cái gì, cô lạ thừa rồi! Đời trước ông bà ngoại, bác, cậu mua mười món quà thì tám món cho cháu trai đầu tiên, còn lại hai món chia cho ai thì chia. Cả đống này chút nữa không để Đức Anh nhà cô ôm về mới là lạ đấy!
"Đi lâu nhớ cục cưng quá đi à!" Mẹ Hải Anh ôm lấy cháu, dịu dàng nựng. Khải ở bên cạnh ngạc nhiên lắm, cứ trợn mắt nhìn bàn tay quàng qua người cậu bạn nhỏ. Nhưng trong ánh mắt ấy có cả những sự hâm mộ lớn lao, tựa như chính bản thân nó cũng muốn được như thế "Ấy dà, cục cưng nào nữa đây? Ông nó, cho ông thêm môt cháu nè!"
"Con nhà ai đáng yêu ghê trời!" Ông ngoại không được ôm cháu đành ôm tạm bạn cháu. Nhưng vì bạn cháu đẹp nên thôi ông chấp nhận, bên kia còn bác trai và cậu đang ghen tị hết mức vì không được ôm ai kìa! "Giống bố hả? Ông nhìn là biết ngay! Chắc bố mẹ cháu cũng đẹp lắm chứ gì?"
"Ông đừng cọ râu vào mặt cháu!" Khải lập tức rơi vào một vòng ôm lớn thật lớn. Thằng bé ngại ngùng nhưng rất nhanh đã quen, còn tỏ ra hưởng thụ vô cùng. Thế nhưng để tỏ rõ bản thân là tsun, nó vênh mặt nhỏ, cau có "Đau muốn chết! Với lại cháu không có mẹ khác, chỉ có mẹ Hải Anh thôi!"
"Ố, Hải Anh có con lớn như vậy từ bao giờ mà bác không biết vậy?" Anh trai Hải Đăng lập tức thò tay, ngứa ngáy véo má thằng nhóc "Gớm nha, gớm nha!"
"Đừng trêu nó!" Hải Anh giải vây cho hai đứa nhóc "Nó nói thật đó, Khải là con trai nhà anh Khánh SM, chắc bố với anh biết anh ta đúng không?"
"Khánh SM?" Bố hơi ngạc nhiên, song nhìn lại thằng bé thì thấy đúng là quen mắt thật nên gật đầu. Ông cũng tha cho nó, chỉ bế chứ không thân thiết cọ mặt yêu thương nữa. "Đúng là giống thật! Bố nhóc đáng ghét vậy mà sinh được thằng con ngon giai ghê!"
"Sao nó lại ở đây?" Hải Đăng tò mò hỏi, vừa hỏi vừa không quên nhiệm vụ ôm hành lý và xách quà ra xe. Em trai Hải Nam cũng không kém phần long trọng, cun cút vừa xách đồ vừa nhìn hai đứa trẻ con bằng ánh mắt thèm muốn.
Hải Nam cũng muốn ôm ôm, Hải Nam hừng hực tình yêu và lòng nhiệt thành không muốn bị ra rìa!
"Đức có quen bố nó à?"
"Anh ta là hàng xóm của em!" Hải Anh thật thà, nhưng riêng chuyện tai nạn thì cô giấu nhẹm. Dù sao cũng đã tháo băng, chuyện gì cũng xong xuôi hết rồi còn nói làm chi cho mọi người lo nghĩ? "Đợt này còn tới trường tham dự sự kiện nữa, hiệu trưởng yêu cầu em làm trợ lý cho anh ta!"
"Trợ lý? Em nhắm được không thế công chúa nhỏ?"
"Đừng sợ, anh trêu con thôi!" Bố lập tức trấn an "Dù cậu ta nổi danh cổ quái, chưa trợ lý nào chịu nổi quá 1 tháng nhưng con đừng lo! Nếu cậu ta quá đáng con cứ đánh cậu ta thoải mái sau đó xin nghỉ, về bố lo!"
"Con có thể ở nhà viết sách cũng được!" Mẹ gật gù "Đó chẳng phải việc con thích nhất à? Đi dạy vất vả quá.."
"Mẹ!" Hải Anh lắc đầu, dạy học làm đam mê của cô, trước đây vì sợ cô mệt mỏi nên rất nhiều lần bố mẹ khuyên can cô không cần đi dạy. Vì thay đổi suy nghĩ của họ cô đã tốn bao kịch bản, bao nước mắt.. giờ nói nghỉ là nghỉ được sao? Không! Không! Bao! Giờ!
"Con không sao! Hiện tại con còn tới chỗ Đức làm kế toán nữa! Hai vợ chồng phải sát cánh mới được, nếu không con sợ có người chen chân!"
"Đúng đó bà!" Đức Anh nghĩ ra chuyện gì, lập tức kéo tay Khải rồi nhìn bà ngoại mách lẻo "Bà nhá, chị kia suốt ngày đến nhà con, còn vấp chân con đau lắm, ngã vào người bố con cơ!"
"Chị kia?" Ánh mắt mẹ sắc lạnh, lập tức dùng trực giác phụ nữ mà dò ta được điều khác lạ.
Trước đây không bao giờ Hải Anh nói về Ngọc Hà trước mặt mọi người. Không phải cô không nghi hoặc, nhất là khi hai người bọn họ càng lúc càng thân mật thái quá. Nhưng bởi cô tin quá, tin tưởng hai người họ, sợ làm tổn thương họ nên vĩnh viễn không dám hé răng. Cuối cùng thì người khốn đốn chỉ có mình cô, chịu đau đớn cũng chẳng ai thèm quan tâm để ý. Hiện tại không cần nghĩ gì hết, cô có thể thoải mái nói ra rồi, bố mẹ, anh em của cô không phải người ngoài nào cả. Họ yêu thương cô như vậy, tất cả những chuyện này họ không nên bị giấu!
"Là học sinh đợt này con tài trợ?"
"Chị lương thiện cũng tốt, nhưng cái gì cũng nên có chừng mực!" Hải Nam kéo cả nhà lên xe, bởi vì xe của Hải Anh chỉ có bốn chỗ nên buộc phải gọi thêm một chiếc khác. Cậu em ngồi lên ghế lái, tự mình làm tài xế một xe "Những kẻ lấy oán báo ân không cần để ý! Hết năm học rồi cho cô ta nghỉ luôn đi!"
"Loại con gái trẻ không muốn lao động lại thích có tiền.." Hải Đăng lắc đầu thở dài, ghê tởm mà nhún vai "Hi vọng sau này anh không gặp phải loại người đó!"
"Những đứa như vậy giấu kĩ lắm con trai à!" Mẹ không cho là đúng, vỗ vai anh con trai cả đã già còn chưa kết hôn "Con không đủ tinh tường không thể nhìn ra đâu!"
"Mây tầng nào gặp gió tầng đấy thôi!" Bố nháy mắt "Đừng lo các con trai, có gì khó khăn bố mẹ sẽ dùng hỏa nhãn kim tinh giúp hai đứa!"
"Xem ai nói kìa, hồi trẻ có người suýt mắc lỡm, không nhờ tôi hốt hộ thì bây giờ có khi táng gia bại sản rồi!" Mẹ coi thường hếch mũi, chuyện trước đây của ông bà cũng sóng gió ghê lắm nhưng vì hai người không ai muốn kể tường tận nên ba đứa con chưa bao giờ dám hỏi.
Dù gì cũng là bí mật của bố, nói ra nhỡ biết quá nhiều rồi bị diệt khẩu thì sao? Chính tôi đẹp nhưng không ngu đâu à nha!
"Thôi, về đã! Ngày hôm nay nhất định phải ăn uống một bữa ra trò!"
"Phải đó! Hải Anh, tí về mọi người sẽ cho con xem ảnh, đảm bảo con tiếc đứt ruột luôn!"
"Hải Anh không đi đúng là phí của!"
"Ai dà.."
Hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi sân bay đông người. Một bên xe chen chúc ba người lớn cùng hai đứa trẻ, một bên lại chỉ có hai người đàn ông và một đống quà tặng các loại. Hải Nam đánh lái chiếc Audi của Hải Anh, thuận lợi xoay đầu xe. Anh trai Hải Đăng ngồi ghế phụ bên cạnh, vẻ mặt âm trầm đầy suy tư khác hẳn sự vui vẻ lúc trước. Dù không ai nói với ai câu gì nhưng hai người vẫn ngầm hiểu đối phương đang nghĩ tới điều gì.
Chuyện của Hải Anh nghe qua lời một đứa trẻ có đáng tin tưởng hay không? Kẻ khác phải nghi hoặc nhưng hai anh em họ thì không bao giờ! Cháu trai luôn nói thật, thêm thái độ của Hải Anh lúc đó nữa, họ biết, nhất định cô học trò kia và Đức - chồng của chị gái, của em gái mình đã làm ra chuyện gì đáng thất vọng rồi.
Gia đình họ không có truyền thống bênh người mình chằm chặp, nhưng nếu làm gì tổn thương tới người thân của họ, để họ nắm được thóp thì đừng có trách vì sao nước biển lại mặn!
"Liên hệ với bên kia đi!" Anh trai lên tiếng, cắt ngang sự tĩnh lặng trong xe. Hải Nam liếc qua anh mình một cái, tạm thời chưa nói chuyện "Gì? Nhìn gì? Đại nghịch bất đạo!"
"Anh có lí tí được không? Em đang lái xe đó!"
"Ờ ha! Thôi để anh!"
"Điều tra kĩ lưỡng một chút, em không muốn bất kì thông tin nào bị bỏ lọt!" Hai anh em nhìn nhau một cái, đồng loạt gật đầu "Làm công chúa nhà mình buồn khổ, phải trả giá xứng đáng!"
* Sắp đếm ngược rồi cả nhà ơi, chúc mừng năm mớiiii 🎆🎆🎆🎆🎆