Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hải Anh rời khỏi tiệc tối sau khi các tiết mục chính đã xong cả. Cô lái xe trở về nhà khu chung cư của mình trước để thay đồ, tắm rửa và chuẩn bị mọi thứ để tới bệnh viện chăm người. Trước khi ôm máy tính và đồ dùng cá nhân rời đi, cô tạt qua nhà bên cạnh xem Khải thế nào. Thằng bé đang ngồi tự học ngoan ngoãn, mặc kệ người giúp việc dọn dẹp mọi thứ xung quanh. Căn nhà này bày trí gần giống với nhà cô, phòng ốc cũng tương tự, điều khác biệt duy nhất có lẽ là trống trải hơn, thiếu vắng bàn tay phụ nữ nên bớt ấm cúng hơn.
"Mẹ Hải Anh về rồi!" Khải thấy cô lập tức vui mừng reo lên "Con đã chờ mẹ lâu lắm đó!"
"Xin lỗi con!" Hải Anh hơi áy náy, nhìn đôi mắt trẻ thơ tròn xoe không chút tạp niệm kia trong lòng cô có chút buồn bực. Đứa trẻ ngoan như vậy mà Khánh không bỏ thêm chút thời gian với nó, anh ta có còn là đàn ông không vậy? "Giờ chúng ta cùng nhau đi chơi nhé!"
"Đi chơi ấy ạ?" Khải ngạc nhiên hỏi lại, bây giờ đã tối rồi, bố chưa bao giờ cho nhóc ra ngoài vào buổi tối cả thế nên đề nghị này của mẹ Hải Anh làm nhóc vừa sợ hãi lại vừa có chút mong chờ "Đi đâu thế mẹ?"
"Đi tới chỗ em Đức Anh được không?" Hải Anh mỉm cười xoa đầu Khải, cũng nói luôn với người giúp việc theo giờ "Anh ta đã nói với chị rồi đúng không ạ? Tôi sẽ đưa thằng bé đi bây giờ!"
"Cô là mẹ nó à?" Người giúp việc thở dài, trong mắt tràn ngập áy náy và có đôi chút day dứt. Thấy Hải Anh chưa trả lời câu hỏi của mình, lại thấy thằng nhóc mình chăm sóc từ khi còn nhỏ xíu quấn người ta như vậy trong lòng chị lập tức chua xót. Nắm chặt lấy cán chổi lau, bất chấp số tiền lương khủng mỗi lần được trả khi trông riêng Khải, chị gay gắt "Tôi không hiểu một người mẹ như cô nghĩ cái gì? Khánh có gì không tốt để cô bỏ anh ta rồi bỏ luôn cả con chứ? Đã gần năm năm tôi chăm sóc nó, đây là lần đầu tiên cô về thăm thằng bé! Cô đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Thứ cho tôi nói thẳng, cô không xứng có được tình yêu của nó, cô.."
"Không được mắng mẹ Hải Anh của cháu!" Khải nước mắt lưng tròng, chắn ngang người Hải Anh bảo vệ "Mẹ cháu không có lỗi gì hết!"
"Cái thằng nhóc này.." Chị có vẻ uất ức lắm, chăm nó bao lâu, yêu thương nó vậy mà vì một thứ mang tên tình mẫu tử nó lập tức cho de chị. Mà cái người mẹ kia có ra gì đâu cơ chứ?..
"Chị nhầm rồi!" Hải Anh đợi chị nói xong mới đính chính lại, từ lời nói và hành động cô có thể nhận thấy người này rất thương Khải. Bên cạnh đã có chị ấy tốt như vậy mà sao sau này thằng bé vẫn sa ngã? Liệu có thật sự là số mệnh không thể thay đổi hay còn nguyên do gì khác?
"Tôi không phải mẹ nó, tôi là hàng xóm bên cạnh!"
"Hàng xóm?" Chị ta ngạc nhiên lắm, lắp bắp mãi mới ra lời.
Khải là thằng bé thế nào chị ta còn rõ gấp mấy lần ông và bố nó ấy chứ. Một thằng nhóc có chướng ngại giao tiếp, không thích người lạ và môi trường mới. Trước đây khi mới tới cũng phải mất cả tháng chị mới quen được với nó. Nhưng tất cả chỉ dừng ở mức quen mà thôi, hiện tại nó không bài xích chị nhưng cũng không quá thân cận, nếu chị không hỏi còn lâu nó mới nói chứ đừng bảo nhào đến bảo vệ hoặc tỏ ra yêu thương kiểu kia..
Không thể tin nổi!
Hay cô gái trước mắt đã làm gì đó để thằng nhóc chấp nhận?
"Thật sự là hàng xóm? Cô.."
"Tôi đúng là hàng xóm của Khải, con trai tôi học cùng trường với thằng bé nên có lẽ thằng bé học theo Đức Anh nhà tôi gọi mẹ!" Hải Anh giải thích "Chị cứ dọn dẹp đi, tôi đưa Khải đi trước nhé!"
"Được.. Được.."
Hai người một lớn một nhỏ dắt tay nhau bước khỏi nhà dưới con mắt đầy sự hoảng hốt của người giúp việc. Hải Anh không cầm theo bất kì thứ gì của Khải vì ở nhà bà ngoại đã có đầy đủ hết tất cả rồi. Hiện tại cô sẽ lái xe đưa thằng nhóc tới đó rồi đến bệnh viện chăm người. Vai diễn con dâu thảo hiền cô vẫn phải diễn trọn, nếu không thì khó nói chuyện lắm đây nè!
Lái xe tới nhà ngoại, lúc này Đức Anh cũng vừa mới dùng bữa xong đang chuẩn bị lên đồ đi chơi. Hai đứa nhóc nhìn thấy nhau sau hơn ba tiếng xa cách thì mừng lắm, dí dủm đủ thứ chuyện. Hải Anh chào hỏi bố mẹ, anh em rồi lên xe đi thẳng, mặc kệ họ muốn sắp xếp cho lũ trẻ thế nào thì làm. Gia đình là nơi cô tin tưởng nhất, giao con cho họ tuyệt đối không có gì phải lo nghĩ cả. Khác hẳn như khi cô lỡ có việc, ông bà ngoại bận và cô buộc phải gửi con chỗ ông bà nội hoặc cho chồng. Mỗi lần đi là Hải Anh lo ngay ngáy, chỉ muốn về nhà luôn cho xong. Thuê người giúp việc theo giờ hoặc người trông trẻ thì chồng và nhà nội không cho phép, vậy nên Hải Anh chỉ còn cách ngậm bồ hòn. Nhớ trước đây có lần cô để Đức Anh ở chỗ mẹ chồng, bà đưa nó đi uống nước cùng bạn bè rồi quên nó luôn ở quán. Nếu không phải nhờ cô là khách quen ở đó thì đúng là không biết làm thế nào..
Trước khi vào bệnh viện Hải Anh mua thêm vài thứ đồ ăn nhẹ. Phòng bệnh của mẹ chồng vẫn sáng đèn, hộ lý vẫn túc trực bên cạnh còn bà vẫn hớn hở nói cười với bạn bè tựa như chuyện tính kế Hoàng Nam lúc chiều hoàn toàn không có sự tham dự của bà vậy. Hải Anh giả như không hay biết gì, vẫn vui vẻ chào hỏi rồi trả tiền cho hộ lý mời người ta ra về. Mẹ chồng thấy cô tới chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục video call với các bạn, giọng nói không mấy hào hứng: "Con dâu nhiều việc của tôi tới rồi, mới có 20h15 chứ mấy! Ai da, bà già như tôi cũng sắp đói chết, chẳng biết hiếu thuận đến đâu nữa.."
Bên kia im lặng một lúc lâu, không ai hùa theo chủ đề này của bà cả. Thấy quê nên ngay lập tức bà chuyển sang chuyện khác, tiếp tục rôm rả nói chuyện.
Hải Anh nhướn mày, để hết một loạt đồ ăn lên bàn. Vừa mới từ trưa nay mẹ chồng vẫn còn ngọt nhạt với cô, sao lúc này lại chì chiết cô ghê dữ vậy? Gió đổi chiều cũng không nên đổi nhanh thế chứ, nhất là khi gia đình cô vẫn còn đứng vững trên thương trường và là một trong những cổ đông lớn của công ti Đức. Hay là có chuyện gì xảy ra rồi? Chuyện gì đó khiến cô trở thành kẻ ti tiện đáng ghét trong mắt bà?
"Hộ sĩ con thuê làm việc không tốt hả mẹ?" Hải Anh mỉm cười, nhận lỗi "Con có mua thêm đồ ăn đây, mẹ ăn thêm đi!"
"Thôi khỏi!" Mẹ chồng tắt video call, quay ra liếc xéo cô "Đây này, cô tự xem đi! Tôi còn mất công mắng Ngọc Hà hồ li, ai dè chính cô mới là người chân ngoài dài hơn chân trong!"
Màn hình máy tính phát sóng đoạn video HOT mấy ngày trước. Chỉ có mấy chục giây đủ làm người ta điên đảo vì độ đẹp trai xinh gái của hai nhân vật chính aka Hải Anh và Khánh! Bao lâu giờ mới đào mộ cái này, ý gì đây?
"Anh ta là sếp mới trong chương trình Sự kiện 15 ngày ở trường con đấy mẹ. Chồng con cũng xem video này rồi, đâu có gì đặc biệt đâu ạ?" Hải Anh hỏi lại, còn coi đó như chuyện bình thường "Hình như công ti chồng con còn tính hợp tác với tập đoàn của anh ta, chính là SM, mẹ nghe qua rồi chứ ạ?"
"Chủ tịch SM?" Nghe đến cái tên này mẹ chồng dịu hẳn xuống. Người ta chỉ với cao chứ ai nhìn thấp? Con dâu bà xuất sắc thì cũng có nhưng không phải loại nhất, đã thế còn có chồng có con rồi. Cậu trai này đẹp trai, giỏi giang, giàu có.. dù não có úng nước chắc cũng không tới nỗi nhảy vào phá nát gia đình người khác, nhặt giày rách của người ta đâu.
Ai da, cái link video này hôm nay bà được một người nặc danh gửi đến khiến bà đang khó chịu lại càng khó chịu hơn. Nói chuyện tâm sự với mấy bà bạn thì ai cũng khen con dâu làm bà càng tức giận. Nhưng lúc này khi biết gia thế chàng trai kia thì bà thấy có vẻ bà đã hiểu lầm con dâu thật rồi!
"Vậy tốt lắm! Con phải cố gắng giúp chồng kéo quan hệ với người ta hiểu chưa, hợp tác được với SM chắc chắn là mối hời lớn!"
"Dạ.." Gió lại xoay chiều rồi! Mẹ chồng, rốt cuộc mẹ có bao nhiêu ba phải?
"Còn nữa.." Bà tiếp tục "Hôm nay mẹ đã xem xét tình hình của Ngọc Hà rồi, con bé sống ở kí túc xá không tốt, thường xuyên bị người ta ghen tị chèn ép!"
"..." Có chuyện này sao? Khéo khi là Greentea Bitch nên bị người ta ghét ấy chứ!
Với lại không phải cô ta trọ ngoài để tiện đi làm thêm à, sao mẹ chồng lại "tìm hiểu" được là cô ta sống trong kí túc xá thế?
"Con xem tính thế nào đi!" Bà ra lệnh "Dù sao nó cũng là người đã không quản nguy hiểm cứu mẹ đó.."