Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm qua Hoàng Nam ngủ trong bệnh viện cùng bố chồng nên Hải Anh chỉ cho Đức Anh tạt qua một lát rồi về ngay. Bỗng dưng có một ông chú yêu mến mình vô điều kiện làm Đức Anh mừng húm. Nó mặc kệ lời cảnh cáo của bà nội, hào hứng ôm cổ Hoàng Nam, còn muốn được cậu ta bế ẵm làm ông nội đang nằm trên giường bệnh cũng vui như được mùa.
Hoàng Nam biết rõ mối quan hệ giữa mình và Hải Anh lúc này rất nhạy cảm nên không nói hết chuyện cô đã từng giúp mình cho bố hay biết. Cậu ta hiểu bà mẹ kia không hề ưa cậu ta một tí xíu nào cả, thế nên nếu cậu ta để bà biết chuyện trước đây Hải Anh từng giúp mình kiểu gì bà ta cũng sẽ làm khó cô. Hải Anh thì giúp người chưa bao giờ kể công nên không để ý lắm, Hoàng Nam không nói cô dĩ nhiên cũng không động tới. Thế nên mẹ chồng và mọi người đều cho rằng Hoàng Nam chỉ là học trò cũ từng được Hải Anh giảng dạy và vì Hải Anh dạy tốt nên mới được sinh viên yêu quý đến thế. Chẳng ai hay rằng, chỉ nhờ một lần đưa tay của cô, cuộc đời một con người đã chuyển biến thật sâu sắc..
*
Vì Đức không trở về nên Hải Anh chỉ nhắn cho hắn một vài cái tin hỏi thăm sau đó tạt thẳng qua nhà ông bà ngoại. Hai mẹ con tiếp tục cắm cọc bên này, ăn uống no say rồi ôm nhau ngủ. Chẳng ai hay biết về số phận của "người đàn ông" quan trọng trong đời mình lúc này đang nguy cấp thế nào.
Đúng vậy, chính là Đức. Hôm nay, hắn di chuyển cả một quãng đường dài về khu vực ngoại ô để xem xét đất đai. Theo nguồn tin chính thống và vô cùng đáng tin cậy thì khu đất này sắp được dùng để xây khu chung cư cao cấp và mở đường. Hắn đã xem qua bản đồ rồi, vài chỗ trọng điểm đều đang bị mấy người dân ngu ngốc cấy lúa. Dùng một khoản tiền nho nhỏ đặt cọc, hứa hẹn vài ngày sau thanh toán nốt đã khiến họ gật đầu đồng ý bán đất cho hắn. Vụ kinh doanh dễ dàng và siêu hời này làm Đức mừng húm. Hắn vui vẻ ở lại nhà một người dân dùng bữa xong mới quay xe ra về. Ai ngờ.. trên đường về hắn lại gặp phải thổ phỉ. Một quãng cao tốc vắng vẻ, xe hắn đang phi nước đại vậy mà bị người ta ném đá!
Đi chậm bị ném đá đã nguy hiểm chứ đứng nói gì tới chuyện hắn chạy xe nhanh đến vậy. Ngay lập tức cửa kính phía sau vỡ tan nát, hắn hốt hoảng phanh gấp khiến bánh xe kéo mạnh trên mặt đường. Tiếng phanh xe ken két và những tia lửa bốc lên do sự ma sát của bánh xe và mặt đường.. Hắn thở dốc định thần lại mọi sự, tựa đầu vào vô lăng, nhìn cục đá lớn vẫn nằm ở ghế sau mà Đức hú hồn. Nếu như lúc đó hắn đi chậm hơn một chút và viên đá bay vào từ kính trước thì có khi hắn đã đi đời nhà ma rồi. Ai mà chơi thất đức thế không biết, hắn ăn ở có nhân thế này mà ông trời còn phụ người tốt hay sao?
"Ra ngoài!" Tiếng gõ cửa cành cạch vang lên, Đức hú hồn nhìn ba bốn thanh niên đã chặn xe mình lại. Bọn chúng còn lăn một viên đá to ra giữa đường hòng không cho hắn thoát. Nhìn cảnh này Đức hiểu ngay ra là cướp đường rồi, có vẻ không báo cảnh sát thì hôm nay có khi hắn chết mất xác ở đây quá.
Lén lút bật điện thoại nhưng chẳng hiểu sao đúng lúc này nó lại sập nguồn tắt máy. Mẹ, có khi là do mấy con đàn bà rảnh việc ở nhà gọi với nhắn tin liên tục. Bực mình thật đấy, đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này thì có chết không cơ chứ? Đức vội vã cắm sạc trên xe nhưng tiếc là hắn quên không cầm theo vì đi vội quá. Hắn cắn răng nhìn đám trẻ trâu bên ngoài, dự tính cố thủ trên xe cho tới khi có xe khác đi qua trợ giúp. Đây tuy là đường ngoại ô nhưng cũng rất gần thành phố nên không quá vắng vẻ, còn là đường cao tốc nên chắc chắn sẽ sớm có người qua thôi.
Nhưng đáng tiếc mọi việc không yên ổn như hắn nghĩ, đám thanh niên ngoài kia dùng gậy gỗ ra sức gõ vào thùng xe, kính xe của hắn. Chúng còn cố tình ném giấy đang cháy vào lỗ thủng phía sau xe làm Đức hoảng hồn phải hé kính ném ra ngoài. Nhưng tốc độ của Đức làm sao bằng thắng được cả đống người. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian giằng co lại có thêm chút vết bỏng trên người, Đức đã thành công bị người lôi đầu ra khỏi xe, đánh cho một trận nhừ tử!
"Dừng lại!" Tiếng còi tuýt tuýt kèm âm thanh hú đặc trưng của xe cảnh sát làm tay đấm chân đá trên người Đức dịu hẳn đi. Hắn hạnh phúc nhìn hai vị cảnh sát đi tuần đêm đang rút súng ra bắn chỉ thiên làm lũ trẻ trâu đang đánh hắn chạy toán loạn. May quá, chưa bao giờ hắn thấy may mắn như lúc này đâu. Nếu họ đến muộn thêm chút nữa thì hắn nghĩ đám kia nhất định sẽ đánh chết hắn rồi ném xác bên vệ đường.
"Alo, khu đường X đoạn qua giao lộ có một nhóm thanh niên hành hung người. Ngay lập tức điều động, chúng tôi sẽ kiểm tra camera hành trình!"
"Này anh, anh không sao chứ?"
"Ngất rồi! Mau đưa đi viện!"
"Ai da.."
*
Ngọc Hà tỉnh lại đã là nửa buổi trưa ngày hôm sau. Cô vừa mở mắt, thân thể đã đau tới mức như có xe ô tô tải vừa cán qua. Sự đau nhức và nhơ nhớp dưới thân khiến Ngọc Hà nhận thức rõ cô ta không hề mơ, tất cả những sự việc kinh tởm đêm qua thực sự đã xảy ra rồi.
Hòa Bình không chỉ chốt khóa ngoài, gã còn chi một khoản tiền mời tất cả hàng xóm xung quanh đây đi chơi hết. Thế nên.. dù tường nhà cô ta có không cách âm thì đêm nay Ngọc Hà có gào rát cổ cũng chẳng ai thèm qua cứu cô ta đâu. Gã tóm được Ngọc Hà, ném cô ta xuống giường nhỏ. Vừa nói dứt câu đã thô bạo xé tan bộ quần áo trên người Ngọc Hà. Sự lõa lồ này khiến cô ta vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nhưng có lẽ chính sự hoảng hốt đó lại khiến Hòa Bình hưng phấn. Con chim nhỏ ngay lập tức hót vang, trở nên hùng vĩ vô cùng. Không hề có khúc dạo đầu, không có mơn trớn mở rộng nhẹ nhàng, Ngọc Hà bị người ta cưỡng ép đau tới mức muốn ngất lịm. Nhưng rất nhanh thân thể đã chịu đựng được tiết tấu kia, đem tới cho cô ta khoái cảm.
Có điều tất cả những khoái cảm ấy không khiến Ngọc Hà bớt khuất nhục, không làm cô ta yêu thích chuyện ép buộc này thêm chút nào. Hòa Bình di động trên người cô ta vẫn giống như loài thú hoang ghê tởm, nếu cô ta đủ sức nhất định cô ta sẽ một dao đâm chết gã! Ánh mắt hận thù của Ngọc Hà càng dấy lên trong lòng Hòa Bình ham muốn chinh phục, gã đè ép một cô gái vừa mới khai bao mấy tiếng đồng hồ. Lăn lộn từ trên giường xuống dưới đất, từ bàn ăn cho tới cửa, thậm chí cả ban công cũng thử qua vài lần. Ngọc Hà dĩ nhiên không muốn điều này vì cô ta sợ bị phát hiện.. nhưng ai bảo quyền chủ động là của người khác, cô ta dù có muốn cũng đừng mơ phản kháng.
Bao nhiêu lần mê mê tỉnh tỉnh, bao nhiêu lần Ngọc Hà lôi kẻ giấu mặt phía sau Hòa Bình ra chửi bới nhưng cuối cùng thứ đón cô ta chỉ là sự vô vọng tựa như màn đêm này. Không một lối thoát, chẳng có lấy chút ít hi vọng nào giành cho một đứa mồ côi nghèo khổ như cô ta cả. Vậy là hết, cuộc đời của Ngọc Hà đã không còn trong sạch nữa rồi. Và giờ, cô ta chẳng còn tí tư cách nào để nói chuyện về tình yêu chân chính nữa.
Hòa Bình làm lần cuối rồi ném một cái chăn lên người Ngọc Hà. Gã lau qua loa, mặc đồ lên rồi vui vẻ bước ra ngoài mặc kệ cô nằm trên giường không rõ sống chết. Tiếng bước chân, tiếng người gọi điện, tiếng cạch cửa và cuối cùng là sự im lặng nhấn chìm Ngọc Hà vào bóng đêm của thành phố phồn hoa. Cô ta thiêm thiếp không rõ mình mơ hay tỉnh, biết bao chuyện từ tốt đến xấu cô ta làm từ nhỏ tới giờ lần lượt hiển hiện. Tự mình cười khẩy cho cái phận mình, Ngọc Hà chưa bao giờ sung sướng một giây một phút nào cả, vì sao ông trời lại bất công với cô ta như vậy? Vì sao?
Những tiếng gào chìm trong giấc mơ sâu thẳm, hiện tại quay về với tiếng ồn ào và cả tiếng điện thoại réo vang. Ngọc Hà khó khăn xoay người, khi thấy đồng hồ điểm hơn 12h trưa cô ta gần như buông lơi. Đã quá một nửa thời gian thi, hiện tại đến đó thì được gì chứ? Mất hết tất cả rồi, hay là thôi đi? Nhưng.. cô ta đã chịu đựng tất cả những điều này vì cái gì? Chả lẽ không phải bởi cuộc thi chết tiệt đó hay sao? Không, Ngọc Hà không phải kẻ mềm yếu như vậy, Hòa Bình đã hại cô ta thê thảm, cô ta sẵn lòng để gã sung sướng yên ổn hay sao? Chỉ có cách đi lên cao hơn, cao hơn nữa thì mới có thể thay đổi được! Cô ta phải cố gắng hơn, sau đó sẽ ở phía trên di chết tất cả những kẻ từng khiến cô ta khổ sở.
Xiết chặt nắm đấm, Ngọc Hà bật dậy đi tới phòng tắm. Cô ta tắm rửa kĩ lưỡng, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn trên người, lê thân ra ngoài mặc quần áo. Đi tới chỗ để tài liệu, Ngọc Hà cầm đống đồ lên sau đó...
"MẸ KIẾP HÒA BÌNH! DÁM LẤY TÀI LIỆU CỦA BÀ? MÀY NHẤT ĐỊNH CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY ĐÂU, THẰNG CHÓ ĐẺ.."
* Mọi người ơi, có ai bị đơ wat như mị không vậy? Rõ là vẫn vào được mà không tài nào viết truyện được uhuhu
Đúng thế, do wat lỗi nên mị mới đọc truyện, chứ thực ra mị không có lười ¯\_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯