Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hộ Sĩ làm việc rất cẩn trọng, anh ta giúp Đức thay quần áo, ăn cơm, xoa bóp.. vô cùng tốt. Đức ban đầu còn tỏ ra khó chịu vì giới tính của nhân tố bí ẩn này nhưng sau đó nhanh chóng bị thuyết phục vì khả năng bóp đến đâu buồn ngủ đến đấy của anh ta.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Hải Anh bảo Hộ Sĩ trở về nghỉ ngơi sớm để mai lại sang. Dù sao Đức cũng dùng.. bỉm người lớn nên không cần quá lo lắng về chuyện hắn ta nửa đêm thức giấc muốn cô dìu đi nhà vệ sinh đâu. Còn về việc đi nặng, ai da, chắc hắn ta cũng tự biết ngại chứ nhỉ? Với lại nếu hắn thực sự không biết ngại Hải Anh cứ giả ngủ không biết gì là xong, cho hắn nếm mùi ị trong bỉm xíu cho vui!
Đức không biết những suy tính của Hải Anh, vì vẫn đau và cả tác dụng của thuốc nên ngay sau khi được xoa bóp hắn ngủ im không hay biết gì. Điện thoại trên đầu giường hiển thị mấy cuộc gọi đến và tin nhắn cũng chẳng hay biết. Hải Anh xem qua màn hình sáng, ngoài một tin nhắn hẹn mai qua chơi của "Anh Ngà" thì toàn là số lạ cả, hình như bàn chuyện làm ăn. Công ti hiện tại chưa có dự định phát triển thêm, các mối, các hợp đồng đều ổn định và nằm trong tay Hải Anh cả nên chắc hẳn liên quan đến chuyện đầu tư cho Ngọc Hà hoặc vụ đất ngoại ô. Không quan trọng lắm, Đức còn nằm trên giường bệnh thế này thì vội gì chứ? Vội gì chứ?..
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Hải Anh, cô mỉm cười bước vào nhà vệ sinh skincare các loại. Một kế hoạch nho nhỏ bắt đầu được hình thành rồi..
*
Như đã hẹn, sáng sớm hôm sau Hộ Sĩ đã tới chăm sóc sức khỏe cho Đức. Anh ta nhẹ nhàng lưu loát giúp hắn làm hàng loạt những công việc thường nhật trong khi Hải Anh tất bật chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng. Thực ra trong thời đại 4.0 này cô hoàn toàn có thể đặt đồ để người ta ship tận răng. Nhưng "chồng" cô ngại ngùng đó nha, thế nên cô đành phải tránh mặt chạy ra ngoài tiện hít thở không khí trong lành luôn. Đêm hôm qua Đức chịu tác động của thuốc nên vừa ngủ vừa rên song cũng không làm phiền gì tới cô cả. Hải Anh có một đêm yên giấc, nhưng vì giường bệnh viện lạ, lại thêm mùi thuốc quá nồng nên cô cũng không thể ngủ ngon như bình thường được.
Mỏi người muốn chết, Hải Anh vừa vươn vai vừa thong dong đi dạo.
"Này, người đẹp!" Tiếng gọi giật lại làm Hải Anh giật mình, cô không xoay người, giả bộ mắt mù tai điếc chạy nhanh, chạy gấp.
Đến cả bệnh viện mà còn gặp cái người này, nghiệt duyên gì vậy trời?
"Ê này, trợ lý, cô đừng có quá đáng nhé!"
"Hi, xin chào!" Hải Anh bị chân dài đuổi kịp, chỉ còn cách quay sang cười chào anh ta. Cô không ngại ngần gì Khánh, nhưng vì hôm qua xem ảnh anh ta trên page Sự kiện nhiều quá, đêm về mơ bậy nên.. cô thấy hơi bối rối! Trời ạ, lúc này Hải Anh mới nhận ra bản thân vẫn là phụ nữ bình thường có nhu cầu. Mộng xuân đêm qua.. khốn nạn, sao đối tượng lại là Khánh chứ? Chắc chắn vì anh ta ám chỉ vớ vẩn nhiều, tên gay chết tiệt!
"Sáng sớm đã gặp quý nhân, tôi còn tưởng mình đang nằm mộng!"
"Nếu là mộng thì không chỉ có chuyện chào hỏi đơn giản thế này đâu!" Khánh rất thấu hiểu mà đáp lời. Anh ta còn nheo đôi mắt xanh biếc mà nhìn cô, tựa như đọc được tâm can Hải Anh vậy. Bình thường nếu bị xách mé kiểu đó cô sẽ chẳng mấy để tâm, nhưng hôm nay.. hôm nay có chút khác được không?
Bình tĩnh nào Hải Anh! Hãy ổn định lại tâm hồn đang xao động kia đi, mày là phụ nữ có chồng rồi đó.
"Hải Anh nói xem có đúng không?"
"Tôi không biết!" Cô cứng giọng "Xin phép đi trước, tôi còn phải đi mua đồ ăn sáng!"
"Trông người ốm hả?" Khánh không rời cô nửa bước, vẫn cứ chăm chăm bám sát làm Hải Anh phải ngoái lại nhìn bằng ánh mắt tò mò. Thấy vậy, anh ta giải thích "Tôi tới gặp bác sĩ điều trị chính cho Trung Dũng, hôm qua nghe nói bạn cô xảy ra vấn đề đang nằm ở đây nên tiện qua thăm luôn!"
"Ồ, cảm ơn anh nhiều!"
"Người nên cảm ơn tôi là cậu ta mới phải!" Khánh nghĩ tới chuyện vui gì đó, nụ cười trên miệng đột nhiên trở nên rực rỡ vô thường "Hơn nữa.. Thực ra tôi tới chủ yếu là để gặp cô!"
"Hải Anh này, mới không gặp một ngày mà lòng tôi đã khó chịu rồi!"
"Ế, bước nhanh quá vậy?"
"Chân ngắn mau đợi tôi.."
"..."
*
Ngọc Hà vừa lúc tới bắt gặp được cảnh này. Cô ta rút điện thoại trong túi xách ra, bấm chụp mấy kiểu liền. Nở nụ cười nhạt nhẽo, Ngọc Hà gọi cho Đức hỏi thăm xem hắn ta đang nằm ở phòng nào. Hôm qua sau khi thi xong cô ta quá mệt nên không tới đây được, chỉ còn cách nhắn tin hỏi thăm xem tình hình của Đức. Ai ngờ hắn không đếm xỉa đến thế nên cô ta cũng chỉ còn cách im lặng mà chờ đợi sáng hôm sau. Hi vọng vết thương của Đức không quá nặng, nếu không cuộc thi này cô ta biết nhờ vả ai bây giờ. Cả chuyện trả thù Hòa Bình nữa chứ, không leo lên cao đừng hòng di chết được ai. Và hiện tại, cái thang chắc chắn nhất mà Ngọc Hà có thể tóm được cũng chỉ có Đức.
Gọi điện cho Đức không được nên Ngọc Hà nhanh trí điện cho mẹ hắn. Vừa lúc bà ta đang ở bãi đỗ xe nên hai người gặp nhau, nhanh chóng thân thiết nắm tay nhau đi vào. Mẹ Đức còn xót xa đợt này Ngọc Hà vất vả nên gầy rộc, hai quầng mắt cũng thâm đen lại cả rồi..
Hai người khoác tay nhau nói chuyện rôm rả và vui vẻ, lúc đẩy cửa vào phòng lại thấy một hộ sĩ nam lực lưỡng đang "chăm sóc" Đức hết sức tận tình thì mặt ai nấy đều tái mét. Mẹ chồng nhìn quanh phòng không thấy ai lập tức cau có, sự tức giận hun nóng cả gương mặt làm nó đỏ bừng bừng: "Thế này là thế nào? Con kia đâu?"
"Mẹ?" Đức được người ta hầu hạ thoải mái, lại không cần ngại ngần khoảng cách vì đều là đàn ông nên đã buông bỏ sự phòng bị và ghét bỏ. Thêm nữa hộ sĩ này kiệm lời, mặt mũi cũng đẹp lại khéo léo giỏi lấy lòng nên hắn đã chấp nhận sự thật hộ sĩ nam rất tốt rồi. Nhưng mẹ hắn lại khác, bà chỉ quen với hình tượng hộ sĩ nữ chứ có gặp tình cảnh con trai mình bị một thằng con trai lực lưỡng khác ôm trong ngực bao giờ đâu? Sốc là đúng, nên thông cảm!
"Mẹ tới sớm thế? Hải Anh đi mua đồ ăn sáng rồi!"
"Anh Đức!" Ngọc Hà gần như bất chấp mà nhào tới bên cạnh Đức, giang tay gạt phắt hộ sĩ lực lưỡng bên cạnh ra, cô ta nước mắt ngắn dài mà rằng "Trời ạ, em còn tưởng nhẹ nhàng, chân anh thế này.. Em.. Em.. Em thương anh quá!"
"Thôi nào Ngọc Hà!" Mẹ chồng thấy cô ta như vậy liền quên ngay sự tồn tại của hộ sĩ và Hải Anh, tiến tới dỗ dành "Đức không sao đâu con, sao con lại đa sầu đa cảm thế chứ? Giống bác, hay khóc là số khổ lắm đó con!"
"Con.. Con xin lỗi!" Ngọc Hà lau nước mắt, nhanh chóng chuyển thành nụ cười gượng gạo "Chỉ là con hơi sốc, con cứ nghĩ anh Đức chỉ bị thương nhẹ thôi, ai ngờ.."
"Anh không sao!" Đức lén đặt tay lên tay cô ta trấn an, bốn mắt nhìn nhau lửa tình lập tức tóe ra bốn phía. Chẳng ai còn hơi sức mà để tâm tới bà mẹ đang đứng nhìn con trai công khai ngoại tình với gương mặt hạnh phúc, cũng chẳng ai xem được biểu cảm thối không tả nổi của Hộ Sĩ bên cạnh..
Khi người ta lâm vào tình yêu, mọi tác động của ngoại cảnh đều bị loại bỏ cả.
"Đừng lo, một thời gian nữa là ổn liền!"
"Vâng.." Ngọc Hà lúc này mới cười rực rỡ, gật đầu "À, khi nãy em gặp cô Hải Anh hay sao ấy. Ừm, mà hình như không phải.."
"Cái gì mà phải với không phải?" Mẹ Đức ngồi xuống bên cạnh, sau khi nhìn qua Hộ Sĩ một cái nữa bà nhắm mắt an phận, vượt chướng ngại tâm lý mà phẩy tay "Cậu xong việc thì đi ra đi, không hiểu con Hải Anh nghĩ gì mà thuê hộ sĩ kiểu này nữa!"
"Dạ.." Hộ Sĩ vẫn rất lịch thiệp, cười một cái tươi rói rồi nói nhỏ với Đức "Tôi lưu số điện thoại rồi, có gì gấp nháy ngay nhé, tôi luôn ở đây!"
"Biết rồi!" Đức gật đầu không quan tâm lắm "Cậu mau đi đi!"
"Nào, nói lại coi.." Mẹ Đức kéo tay Ngọc Hà tò mò "Khi nãy con bảo gặp Hải Anh như thế nào?"