Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hải Anh mỉm cười nhìn mọi người trong phòng, một bên cương quyết muốn rời đi, một bên nhất định đòi níu chân cô lại. Tuy không hiểu rõ mục đích của đám người này là gì nhưng Hải Anh nhận ra ngay đó chắc chắn là mục đích xấu. Tính kế bôi nhọ cô không được nên muốn giữ cô lại hòng hại cả nhà cô đấy à? Đời trước đã hi sinh cả gia đình, đời này.. còn lâu!
Thế nên cô chớp mắt hai cái, nhìn thẳng vào Đức mà rằng: "Chúng ta ở cạnh nhau nhiều năm, tôi vẫn luôn yêu anh, hướng về anh và gia đình vậy mà không ngờ anh lại trả cho tôi những thứ khủng khiếp như vậy!"
"Em.. Em nói gì thế Hải Anh?" Đức nhìn vẻ mặt thất vọng cực độ của cô mà lòng khó chịu. Bực thật, tự dưng quyết tuyệt thế làm hắn mất công dỗ dành. Ngoan ngoãn làm một quân cờ không được sao, muốn vùng lên làm cái gì không biết? "Bố, mẹ.. Mọi người có thể ra ngoài không? Chuyện này chúng con muốn.."
"Không cần!" Hải Anh cắt lời hắn ta "Kết hôn có bố mẹ chứng kiến, lúc này cũng để bố mẹ xem đi!"
"Em có ý gì?"
"Tôi có ý gì anh không biết sao?" Cô đưa mắt nhìn về phía Ngọc Hà, cái nhìn này làm cô ta hoảng hốt và sợ hãi. Hải Anh không vạch trần cô ta đâu, thứ cô muốn là những lời đồn ngấm ngầm, để xem Ngọc Hà đủ sức chống chọi được với nó hay không, Đức có đủ năng lực ở cạnh bảo vệ cô ta mãi được không!
"Việc ngày hôm qua chúng tôi đã bắt được người, cũng hỏi được chủ mưu rồi. Nể mặt vợ chồng nhiều năm tôi sẽ không nói thẳng, nhưng anh thực sự làm tôi chết tâm với anh rồi! Không ngờ tôi bán mạng, bán nhà, bán đất bán hết tất cả cung phụng cho anh mà anh trả lại cho tôi như thế. Hừ, đó coi như học phí vì tội ngu, vẫn rẻ lắm!"
"Bán nhà bán đất?" Mẹ Đức lập tức nhào lên muốn lôi Hải Anh ra hỏi cho rõ, nhưng Hoàng Nam đứng đó đã kịp ngăn người lại. Cậu vẫn luôn để mắt tới cô Hải Anh đó nhé, đừng hòng đụng được vào lông chân của cô!
"Này, cái thằng này làm trò gì đó? Đừng có ngáng đường!"
"Bác gái, có gì từ từ nói đừng xông vào thế người ta sợ đấy!" Hoàng Nam bán manh với bố sau khi nói thẳng vào mặt bà ta, dĩ nhiên bố Đức cưng cậu con mới này lắm nên thấy cậu làm thế liền đưa tay kéo vợ lại "Đều là người văn minh cả mà, đừng khiến người khác đánh giá chứ ạ!"
"Cái bà này.." Bố Đức lắc đầu thở dài "..Mọi người cũng biết tính bà ấy rồi, đừng để ý nhé! Nhưng Hải Anh này, con nói rõ cho mọi người biết đi bán nhà bán đất là thế nào?"
"Còn không phải anh ta muốn đầu tư chỗ khác?" Hải Anh cười chua xót "Lừa tôi bán sạch nhà đất, tài sản, đến cả trang sức cũng không chừa một mống nào.. ra là anh ta muốn đi đến kết thúc này, để tôi không có tài sản, ôm tiếng xấu mà rời đi!"
"Em.. Em đừng nói bậy!" Đức im lặng nãy giờ mới lên tiếng phản bác. Khả năng Hải Anh nói thật là rất cao, cô có thể không bắt được người hắn thuê nhưng Khánh thì thừa đủ. Với lại nếu Khánh biết kiểu gì cô chả biết và rồi.. giờ thì sao đây? Níu không được buộc phải cho cô ra đi thôi, dù gì thì mục đích cuối cùng của hắn cũng là li hôn. Với lại bây giờ mà níu kéo có vẻ khó và hắn thì không thích làm mấy việc khó ấy thêm chút nào nữa.
Mặc kệ, chó cùng đứt dậu, Hải Anh đã chẳng còn tài sản gì, hắn lại có một mảnh đất lớn chuẩn bị khai phá. Nếu công ti hắn bị nhà ngoại kéo sập hắn cũng chẳng lo lắng gì đâu, thực sự!
"Anh không hề có!"
"Những điều anh làm sai với tôi còn nhiều lắm!" Hải Anh nheo mắt, nhìn lướt qua căn phòng một lần. Từ mẹ chồng đến bố chồng đều không dám nhìn thẳng vào mắt cô, Ngọc Hà càng cúi gằm xuống, đưa tay ôm lấy tay mẹ Đức không rời. "Nhưng thôi, quá khứ bỏ qua đi.."
Cô quay về phía bố mẹ chồng, coi như từ biệt: "Thời gian con làm dâu nhà mình bố mẹ đã đối xử rất tốt với con. Chỉ có từ khi con ngu muội cõng rắn vào nhà mới đổi khác, nhưng cũng không thể phủ nhận giai đoạn trước hai người tốt với chúng con thế nào.."
"..."
"Tất cả lầm lỗi đều bỏ qua hết, sau ngày hôm nay con và gia đình mình coi như không ai nợ ai thứ gì hết!" Cô quả quyết "Con lấy chồng không tài sản, bỏ chồng không đem theo thứ gì. Di chúc bố đã viết con hi vọng bố sẽ sửa lại, 5% cổ phần đó nhường cho con dâu tiếp theo của bố!"
"..."
"Hiện tại, tôi đề nghị li thân!"
*
Sau rất nhiều khuyên ngăn can gián, gia đình Đức không giữ chân được Hải Anh nhưng quyết định li thân của cô cũng đã tốt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. Mọi giấy tờ thủ tục được hoàn thiện trong buổi sáng, lúc tờ giấy chứng nhận kí xong, trong lòng Đức hụt hẫng như làm rơi mất thứ gì quý giá. Nhưng ngay khi thấy Ngọc Hà và Hộ Sĩ chăm chú nhìn mình hắn lại mỉm cười. Con người vốn dĩ như vậy, họ không sợ mất đi, chỉ sợ lúc mất rồi không có thứ tốt hơn để thay thế.
Đức có đồ thay thế, còn nhiều hơn một, hắn còn có tương lai tươi sáng đang chờ trước mặt. Thế nên.. một Hải Anh rời đi có là gì?
Bố mẹ Đức cũng hài lòng với quyết định này, tạm thời li thân, Hải Anh cũng không cần 5% cổ phần nên bố chồng có thể đường đường chính chính thu hồi lại rồi. Nhưng 5% đó ông sẽ không cho đứa con dâu tiếp theo nào mà sẽ để dành cho vợ. Dù sao thời gian này ông cũng ghẻ lạnh bà nhiều, làm bà khổ sở vậy là đủ. Ở với nhau mấy chục năm có giận nhau cũng không giận được lâu, hơn nữa bà cũng chấp nhận mọi chuyện ông đề nghị rồi nên xoa dịu bà chút cũng là lẽ thường thôi.
Quan trọng nhất.. thời gian trước ông cảm thấy mình ốm yếu nên mới làm di chúc. Giờ ông tâm lý vui vẻ, thân thể khỏe mạnh còn lâu mới chết. Viết thế cho bà vui chứ chắc gì bà đã sống dai bằng ông mà hưởng?
"Hoàng Nam ra ngoài mua hộ bố cốc nước!" Bố Đức dùng kế điều chuyển cậu đi. Hoàng Nam biết ý ngay lập tức đứng dậy ra ngoài, vừa lúc cậu cũng muốn đuổi theo cô Hải Anh an ủi cô ấy. Nhìn vẻ mặt mất mát của cô Hải Anh tim cậu đau muốn chết. Người đàn ông nằm trên giường bệnh kia đúng là đồ không biết điều, đánh mất người phụ nữ tốt nhất chỉ vì một con bé ăn cháo đá bá chẳng đâu vào đâu!
Đúng đấy, Hoàng Nam chắc chắn con bé đó là đồ ăn cháo đá bát. Ai bảo nó là đứa được cô Hải Anh cưu mang còn lợi dụng cua chồng cô chứ? Muốn một bước lên tiên không cần dùng sức hay gì? Sao không nằm ngửa luôn đi? Khốn nạn!
"Quán cafe chúng ta hay uống ở bên kia thành phố, con chịu khó nhé!"
"Vâng.." Hoàng Nam nhìn một người ngoài nữa ở trong phòng bằng ánh mắt chờ mong, cậu nói "Em gái này vẫn muốn ở đây sao? Tính an ủi chồng cô giáo đấy à? Thật tốt bụng nha~"
"Em.." Ngọc Hà bị điểm tên có chút bối rối, chung quy cô ta vẫn không thể trơ mặt công khai ở cạnh Đức được. Còn quá nhiều thứ ảnh hưởng, cô ta chỉ có thể dặn lòng mình rằng: KHÔNG THỂ!
"Em đâu có, em chỉ muốn.. Thôi, con xin phép về vậy ạ, con.."
"Em bị nói lắp đấy à?" Hoàng Nam cười kiểu em thẹc thú zị, sau đó đi tới chỗ cô ta, bỏ qua ánh nhìn sốc cực độ của mọi người mà kéo tay cô ta "Đi nào, anh đưa em về luôn! Với lại em thân với cô Hải Anh thế, thấy cô buồn không muốn qua an ủi hả?"
"Để con bé yên!" Mẹ Đức lập tức đứng ra đòi công đạo. Mẹ nó cướp chồng bà giờ nó còn dám cướp vợ sắp cưới của con bà đấy à? Đừng mơ, đừng hòng! "Tính làm gì vậy?"
"Bác à, tự do yêu đương, tự do tìm hiểu, tự do thả thính!" Hoàng Nam mỉm cười giải thích "Em ấy đâu có phản đối, bác làm thế này con ngại lắm nha!"
"Hoàng Nam!" Đức gằn từng tiếng một "Đừng có được nước lấn tới!"
"Tôi chính là được nước lấn tới!" Cậu vẫn không buông tha cho Ngọc Hà, còn bố cậu.. ông ấy đang giả ngơ nha! Ai bảo ông ấy cũng không quá thích Ngọc Hà làm chi?
Cục cưng vàng bạc muốn chơi cứ chơi, còn con trai lớn kia ấy à? Hừ, còn phải xem xem ông có vui không đã, tự dưng đợt này nó làm ông tức không chịu nổi nè!
"Bố, con đưa em gái đáng yêu này về luôn, mọi người cứ nói chuyện đi ạ!"
"Ơ.. Buông tay ra.."
Đức nằm trên giường tức đỏ mắt, mẹ hắn lai bị bố hắn ngăn cản nên chỉ còn cách mặc kệ Ngọc Hà bị Hoàng Nam lôi ra khỏi phòng bệnh. Căn phòng nhỏ chỉ còn ba người, họ im lặng nhìn nhau một lúc lâu rồi nhanh chóng bình ổn lại, ai về chỗ nấy.
"Đến cả Hoàng Nam mà nó cũng câu được, con bé này gớm thật!" Mẹ Đức mỉa mai "Khi nãy thằng bé lên tiếng bênh vực cho con Hải Anh đó, ông thấy không? Con Hải Anh chắc chắn đã thính nó rồi, làm thằng bé đối địch với toàn bộ chúng ta."
"Con đánh giá thấp cô ta rồi!" Đức chép miệng "Không ngờ lại đến mức này, có vẻ tiếp theo mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.."
"Là thế nào?" Bố Đức cũng lờ mờ nhận ra điều không hay nhưng ông không dám khẳng định "Chẳng lẽ SM tính làm gì chúng ta? Bên đó sẽ không vì một con đàn bà mà hoắng lên đấy chứ?"
"Ai biết được?" Đức nhìn xa xăm, hắn cảm thấy mọi thứ quá mờ mịt nhưng.. sau lưng hắn có một hộ sĩ vàng chống lưng, hắn sợ gì SM và Khánh chứ? "Điều có thể bây giờ chỉ là chờ.."