Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Nhân Hòa nhíu mày, không vui nói: “Ngươi và Hàn Giang có quan hệ gì?”
Nghe thấy tên Hàn Giang, mắt Cố Hoa Linh lập tức sáng rực, reo hò: “Quả nhiên là y! Y và Hàn Giang có quan hệ thế nào? Không lẽ… Y là Hàn Sính hai năm trước mới xuất hiện trên giang hồ? Nhưng sao y lại là người của Thiên Ninh sao chứ.”
Dương Nhân Hòa kệ nàng, ôm Lư Nhã Giang định rời đi, Cố Hoa Linh tiến tới ngăn bước hắn, khuôn mặt vừa rồi còn vui cười đã che phủ đầy bi sầu: “Y… là con của Hàn Giang phải không?”
Dương Nhân Hòa nói: “Phải thì sao?”
Cố Hoa Linh nháy mắt hít vào một hơi đau đớn, ôm ngực lui về sau một bước, nước mắt tuôn rơi: “Y thế mà… thế mà có cả con rồi… Ta biết mà, năm đó y nói muốn kết hôn với ta chẳng qua chỉ là lời ngon ngọt. Y lừa đi nụ hôn đầu của ta, lừa đi mối tình đầu của ta, xoay người đi một lần là hai mươi lăm năm, trơ mắt nhìn ta gả cho người khác cũng không tới cướp hôn…”
Yến Liễu hoảng hốt: “Dì ba, dì…”
“Hai mươi lăm năm trước?” Dương Nhân Hòa đánh giá nàng: “Hai mươi lăm năm trước ngươi bao nhiêu?”
“Tám tuổi.” Cố Hoa Linh e lệ rũ mi, “Vừa đến tuổi biết yêu.”
“Ngươi…” Khóe miệng Dương Nhân Hòa giật giật: “Dây thần kinh yêu phát triển sớm thật.”
Cố Hoa Linh lập tức nghiêm mặt: “Y là con của Hàn Giang thật sao? Hàn Giang đã chết hai mươi năm trước rồi mà?”
Dương Nhân Hòa lười biếng nói: “Chết rồi, ngươi cũng đã lập gia đình, từ bỏ sớm đi.”
Cố Hoa Linh ưu sần thở dài: “Ta không biết thân thế đứa nhỏ này thế nào, Yến Liễu Sơn Trang ta đã phái vài người đi khắp nơi thăm dò tin tức Hàn Giang, biết được y bị giết hại, chúng ta cũng muốn tìm ra hung thủ báo thù cho y. Đáng tiếc mãi không có kết quả.”
Năm đó bọn Lưu Viễn Thông bắt giữ Hàn Giang, Trương Hạo Hãn lén thả y chạy, Lưu Viễn Thông không dám nói ra chuyện mình hạ dược Hàn Giang nên đã nói y tự bỏ trốn. Việc này chẳng vẻ vang gì, những người khác cũng không dám nói ra ngoài. Hai mươi năm qua, những người tham gia tiệc rượu năm đó trừ Lưu Viễn Thông và Trương Hạo Hãn đều toàn bộ xuống mồ, nay Lưu Viễn Thông và Trương Hạo Hãn cũng chết, chuyện Hàn Giang trên giang hồ trở thành một câu đố không lời giải, không ai xác định được y còn sống hay đã chết, chỉ có thể truyền rằng y mất tích.
Cố Hoa Linh nói: “Năm đó Hàn Giang cứu hơn mười nữ quyến của sơn trang chúng ta từ tay Tây Sơn Cửu Quái, Yến Khê Sơn Trang ta tới nay vẫn nhớ rõ ân tình đó. Nếu đứa nhỏ này thật sự là con Hàn Giang, cứ mang theo ngọc bội Hàn gia đến sơn trang ta, y muốn gì, chỉ cần không thương thiên hại lý, sơn trang ta trên dưới ngàn người mặc y sai phái, báo đáp ân tình năm đó.”
Dương Nhân Hòa nói: “Ngươi không sợ ma giáo bọn ta?”
Cố Hoa Linh dừng một chút, đỏ mặt nói: “Đáng ghét, liên quan gì tới ma giáo các ngươi chứ, ta là vì tên oan gia chết tiệt kia.”
Dương Nhân Hòa khinh bỉ, nói: “Yên tâm, sẽ có lúc cần đến các ngươi.” Dứt lời ôm Lư Nhã Giang phi người đi.
Yến Liễu đứng sau chán nản lầm bầm: “Dì ba, Xích Luyện Ma Sứ chạy mất, cơ hội dương danh của con chẳng còn nữa.”
Cố Hoa Linh nói: “Ngốc, yên tâm, sẽ có cơ hội khác.