Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bát hộ pháp dựng thẳng tai nghe rồi quay sang nói với Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, đây là khúc Phượng Vũ Cửu Thiên do phu nhân đàn, chúng ta phải nhanh tĩnh tọa thôi, phu nhân đàn khúc này, chứng tỏ người gặp nguy hiểm chỉ có người khác, không phải nàng."
Lôi Ngạo Thiên quay đầu nhìn Bát hộ pháp với ánh mắt phức tạp, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, trong thủ khúc này ẩn chứa sát khí, hệt như một thanh lợi kiếm vô hình. Nhưng rõ ràng Mộng Nhi là một nữ tử tay không tấc sắt, sao có thể đàn được thủ khúc này?
"Giáo chủ, chúng ta từng nghe phu nhân đàn thủ khúc này ở thôn Thanh Thủy."
"Các ngươi ở lại đây tĩnh tọa đi, ta đi trước." Lôi Ngạo Thiên giấu đi kinh ngạc trong lòng, dặn dò chúng hộ pháp một tiếng rồi lập tức bay lên núi.
Mặc dù thủ khúc này ẩn chứa sát khí, nhưng lại không hề có chút ảnh hưởng nào tới hắn, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy rất thân thiết. Nghĩ đến Mộng Nhi đang ở trên núi khảy đàn, nghĩ đến chuyện có thể lập tức gặp nàng, hắn liền nôn nóng chạy đến Yêu Nguyệt môn.
"Tô Nhược Mộng, nữ nhân đáng ghét này, thì ra thủ khúc này là do ngươi đàn. Rốt cuộc thì ngươi là ai? Sao ngươi có thể đàn được thủ khúc này?" Ninh Ngạo Tuyết ôm ngực, mặt đỏ bừng mà đứng trước mặt Tô Nhược Mộng.
Nàng thật sự kinh ngạc, không ngờ thôn cô này lại có bản lĩnh đến vậy?
Nàng còn tưởng là do sư thúc đàn, mắt thấy từng môn đồ phun ra máu tươi, nàng gắng chịu đựng chạy tới, không ngờ lại thấy Tô Nhược Mộng bình tĩnh ngồi trên tảng đá đánh đàn.
Thật đáng giận, nữ nhân này rốt cuộc là ai? Quả thật là một ẩn số.
Khiến cho nàng vừa hận lại vừa sợ.
Tô Nhược Mộng mở mắt liếc nàng một cái, không thèm để ý đến nàng, tiếp tục nhắm mắt, tay lướt trên huyền cầm như cũ. Chỉ có điều, theo cảm xúc chán ghét nàng dành cho Ninh Ngạo Tuyết, khúc âm cũng nảy sinh biến hóa, từng âm phổ bay lượn trên không trung giống như từng thanh lợi kiếm đâm thẳng về phía Ninh Ngạo Tuyết.
"A..." Ninh Ngạo Tuyết phun ra một ngụm máu tươi, không chịu khuất phục, chịu đựng cảm giác đau đớn vạn kiếm xuyên tim, huơ ống tay áo thật dài về phía Tô Nhược Mộng.
Nàng không thể thua, nàng muốn nữ nhân trước mặt này biến mất, nếu không, cả đời này nàng cũng đừng mong lấy được trái tim của Lôi Ngạo Thiên.
"Phanh..." Ống tay áo của nàng vừa vung ra, ra bị một thanh lợi kiếm chặt đứt, còn nàng lại như diều đứt dây, bị hất tung về phía sau, văng xa mấy trượng mới dừng lại.
Ninh Ngạo Tuyết trợn tròn mắt, không thể tin nhưng nam tử như thiên tiên đang đứng trên tảng đá, ngập ngừng: "Sao, sao ngươi có thể tới nhanh vậy được?"
Từ Ma giáo đến Yêu Nguyệt môn ít nhất cũng phải mất bốn ngày, nhưng giờ chỉ mới có hai ngày, sao hắn lại chạy tới được?
Lôi Ngạo Thiên không thèm liếc nàng lấy một cái, mà nhìn nữ tử đang khảy đàn với ánh mắt đầy nhu tình, hơi mở miệng: "Mộng Nhi, ta tới đón nàng."
Nghe vậy, ngón tay đang khảy đàn của Tô Nhược Mộng hơi khựng lại, mở mắt nhìn hắn với vẻ vui mừng, ánh mắt hai người dán chặt vào nhau như keo sơn, không hề dời đi.
Hắn tham lam nhìn bóng hình khiến mình ngày nhớ đêm mong.
Nàng thỏa mãn ngắm nhìn dung nhan anh tuấn mà mình nhung nhớ bao ngày.
Ninh Ngạo Tuyết nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình như ở chốn không người, lửa ghen trong lòng dâng lên ngút trời, xuất ra toàn bộ công lực tung chưởng về phía Tô Nhược Mộng.
"A..." Lôi Ngạo Thiên như có mắt sau lưng, không thèm quay đầu đã vung thẳng một chưởng về phía sau, Ninh Ngạo Tuyết hét lên một tiếng, cả người biến thành một điểm đen nhỏ lơ lửng giữa không trung rồi biến mất trong màn đêm.
Kinh ngạc đi qua, Tô Nhược Mộng nhắm hai mắt lại, trong lòng khẽ niệm khẩu quyết, thu Phượng cầm về.
Hồi lâu sau, nàng mới mở mắt, tươi cười nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, lắc đầu nói: "Ngươi nỡ đối xử với một nữ nhân có tình cảm sâu đậm với mình như vậy sao?"
Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn kim quang phát ra từ người nàng, nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần, khóe miệng bật ra nụ cười vô lại quen thuộc, nói: "Nếu như phải đối xử tốt với tất cả những nữ nhân có tình với ta, không phải ta sẽ mệt chết hay sao." Ngụ ý là, giá thị trường của hắn rất tốt, người nào đó nên nắm thật chặt.
"Cho nên, ta không thể đối xử với ngươi quá tốt." Tô Nhược Mộng khẳng định gật đầu một cái, nói.
"Nàng thì khác."
"Khác chỗ nào?"
"Bởi vì nàng là nương tử của ta."
"Còn chưa phải."
"Ừ."
"Chưa phải."
"Ngươi...."
"Ừ..."
Nữ nhân này không thể nói dễ nghe một chút được sao? Bức họa của nàng đã tiết lộ tâm tư của nàng, tại sao nàng lại không thể chính miệng nói ra, ta nhớ ngươi chứ?
Chỉ có điều, may là thân thể của nàng thành thực.
Lôi Ngạo Thiên dùng sức ôm chặt nàng vào ngực, không ngừng cướp đoạt sự ngọt ngào của nàng.
Chỉ có làm thế mới có thể giải trừ được nỗi khổ tương tư của hắn, mới có thể khiến hắn cảm nhận được nàng đã an toàn rúc vào ngực mình rồi.
Mộng Nhi, Mộng Nhi, nàng phá vỡ sự bình tĩnh của ta, phá vỡ cả sự vô tình, ung dung, cuồng vọng của ta, ta phải làm sao bây giờ?
Tô Nhược Mộng cảm nhận sự nhiệt tình mãnh liệt như thủy triều của hắn, hai tay không khỏi vòng lên cổ hắn, dùng tâm cảm nhận, dùng tâm đáp lại, im lặng bày tỏ sự nhung nhớ của mình.
Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, ngươi xông vào lòng ta, khiến ta cảm động, khiến ta chìm đắm trong sự ngọt ngào của ngươi, ta phải làm sao bây giờ?
"Khụ..." Lạc Băng Vũ nghe thấy tiếng đàn bên ngoài đã ngừng lại, liền gấp gáp chạy ra xem tình huống của Tô Nhược Mộng, không ngờ đập vào mắt lại là hình ảnh khiến nàng đỏ mặt tim run.
"Ách?" Tô Nhược Mộng đỏ mặt đẩy Lôi Ngạo Thiên ra, nghiêng đầu nhìn Lạc Băng Vũ đứng ở cửa động, ân cần hỏi han: "Băng Vũ, ngươi không sao chứ?"
"Không sao, còn ngươi?" Lạc Băng Vũliếc mắt nhìn sắc mặt không tốt của Lôi Ngạo Thiên, hai chân run lên, vội vàng khoát tay, nói: "Tô cô nương, hắn là ai?"
"Hắn?" Tô Nhược Mộng giơ tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, cười nói: "Lôi Ngạo Thiên."
"Lôi Ngạo Thiên? Giáo chủ Ma giáo?" Lạc Băng Vũ há to miệng, giật mình nhìn hắn, đột nhiên run rẩy, hoảng sợ nói: "Thật xin lỗi!Vừa nãy ta không cố ý cắt ngang chuyện tốt của các ngươi đâu, ngươi đừng giết ta có được không, ta còn muốn xông xáo giang hồ nữa, ta còn chưa tìm được ca ca của ta nữa, ta còn chưa...."
Người trên gian ghồ nói, Lôi Ngạo Thiên giết người không chớp mắt, nếu có người khiến hắn không thoải mái, chính xác là sẽ chết rất thảm rất thảm.
Nàng chưa muốn chết, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm.
"Ngừng lại! Ta có nói là muốn giết ngươi sao?" Lôi Ngạo Thiên giơ tay đỡ trán, nhức đầu nhìn nữ tử tay chân luống cuống, nói không rõ chữ trước mắt này, quay đầu nhìn Tô Nhược Mộng hỏi: "Nàng ta là bằng hữu của nàng?"
"Ừ." Tô Nhược Mộng gật đầu, lên tiếng.
Lôi Ngạo Thiên cau mày, liếc sang Lạc Băng Vũ một cái, hỏi: "Nàng ta vẫn luôn ồn ào như vậy sao?"
"Ha ha, vẫn luôn thế." Tô Nhược Mộng che miệng cười khẽ, nhìn sắc mặt vừa đỏ vừa trắng của Lạc Băng Vũ, cười nói.
Lạc Băng Vũ nghe bọn họ một hai đều nói nàng quá ồn, không nhịn được lên tiếng minh oan cho bản thân: "Này, ta ồn ào lúc nào chứ?"
"Bây giờ." Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng trăm miệng một lời, đồng loạt lên tiếng.
"Ách? Hắc hắc." Lạc Băng Vũ quẫn bách cười khan hai tiếng, đưa tay chỉ vào sơn động, nói: "Tô cô nương, không phải chúng ta nên tìm biện pháp để cứu tiền bối ra ngoài sao?"