Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đại hộ pháp, sao ta lại không biết ngươi giàu như vậy?" Tô Nhược Mộng đặt đôi đũa trong tay xuống, thấy Đại hộ pháp ngơ ngác nhìn nàng, lại bồi thêm một câu: "Ma giáo các ngươi có núi vàng sao?"
Xem như hôm nay nàng được mở rộng tầm mắt, chỉ ăn một bữa cơm mà hắn đã xài mấy miếng vàng lá, khiến nàng không thể không nghĩ đến chuyện trên Tử Long lĩnh có núi vàng.
Nhưng nàng không hiểu sao hôm nay họ lại mạnh tay như thế?
Nghe vậy, Đại hộ pháp lập tức cười nói: "Phu nhân chê cười rồi, mấy miếng vàng lá này đều là dùng ngọc bội để đổi đấy."
"Còn bao nhiêu?" Tô Nhược Mộng mở to mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Không ngờ ngọc bội này lại đáng tiền như vậy, nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, ngọc bội tượng trưng cho thân phận Vương gia mà không đáng bao nhiêu tiền, vậy mới kỳ quái.
Nhị hộ pháp thở dài một hơi nói: "Uổng thiệt, đáng lẽ chúng ta đừng nên cầm đi mới đúng. Chỉ cần đem ngọc bội này đến khách điếm và tửu lâu của Thành vương là có thể ăn không uống không rồi, chỉ đổi được có 50 miếng vàng lá, thật không đáng mà."
"Năm mươi miếng? Hiệu cầm đồ đó có nhiều tiền như vậy để đưa cho các ngươi sao?" Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ, nhưng khi nghe thấy con số đó Tô Nhược Mộng vẫn thấy giật mình.
Nhị hộ pháp khẽ cười, đắc ý nói: "Bọn họ không có, nhưng có người có."
Thành Vương đã sớm cho người canh giữ ở các hiệu cầm đồ, ngọc bội tượng trưng cho quyền lực và tài phú không còn, chắc hẳn là hắn nôn nóng hơn bất kỳ ai. Nhưng mà, hiện giờ hắn có một chuyện còn nôn nóng hơn, chính là giải dược của nghĩ phệ tán và thực tâm chưởng.
Cho nên, hắn đã ra lệnh truy nã, muốn bắt sống Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng.
Không thể không nói, Thành vương vẫn có chút năng lực, có thể nhanh chóng tra ra được lai lịch của giáo chủ và phu nhân.
Bọn họ vốn định xử lý sạch sẽ, gọn gàng đám người bụng dạ khó lường kia, nhưng phu nhân lại sinh lòng thiện tâm, nên tối nay bọn họ đành phải chịu cực một chút. Hi vọng đám người kia tự biết lấy trứng chọi đá, đỡ phải lãng phí lòng tốt của phu nhân.
Chỉ có điều, sợ là chưởng quỹ phải đau lòng rồi, nếu thật phải động thủ, khách điếm này chắc chắn không thoát được.
"Keng..." Đôi đũa của Lạc Băng Vũ chạm vào mâm thức ăn, nước trong món ăn văng vào áo nàng, nàng mở to miệng, nhìn quét qua chúng hộ pháp với vẻ không thể tin được, nói lắp: "Các ngươi đoạt ngọc bội của Thành Vương? Vậy hắn nhất định sẽ cho người lùng bắt chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt bị dọa sợ của Lạc Băng Vũ, mày kiếm vặn chặc, hắn thấy hối hận với quyết định của mình rồi. Nàng ta không chỉ nói nhiều, còn nhát gan, nàng ta như vậy thật sự có thể mơ mộng trở thành hộ pháp được sao?
Ngũ hộ pháp: "Cửu muội, y phục của ngươi bẩn rồi."
Lục hộ pháp lập tức trấn an nàng, nói: "Ma giáo chúng ta từ trước đến nay đều không để triều đình và những danh môn chính phái kia vào trong mắt, chuyện như vậy, ngươi gặp nhiều thì sẽ quen thôi."
Thất hộ pháp: "Không sai! Chúng ta là người của Ma giáo, không thể nhát gan được."
"Các ngươi nói vậy là sao chứ? Cửu muội có nói là sợ đâu? Đừng có xem thường người khác!" Tứ hộ pháp nghe họ nói vậy thì không vui, dù gì thì Cửu muội cũng là đồ đệ của hắn, xem thường đồ đệ của hắn thì chính là xem thường người sư phụ là hắn đây.
Mặc dù hắn cũng cảm thấy Cửu muội có hơi nhát gan, nhưng mà, những chuyện đó không tới phiên bọn họ đến khua môi múa mép.
"Đi đổi bộ y phục trước đi, sáng nay lão đại đã mua cho phu nhân, tiền bối và ngươi mấy bộ y phục để thay rồi." Bát hộ pháp chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, mỉm cười nhìn Lạc Băng Vũ.
Mặc dù lão đại cao lớn thô kệch, nhưng trong cái thô vẫn có chút tinh tế, thấy ba người các nàng không có đồ để thay, liền nhờ bà chủ quán đi đến tiệm trang phục mua cho các nàng mấy bộ.
Trong tám huynh đệ bọn họ, lão đại giống như một vị quản gia vậy, chỉ cần có lão đại thì chuyện sinh hoạt thường ngày đều có thể sắp xếp ổn thỏa.
Khẽ vuốt cằm, Lạc Băng Vũ khẽ cười với Bát hộ pháp một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Bát ca, ta biết rồi." Nói xong, nàng nhìn vẻ mặt phức tạp của Lôi Ngạo Thiên, nói: "Giáo chủ, phu nhân, lão Cửu đi đổi bộ y phục."
"Ừ." Lôi Ngạo Thiên khẽ gật đầu, nhìn theo Lạc Băng Vũ đi ra cửu hô: "Lão Cửu, ngươi thuận đường kêu tiểu nhị chuẩn bị ít nước, lát nữa phu nhân muốn tắm."
"Vâng."
Tô Nhược Mộng nghe tiếng cười trộm của mọi người thì đỏ mặt, trừng Lôi Ngạo Thiên một cái, nói: "Tắm sau khi ăn không tốt cho dạ dày."
Lôi Ngạo Thiên khẽ mỉm cười, nhìn nàng với vẻ kinh ngạc, chế nhạo: "Nương tử trở thành lang trung từ lúc nào thế? Xem ra, nương tử nhà ta còn có nhiều chuyện mà vi phu không biết."
"Đây là kiến thức thông thường, sau khi ăn xong không nên uống nước trái cây, không nên tắm rửa, không nên hút thuốc lá, không nên vận động, tản bộ thích hợp là được. Chàng rơi từ tinh cầu nào xuống vậy? Mấy thứ thông thường đó cũng không biết?" Tô Nhược Mộng không nhịn được phản bác lại, thiệt là, hắn không chịu xem xem mấy người kia đã cười thành cái vẻ gì rồi?
Đảo mắt qua, nàng giật mình phát hiện không thấy Tứ hộ pháp.
Lại nhìn sang ghế trống chỗ Lạc Băng Vũ vừa ngồi, Tô Nhược Mộng ra chiều suy nghĩ nhìn về phía Bát hộ pháp, thấy hắn gật đầu với mình một cái, không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Cặp sư đồ mới nhậm chức này có chuyện thú vị rồi đây.
Nhị hộ pháp hơi chau mày, nhìn Tô Nhược Mộng, hoang mang hỏi: "Phu nhân, nước trái cây với tắm rửa thì chúng ta hiểu, nhưng hút thuốc lá là gì thế?"
Mọi người nghe câu hỏi của hắn, đều tò mò nhìn về phía Tô Nhược Mộng, chờ đợi đáp án của nàng.
"Ách?" Tô Nhược Mộng quýnh quáng nhìn bọn họ, đưa tay vò đầu, trong lòng rối rắm, chẳng lẽ chỗ này không có thuốc lá sao?
"Lúc ở thôn Thanh Thủy các ngươi chưa nhìn thấy sao? Mấy nam nhân kia dùng giấy quấn thuốc lá thành tệp dài, đốt lửa rồi hút. Động tác đó gọi là hút thuốc lá."
Được rồi, dù sao thì cũng không về thôn Thanh Thủy nữa, bọn họ cũng sẽ không nhàm chán đến mức cố ý quay về thôn Thanh Thủy để kiểm chứng đâu nhỉ? Cứ lấy thôn Thanh Thủy ra làm cớ, qua được kiểm tra trước đã rồi tính tiếp.
Nhị, Lục, Bát hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn người, lại quay sang nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ nửa tin nửa ngờ, lắc đầu, trăm miệng một lời: "Chưa từng thấy."
Tô Nhược Mộng đen mặt, giả vờ cười khan mấy tiếng, nghiêm mặt nói: "Ta đã dặn các ngươi đừng có độc lai độc vãn, phải biết kết giao với hàng xóm chung quanh, sao các ngươi cứ không chịu nghe vậy? Ngay cả chuyện bọn họ thích hút thuốc lá cũng không biết?"
Chúng hộ pháp bị nàng răn dạy đến không nói nên lời, chỉ biết vùi đầu cắm cúi ăn.
"Nương tử, dùng bữa đi, đừng để ý đến bọn họ nữa, không ăn thì thức ăn sẽ nguội đấy." Lôi Ngạo Thiên gắp một cái đùi gà bỏ vào chén của nàng, giục nàng ăn cơm.
Tô Nhược Mộng tròn mắt liếc nhìn cái đùi gà trong chén, cầm đũa gắp ngược trở lại vào chén của Lôi Ngạo Thiên: "Chàng xem ta là cái gì? Đây đã là cái thứ ba rồi, ta ăn được nhiều thịt vậy sao?"
"Hắc hắc..." Nghe vậy, chúng hộ pháp cúi đầu cười không ngừng.
Ha ha, Giáo chủ của bọn họ chủ động lấy lòng còn bị từ chối, kể từ khi có phu nhân, bọn họ mới thường được thấy vẻ luống cuống của Giáo chủ . Nhưng mà, Giáo chủ như vậy lại có tình người hơn một chút.
Lôi Ngạo Thiên hơi híp mắt nhìn lướt qua vai mấy hộ pháp, thản nhiên nói: "Các ngươi đừng ăn nữa, lão Tứ và lão Cửu gặp phiền phức rồi."