Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Ừ, tự chàng cẩn thận một chút." Tô Nhược Mộng nhìn hắn, nhẹ giọng dặn dò, người bên ngoài không biết là thần thánh phương nào, mặc dù hắn nói rất tự tin, nhưng nàng vẫn thấy không yên lòng.
Nhận được sự quan tâm của nàng, Lôi Ngạo Thiên vui vẻ nhếch môi cười, nhìn Lạc Băng Vũ, nói: "Lão Cửu, bảo vệ phu nhân cho tốt."
"Vâng, Giáo chủ."
Tô Nhược Mộng đưa mắt nhìn hắn lắc mình rời đi, xoay người thổi tắt ngọn đèn trong phòng, kéo tay Lạc Băng Vũ ra cửa: "Băng Vũ, chúng ta sang phòng tiền bối đi, tiền bối không còn võ công nữa, mấy người chúng ta ở chung một chỗ, cũng dễ giúp đỡ nhau hơn."
Đoan Mộc Lệ là người thân của Lôi Ngạo Thiên, nàng không thể để nàng ấy ở một mình trong phòng, nếu có kẻ địch tiến vào, nàng ấy ngay cả năng lực phòng vệ cũng không có.
Dù gì nàng cũng có Phượng cầm và Phượng Vũ Cửu Thiên để bảo vệ bản thân, nhưng mà, điều bí mật này đoán chừng không thể tiếp tục che giấu được nữa.
Không thể giấu, dù sao sớm muộn cũng có một ngày bị người khác biết, có thể dùng để bảo vệ người mình quan tâm mới là quan trọng nhất. Nếu không thể dùng để bảo vệ người mình quan tâm, vậy những thứ này, có cũng như không.
"Tiền bối, mở cửa đi, ta là Nhược Mộng."
Đoan Mộc Lệ nhanh chóng mở cửa, nép người sang bên, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Sao các ngươi lại tới đây? Không nên chạy lung tung bên ngoài, mau vào đây đi."
"Ta thấy lo lắng cho người, ba người chúng ta làm bạn với nhau cũng tốt." Tô Nhược Mộng vừa nói vừa kéo Lạc Băng Vũ vào phòng, liếc mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, lại dời mắt sang Đoan Mộc Lệ, nói: "Tiền bối, chúng ta nên tắt đèn đi thôi, nếu không sẽ thành mục tiêu cho người khác đó."
Người bên ngoài nếu xông vào đây, nhất định sẽ đi thẳng đến phòng còn sáng đèn.
"Được, chúng ta ra sau bình phong ngồi đi." Đoan Mộc Lệ mỉm cười tán thưởng Tô Nhược Mộng, đưa tay chỉ phía bình phong, cất bước đi tới trước bàn thổi tắt đèn dầu.
Tô Nhược Mộng một tay dắt Lạc Băng Vũ, một tay dắt Đoan Mộc Lệ, ba người ngồi song song phía sau bình phong. Nàng gạt bỏ tạp niệm chú tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng lại lo lắng cho an nguy của mọi người.
Lôi Ngạo Thiên đứng trên nóc phòng nhìn cảnh tượng đánh nhau khí thế ngất trời bên dưới, mượn ánh trăng và ánh đèn phát ra từ những phòng trọ xung quanh, hắn lờ mờ nhận ra được những người bên dưới đến từ môn phái nào.
Ngoài dự liệu của hắn là, trong đám đó còn có mấy người của Yêu Nguyệt môn, xem ra đêm qua các nàng bị thương còn chưa đủ nặng, nhanh như vậy đã đuổi tới rồi.
Hắn hờ hững ngồi xuống, nhìn mấy người bên dưới, cười vang nói: "Khẩu vị của các ngươi giảm xuống từ lúc nào thế? Chỉ có một ngàn lượng mà cũng phiền các ngươi huy động nhiều người đến vậy."
Đám người đánh nhau bên dưới lập tức dừng lại, hai bên địch ta cùng lùi về sau, các hộ pháp thì hớn hở nhìn Giáo chủ của bọn họ, còn mấy người khác thì lại nghiến răng nghiến lợi ngửa đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên trên nóc nhà.
Lôi Ngạo Thiên thật quá cuồng vọng, thậm chí ngay cả Thành vương cũng dám động đến, giờ lại còn cao cao tại thượng đứng trên nóc nhà, để cho bọn họ phải ngước mắt nhìn lên, thật quá ghê tởm mà. Nhưng mà, mặc dù trong lòng bọn họ hận đến nghiến răng, nhưng trong tình huống tài nghệ không bằng người, bọn họ chỉ ó thể trừng mắt, như muốn dùng ánh mắt để đánh bại Lôi Ngạo Thiên.
"Lôi Ngạo Thiên, ngươi đừng tự nâng giá mình cao quá. Ngươi đắc tội với Thành vương, bọn ta đến đây không phải vì ngân lượng, chúng ta chỉ muốn trừ hại cho triều đình, trừ hại cho võ lâm."
Tiễn Tứ của phái Khôn Động ngửa đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, giận dữ nói.
Đoàn người thấy có người ra mặt, cũng rối rít hùa theo, chỉ thẳng vào người trên nóc nhà, lớn tiếng khiêu chiến.
"Lôi Ngạo Thiên, ngươi đắc tội với Thành vương, hắn nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Đúng thế, các ngươi mau mau giơ tay chịu trói đi, nếu Thành vương xuất động thiết kị binh, ngươi sẽ chết khó coi lắm đấy."
"..."
Tiễn Tứ thấy sĩ khí của đám người càng dâng càng cao, liền đứng giữa đám người hét lớn một tiếng: "Tất cả mọi người đừng nói nhảm với bọn họ nữa, chúng ta nhiều người, bọn họ ít người. Hôm nay chúng ta hãy nhân cơ hội mà thu thập mấy thứ bại hoại võ lâm này, cũng xem là giúp Thành vương xả giận."
Lôi Ngạo Thiên lạnh lùng liếc đám người không sợ chết kia một cái, cười lớn: "Hahaha.. chỉ bằng các ngươi cũng xứng giao thủ với gia gia sao, quay lại bụng mẹ đầu thai lần nữa đi." Một đám không biết phân biệt tốt xấu, bọn họ cho là mình đang trừ hại cho dân sao, thật là mắt mù hết mà, lại có thể xem cái tên Đông Lý Phong kia là người tốt.
Haha! Thật khôi hài mà.
Hôm nay phải cho họ biết cái giá phải trả khi không biết tự lượng sức mình, để sau này biết điều mà bớt ngông nghênh lại.
"Chúng hộ pháp nghe lệnh."
"Vâng, xin Giáo chủ hạ lệnh." Thanh âm đinh tai nhức óc, chúng hộ pháp đồng loạt quỳ một chân xuống, hướng mắt nhìn lên chờ đợi chỉ thị của Lôi Ngạo Thiên.
Lôi Ngạo Thiên híp mắt, nhìn sang đám người còn lại, nói: "Uy danh của Ma giáo giao cả cho các ngươi đấy."
"Vâng, thuộc hạ thề phát triển uy danh Ma giáo." Chúng hộ pháp đứng dậy, rốt rít cầm vũ khí, căm tức nhìn đối phương.
"A..." Không biết bên nào công kích trước, trong nháy mắt, hai bên đã trộn lẫn vào nhau.
Lôi Ngạo Thiên bắt chéo chân ngồi trên nóc nhà, trong miệng không biết từ lúc nào đã ngậm một cọng cỏ đuôi chó, bộ dạng lười biếng quan sát đám người đang đánh nhau phía dưới. Hắc hắc, hộ pháp của hắn cũng không phải ngồi không, chỉ bằng bọn họ, thêm mười người nữa cũng không thành vấn đề.
"Lôi Ngạo Thiên, ngươi trả mạng môn chủ lại cho ta." Hai nử tử váy hồng lửa giận ngập trời bay thẳng lên nóc nhà, đồng loạt giơ kiếm đâm về phía hắn.
Hắn vung nhẹ ống tay áo, kiếm của nữ tử áo hồng liền biến thành bốn đoạn, rơi xuống mái ngói "keng" một tiếng.
"Ngươi..." Vẻ mặt nữ tử áo hồng dữ tợn, hai mắt như phun lửa nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, cả người lại không thể nhúc nhích.
Võ công của Lôi Ngạo Thiên còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết, các nàng là tứ đại đường chủ của Yêu Nguyệt môn, ở trên giang hồ cũng được xưng là cao thủ. Thế mà, các nàng đau buồn phát hiện, so với Lôi Ngạo Thiên, mình chỉ như con kiến tùy thời bị bóp trong lòng bàn tay.
Nhưng mà, nhớ tới Môn chủ các nàng, sự sợ hãi trong lòng lại bị thù hận che giấu không còn một chút.
"Ninh Ngạo Tuyết chết?" Lúc đó hắn không hề dùng hết toàn lực, theo lý thuyết thì Ninh Ngạo Tuyết sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nàng là cao thủ trong cao thủ, sao có thể dễ dàng bỏ mạng như vậy được?
Hai nữ tử áo hồng nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, quát: "Môn chủ của chúng ta bị ngươi đánh xuống Lang Hào nhai, sao còn đường sống được chứ? Ngươi là Đại ma đầu không việc xấu nào không làm, thậm chí ngay cả một nữ nhân yêu ngươi mà ngươi cũng hạ độc thủ. Nếu không phải vì ngươi, Môn chủ chúng ta sao phải vì lấy lòng ngươi mà trở nên hèn mọn như thế?"
Lôi Ngạo Thiên nhíu chặt mày, trợn mắt nhìn các nàng với vẻ không vui, nói: "Các ngươi đừng có nâng Ninh Ngạo Tuyết thành vĩ đại như thế, nàng yêu ai thì có quan hệ gì tới ta? Đó là chuyện của nàng, nếu không phải nàng ta bắt đi nương tử của ta, ta cũng chẳng buồn động vào nàng. Cho nên, hết thảy mọi chuyện cũng chỉ có thể trách chính nàng, không trách được người khác."
Rõ ràng chính mình tâm thuật bất chánh, còn muốn quy kết mọi chuyện cho tình yêu.
Nếu nàng ta như vậy cũng được gọi là yêu, vậy hắn thật sự không biết cái gì mới gọi là tình yêu chân thành nữa?
Dựa vào lòng dạ đó của nàng, thủ đoạn đó của nàng, cũng xứng nói yêu? Thật muốn cười chết mà.
"Ngươi... Giỏi... giỏi cho một Đại ma đầu vô tình vô nghĩa, hôm nay, ngươi nhất định sẽ hối hận. Hahaha.. Không phải ngươi rất quan tâm đến Tô Nhược Mộng kia sao? Hiện giờ nàng đã nằm trong tay Thành vương, chúng ta không có bản lãnh động tới ngươi, chẳng lẽ còn không lay chuyển được một nữ tử nhỏ bé như nàng?"
"Hahaha..." Nói xong, các nàng lại ngửa đầu cười lớn.
Đúng lúc này, trong khách điếm truyền tới tiếng đàn, Lôi Ngạo Thiên vừa bị lời nói của các nàng dọa cho tâm trí rối loạn nghe thấy, lập tức nở nụ cười.
"Hahaha.. chỉ dựa vào các nàng? Để tự ta xem xem là ai bắt được ai?"
Nương tử nhà hắn cũng không phải dễ bắt. Đợi thêm một thời gian nữa, chỉ sợ khắp cả giang hồ cũng không có ai là đối thủ của nàng. Đến khi đó, vợ chồng bọn họ cùng nhau hiệp sức, dõi mắt nhìn xuống giang hồ, vui vẻ khoái hoạt, đó mới chính là cuộc sống mà Lôi Ngạo Thiên hắn muốn.
Chúng hộ pháp đang đánh nhau ngoài khách điếm nghe thấy lời hai nữ tử áo hồng nói, lập tức dừng động tác lại, nghe được tiếng đàn quen thuộc, nhìn nhau cười một tiếng, theo hiệu lệnh của Lôi Ngạo Thiên nhảy lên nóc nhà tĩnh tọa.
Toàn bộ người ngoài khách điếm yên lặng, miệng phun máu tươi, giống như vạn tiễn xuyên tim.
"Chúng hộ pháp, những người này giao lại cho các ngươi, ta vào trong xem một chút." Nói xong, đã không thấy bóng dáng Lôi Ngạo Thiên đâu nữa.
Tiếng đàn ngưng lại, trái tim Lôi Ngạo Thiên bất giác đập lệch một nhịp, vội vàng nhảy vào trong phòng, gọi lớn: "Mộng Nhi, nàng ở đâu?"
"..." Khắp phòng yên tĩnh, không hề có tiếng trả lời.
"Mộng Nhi, Mộng Nhi..." Lôi Ngạo Thiên chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, nhìn chăn trên giường hơi gồ lên, trong lòng chợt buôn lỏng, khoé miệng bật ra tiếng cười khẽ, cất bước tiến lên.
"Ta ở đây." Tô Nhược Mộng đẩy cửa phòng ra, cười nhìn Lôi Ngạo Thiên, đột nhiên, con ngươi nàng co rút lại, tung người nhào về phía hắn: "Cẩn thận!"
"A..." Người áo đen bị đau quát to một tiếng, khóe miệng phun ra máu đen, thừa dịp Lôi Ngạo Thiên thất thần lập tức phá cửa sổ thoát ra.
Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng, hốt hoảng hỏi: "Mộng Nhi, nàng có bị sao không?"
"Ta không sao, còn chàng?"
"Ta cũng không có chuyện gì, nàng... cái đứa ngốc này." Lôi Ngạo Thiên ôm chặt lấy nàng, khiến nàng thấy hơi đau, nhưng nàng lại không muốn đẩy hắn ra.
Tình cảm biểu lộ sau khi trải qua sinh tử, khiến cho lòng người như được lấp đầy, vô cùng ấm áp.
"Phu nhân, ách?" Lạc Băng Vũ chạy vào phòng, thấy hai người đang ôm nhau thì trên mặt nổi lên hai rặng mây hồng, cúi đầu ăn năn, nói: "Giáo chủ, phu nhân, hai người trong phòng nên xử lý thế nào?"
Nãy giờ nàng và Đoan Mộc Lệ ở trong phòng trói hai đường chủ của Yêu Nguyệt môn bị tiếng đàn đánh cho nội thương, định tới hỏi xem Tô Nhược Mộng muốn xử lý thế nào, vậy mà lại đụng phải cảnh hai người họ ôm nhau.
Hình như vận may của nàng luôn đặc biệt tốt, luôn có thể gặp được cảnh này, đây là lần thứ hai đúng không? Xem ra, Giáo chủ không phải vô tình, mà là chưa gặp được nữ tử khiến mình động tình, cho nên, bất kể Ninh Ngạo Tuyết làm cái gì, cũng không cách nào bước chân vào cuộc sống của hắn được.
Nàng thật hâm mộ tình cảm như vậy, đột nhiên, trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt vô sỉ của Tứ hộ pháp, nàng lắc mạnh đầu, bị bản thân làm cho giật mình. Sao có thể chứ? Hắn là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kẻ thủ của nàng, mặc dù hắn là sư phụ, nhưng nợ cũ vẫn còn đấy, nàng không thể vì quan hệ thầy trò mà xóa nợ được.
Nhưng mà, tính đến chuyện tối nay hắn cứu nàng một lần, vị trí thứ nhất của hắn có thể thụt xuống thành thứ hai.
Tô Nhược Mộng đẩy Lôi Ngạo Thiên ra, nắm tay hắn, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đến phòng của tiền bối xem một chút."
Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên trở tay nắm chặt lấy tay nàng, cất bước đi về phía phòng của Đoan Mộc Lệ.
Lạc Băng Vũ theo sát sau lưng bọn họ, ánh mắt như có chiều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của họ.
"Các ngươi đã tới rồi, hai người kia là đường chủ của Yêu Nguyệt môn, các nàng định bắt Mộng Nhi đi." Đoan Mộc Lệnh nhìn hai người tay nắm tay đi đến, chỉ vào hai người đang bị trói chặt trên đất, nhẹ giọng giải thích.
Những người này tới nhanh thật, mặc dù các nàng là đồng môn, nhưng các nàng dám tổn thương tới Ngạo Thiên và Mộng Nhi, nàng sẽ không tha thứ cho các nàng.
Chỉ có điều, các nàng nói Ninh Ngạo Tuyết đã rơi xuống nhai bỏ mình, chuyện này thật nằm ngoài dự đoán của nàng.
Lôi Ngạo Thiên khẽ vén vạt áo, tiêu sái ngồi xuống trước mặt bọn họ, híp mắt nhìn hai nữ tử áo hồng trên mặt đất với vẻ nguy hiểm, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi có biết mình đã chạm tới ranh giới cuối cùng của ta rồi không? Muốn động tới nữ nhân của ta, có phải các ngươi chán sống rồi không?"
Giọng nói lạnh như phảng phất đến từ địa ngục, nử tử áo hồng không nhịn được khẽ run run, nhưng các nàng lại nhanh chóng ổn định tâm tình, ngước mắt nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên với vẻ căm hận, nói: "Muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy ngươi, đừng nói nhảm nhiều như vậy, dù sao chúng ta cũng định xuống dưới hầu hạ Môn chủ. Ngươi giết Môn chủ của chúng ta, cho dù ngươi không giết chúng ta, ngày khác chúng ta cũng sẽ tới giết ngươi."
"Hahaha..." Lôi Ngạo Thiên nghe vậy thì cười to mấy tiếng, đưa mắt nhìn các nàng, cười nói: "Chỉ dựa vào các ngươi?"
Dừng một lát, hắn lại nói: "Nể mặt sư thúc của các ngươi, hôm nay ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Ta hoan nghênh các ngươi tới tìm ta, chỉ có điều là, lần sau ta sẽ không nể mặt người nào nữa hết. Ninh Ngạo Tuyết là gieo gió gặt bão, không thể trách được người khác, nếu nàng không bắt đi nương tử của ta, các ngươi cho là ta sẽ tới Yêu Nguyệt môn gây sự với nàng hay sao?"
Nữ tử áo hồng nghe được lời nói vô tình của hắn, nghĩ đến sự si tình mà môn chủ các nàng dành cho hắn, không nhịn được mà lên tiếng bất bình thay cho Ninh Ngạo Tuyết: "Tên Đại ma đầu nhà ngươi, Môn chủ chúng ta có gì không tốt? Sao ngươi cứ phải nhẫn tâm chà đạp tấm lòng của nàng?"
Tô Nhược Mộng không nghe nổi nữa, tại sao các nàng cứ một hai khẳng định hắn là người bạc tình phụ nghĩa vậy? Giống như lời hắn từng nói, hắn đâu thể đối tốt với tất cả nữ nhân có lòng với hắn được.
Vì vậy, Tô Nhược Mộng lập tức lên tiếng thay cho người bị đối xử bất công là Lôi Ngạo Thiên, đưa tay chỉ hai người trên đất, tức giận nói: "Này, các ngươi nói đủ chưa vậy? Môn chủ các ngươi có tình cảm với ai là chuyện của nàng ta, người ta có muốn tiếp nhận hay không là chuyện của người ta. Chẳng lẽ ta chuẩn bị một ly rượu độc cho các ngươi mà các ngươi không uống là lỗi của các ngươi sao?"
Tô Nhược Mộng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của các nàng, nói tiếp: "Có cho hay không là chuyện của mình, còn nhận hay không nhận là chuyện của người ta. Đừng có cưỡng ép đặt chuyện của môn chủ các ngươi lên người kẻ khác. Ninh Ngạo Tuyết vốn không gọi là yêu, cái nàng yêu chẳng qua chỉ là chính nàng, nếu không để ý đến cảm giác của đối phương, áp đặt đối phương theo ý mình cũng gọi là yêu, vậy ta thật sự không biết yêu là cái gì nữa?"
Nàng càng nói càng nghiền, cũng chẳng màng xem biểu cảm giật mình của mọi người, chỉ lo nói cho sướng miệng. Lát sau, nàng mới đưa tay huơ huơ mấy cái trước mặt Lôi Ngạo Thiên, Lôi Ngạo Thiên khẽ cười, rót một ly trà đặt vào tay nàng, chế nhạo: "Nàng nói chậm một chút, các nàng không thiếu chút thời gian đó đâu."
"Ta thiếu thời gian, sắp đến giờ ta phải đi ngủ rồi."
Tô Nhược Mộng uống cạn ly trà trong tay, lại vô cùng tự nhiên mà đặt ly trà xuống trước mặt Lôi Ngạo Thiên, sau đó lại nhìn hai nữ tử áo hồng trên đất, nói: "Ta dám cam đoan Ninh Ngạo Tuyết không thể nói được trên người Lôi Ngạo Thiên có những ưu điểm nào, lại có những khuyết điểm nào?"
"Nàng chỉ muốn đạt được khoái cảm chinh phục của chính mình, nếu để cho người trên giang hồ biết, Lôi Ngạo Thiên người thần đều căm phẫn chịu quỳ dưới gấu váy của nàng, nàng sẽ nở mặt đến mức nào, Yêu Nguyệt môn của các ngươi sẽ uy phong đến mức nào. Ta dám cam đoan, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng vẫn nắm chặt Lôi Ngạo Thiên không buông."
Giống như một số người luôn tự cho bản thân là tốt đẹp, quen thói cao cao tại thượng, cố gắng giành được vị trí cao, chỉ để thỏa mãn cảm giác chinh phục của chính mình.
Cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Hai nữ tử áo hồng kinh ngạc nhìn nữ tử có tài ăn nói siêu hạng này, không thể không thừa nhận, Môn chủ của các nàng quả thật giống như lời nàng ta đã nói, đối với Lôi Ngạo Thiên phần lớn cũng chỉ vì khoái cảm chinh phục của chính mình.
Nhưng nàng ta chẳng hề thân thiết với Môn chủ, vẫn có thể nhận rõ được điều ấy, thật sự là ngoài dự liệu của các nàng.
Những lời này, trong lòng các nàng đã sớm hiểu rõ, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.
"Bốp bốp bốp..." Lôi Ngạo Thiên nghe nàng thao thao bất tuyệt xong, mặt nở nụ cười, vỗ tay khích lệ cho bài diễn thuyết của nàng.
Nương tử của hắn thật không phải người thường, haha, lời giải thích như vậy mà cũng nói được.
Nhưng mà, sao nàng lại dùng từ người thần đều căm phẫn để hình dung tướng công của mình chứ?
"Nương tử, nàng nói rất hay. Nhưng mà, có phải nàng dùng sai từ rồi không, nàng cứ nhất định phải dùng từ người thần đều căm phẫn để hình dung vị tướng công phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế này của nàng sao?"
Mọi người nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Lôi Ngạo Thiên, không nhịn được nổi da gà.
Đoan Mộc Lệnở nụ cười hiền lành với bọn họ, Lạc Băng Vũ nhìn bọn họ với vẻ hâm mộ, hai nữ tử áo hồng nhìn Lôi Ngạo Thiên với vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy bộ dáng này của Lôi Ngạo Thiên, khó trách Môn chủ lại thất bại thảm hại, ra vì Môn chủ quả thật không phải người hắn muốn kia.
Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn hắn, nét mặt tươi cười như hoa, Lôi Ngạo Thiên thấy thế,thầm kêu một tiếng không tốt, bình thường mỗi khi nương tử của hắn lộ ra nụ cười như thế thì nhất định sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Quả nhiên, Tô Nhược Mộng khẽ mấp máy môi, khiêm tốn hỏi: "Vị tướng công phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế này?"
"Ừ." Không biết tại sao Lôi Ngạo Thiên lại có cảm giác lành lạnh sau lưng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tô Nhược Mộng lường biếng dùng ngón cái khảy khảy các móng tay còn lại, nhàn nhạt hỏi: "Vị đó đâu?"
"Ai?" Lôi Ngạo Thiên nhìn Tô Nhược Mộng với vẻ không hiểu ra sao, hỏi ngược lại.
"Vị tướng công đó, đã có vị này, thì chắc hẳn phải có vị đó, không phải sao?"
"Hả?" Lôi Ngạo Thiên bối rối liếc nhìn mọi người đang nhếch miệng cười trộm, cười giả lả: "Nói nhầm, nói nhầm. Không có vị đó, chỉ có vị này. Không, không phải, chỉ có một mình ta."
"Đuổi hai người kia đi đi, ta muốn đi ngủ." Tô Nhược Mộng hơi há miệng ngáp một cái, vừa che miệng vừa cất bước rời đi.
Lôi Ngạo Thiên nhìn theo bóng lưng nàng, hai mắt sáng rỡ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai điểm mấy cái lên người hai người kia, không thèm quay đầu nhìn Lạc Băng Vũ mà nói luôn: "Lão Cửu, ngươi ném hai người này ra ngoài, không cần báo lại nữa." Nói xong, bóng dáng của hắn đã khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Lạc Băng Vũ cúi đầu liếc mắt nhìn hai người trên đất, ngước mắt nhìn Đoan Mộc Lệ, hỏi: "Tiền bối, nên xử lý hai người này thế nào?"
"Lạc Băng Vũ, Đoan Mộc Lệ, hai người các ngươi là đồ phản bội, sao các ngươi lại dám phản bội lại Yêu Nguyệt môn?" Một nữ tử áo hồng nhìn chằm chằm vào các nàng với vẻ phẫn hận.
Lạc Băng Vũ cười khẽ một tiếng, nói: "Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ là người của Yêu Nguyệt môn, ta chỉ bị Ninh Ngạo Tuyết mắt về làm người hầu thôi, ba năm nay không lúc nào ta không nghĩ đến chuyện rời khỏi Yêu Nguyệt môn. Cho nên, ngươi đừng đem mấy thứ tình cảm ngươi dành cho Yêu Nguyệt môn đó đặt lên người ta, ta chỉ hận cái tên Yêu Nguyệt môn không thể biến mất khỏi giang hồ kìa."
Nói xong, nàng nhìn hai người đang cắn răng nghiến lợi kia, nói tiếp: "Giáo chủ của chúng ta không giết các ngươi, là vì hắn biết không thể đổ hết trách nhiệm lên người các ngươi. Nhưng mà, nếu các ngươi vẫn cố chấp không buông, chỉ sợ người bị hại sẽ là chính các ngươi."
"Băng Vũ, ngươi cứ xử lý theo lời Giáo chủ ngươi đi." Đoan Mộc Lệ thở dài một tiếng, nhìn hai nữ tử mềm nhũn ngã trên đất, sâu xa khuyên nhủ: "Hắn không giết các ngươi đã là nhân từ lắm rồi, các ngươi không có võ công cũng tốt, rời khỏi Yêu Nguyệt môn, làm người bình thường đi."
Dù sao cũng là đồng môn, Đoan Mộc Lệ không nhịn được lên tiếng, lấy khẩu khí của trưởng bối để khuyên giải các nàng.
Mọi người đều nói Lôi Ngạo Thiên là Đại ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng từ việc hôm nay cho thấy, hẳ hắn là một người ngoài lạnh trong nóng, không hề lãnh huyết vô tình như lời đồn trên giang hồ.
Tỷ tỷ, hắn rất tốt! Tỷ cứ yên tâm đi.
Một đêm yên giấc, Tô Nhược Mộng chậm rãi tỉnh dậy, nhìn nam nhân đang nhìn nàng chằm chằm trước mắt, hờn dỗi: "Chàng đang làm gì thế?"
Lôi Ngạo Thiên một tay chống đầu, khóe miệng cong lên, vui vẻ lên tiếng: "Nhìn nương tử của ta."
"Nhàm chán." Tô Nhược Mộng khẽ cười, đáp lại hắn một câu.
Lôi Ngạo Thiên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hai tròng mắt lấp lánh ánh sáng: "Nếu nương tử cũng cảm thấy nhàm chán, hay chúng ta làm chút chuyện không nhàm chán đi?"
"Là chàng nhàm chán, không phải ta nhàm chán. Nhanh chóng phải rời giường, ăn điểm tâm rồi còn lên đường nữa, đoạn đường này chắc hẳn sẽ không yên bình rồi, không biết bao giờ mới đến được Tử Long lĩnh nữa? Không biết mẹ ta có quen với nơi ở mới chưa nữa?"
Tô Nhược Mộng bước qua người hắn, đi tới trước tấm bình phong, kinh ngạc nhìn y phục mới vắt bên trên.
"Đây là y phục của ai?"
"Nàng."
"Sao ta lại không biết?"
"Đại hộ pháp mua, nàng quên rồi sao?"
"À." Tô Nhược Mộng nhìn bộ y phục trên tấm bình phong, trong lòng thầm than ánh mắt của Đại hộ pháp thật tinh tế, đây là màu xanh biếc mà nàng thích nhất. Nàng đưa tay lấy quần, xoay người nhìn Lôi Ngạo Thiên đang nhàn nhã nằm trên giường, nói: "Chàng xoay người đi, không được nhìn lén."
Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên lập tức hạ mi, vẻ mặt đau khổ, cố gắng tranh thủ chút quyền lợi cho mình: "Không đi được không? Nương tử, mỗi một chỗ trên người nàng ta đều đã nhìn hết rồi, nàng có cần phải xa cách vậy không?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, ta không quen giữa ban ngày ban mặt mà cởi y phục trước mặt người khác."
Lôi Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt không có đường thương lượng của Tô Nhược Mộng, không thể làm gì khác hơn là bất mãn xoay người: "Được rồi, được rồi."
Hắn thật là đáng thương mà, tối qua vốn tưởng rằng có thể ôm nương tử lăn lộn trên giường, nhưng mà, nàng vừa ngã xuống giường đã ngủ say như chết. Nhìn vành mắt đen của nàng, hắn đành phải ôm nàng đếm cừu cả đêm, giờ còn đáng thương hơn, ngay cả nhìn một cái cũng không cho.
Trong lòng Đại giáo chủ không ngừng kêu khóc, hắn nhất định phải tăng tốc trở về Tử Long lĩnh, hắn nhất định phải sớm ngày thành thân, vậy thì nương tử sẽ không dùng mấy quy định cứng nhắc này để ước thúc hắn nữa. Tốt nhất là sớm sinh một tiểu tử mập mạp, vậy thì càng hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây, Lôi Ngạo Thiên đột ngột xoay người, mắt nhìn chằm chằm vào bụng Tô Nhược Mộng, ngập ngừng: "Nương tử, nàng nói xem, có khi nào trong bụng của nàng đã có tiểu Ngạo Thiên hay tiểu Nhược Mộng không?"
"Hả?" Tô Nhược Mộng đang thắt dây lưng thì ngừng lại, ngước mắt nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức lắc đầu, nói: "Sao được chứ?"
Sao lại may mắn thế được? Nếu dễ dàng trúng thưởng như thế, nàng đã đi mua vé số từ lâu rồi.
À, quên, chỗ này không có vé số.
Lôi Ngạo Thiên nhảy từ trên giường xuống, đứng trước mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm, buồn rầu nói: "Sao lại không thể? Nương tử đang xem thường vi phu sao?" Nàng thật biết xem thường người khác mà, hắn đường đường là Giáo chủ Ma giáo, không gì không làm được, chẳng lẽ đến chút năng lực này cũng không có.
"Không phải ta xem thường chàng, là ta không có lòng tin với chính mình, được chưa?" Tô Nhược Mộng đưa tay buộc dây lưng lại, thắt thành một cái nơ con bướm vô cùng đáng yêu, xong mới đẩy nhẹ hắn một cái, nói: "Chàng rửa mặt rồi thay y phục nhanh đi, xong rồi chúng ta ra cửa. Bọn họ đang chờ ngoài đấy đây."
Lôi Ngạo Thiên ra chiều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào bụng nàng, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Không có thật sao?Gần đây nàng có hay thấy buồn ngủ không? Có thấy mệt mỏi trong người không? Có thấy buồn nôn không?"
Tô Nhược Mộng đau đầu với hắn, không vui nói: "Sao chàng có vẻ nắm rõ phản ứng mang thai của nữ nhân thế? Chàng không gạt ta chuyện gì đó chứ?"
"Ta? Gạt nàng?" Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ vào chính mình, nhanh chóng lắc đầu, nói: "Làm gì có, không bao giờ có chuyện đó đâu."
"Tốt nhất là không có, ta không chấp nhận làm người thứ ba, cũng không tha thứ cho thói trăng hoa của nam nhân đâu."
"Thật sự không có."
"Tin chàng một lần." Tô Nhược Mộng nói xong, đi tới trước gương, hài lòng với dáng vẻ mới của chính mình.
Áo màu xanh biếc, ngang thắt lưng có thêu mấy đóa tường vân bằng tơ vàng, đai lưng là một dây lụa mà đỏ tím, quần màu vàng nhạt, bên trên có hai dải lụa màu trắng và màu đỏ tím. Cả bộ y phục thoạt nhìn toát lên vẻ thanh thoát lại pha chút kiều diễm của thiếu nữ.
Bộ y phục này cứ như được đặt may riêng cho nàng vậy, mỗi một chi tiết đều có thể tôn lên khí chất thanh thoát của nàng.
Tô Nhược Mộng vui vẻ xoay mấy vòng, nhìn tà áo bay bay, tâm tình dâng cao.
"Nương tử nhà ta thật đẹp, hệt như thiên tiên vậy." Lôi Ngạo Thiên đưa tay sờ cằm, say mê ngắm nhìn Tô Nhược Mộng, cất lời khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Ba hoa." Tô Nhược Mộng trừng hắn một cái, sau đó lại nói: "Nhưng mà, ta thích nghe."
Nhìn trâm hoa và ngọc sai trên bàn trang điểm, Tô Nhược Mộng ngồi xuống, vấn một kiểu tóc đơn giản, dùng ngọc sai cố định, lại cài thêm cây trâm hoa màu đỏ tím lên, hai bên có hai lọn tóc nhỏ buông xuống trước ngực.
Tô Nhược Mộng mỉm cười nhìn diện mạo mới của mình, vừa định đứng lên đã bị Lôi Ngạo Thiên ấn ngược trở lại.
"Đợi một chút." Hai tay Lôi Ngạo Thiên ấn chặt bả vai nàng, kề mặt sát vào mặt nàng, cẩn thận quan sát nàng trong gương.
"Chàng muốn làm gì?" Tô Nhược Mộng cho là hắn lại muốn nhân cơ hội sỗ sàng, vội đưa tay vặn bung hai cánh tay đang kìm chặt vai mình ra.
"Nàng đừng nhúc nhích."
Hồi lâu sau, Lôi Ngạo Thiên cầm lấy một đóa hoa lụa trên bàn trang điểm cài lên tóc nàng, lộ ra mấy cánh hoa đang nở rộ, hài lòng gật đầu nói: "Được rồi, đi thôi."
Tô Nhược Mộng bị động để hắn dắt ra ngoài cửa, quay đầu liếc mình trong gương, bất giác cười khẽ.
Nam nhân này cũng có lúc rất tinh tế, sau khi được hắn giúp đỡ, hình như có vẻ dễ nhìn hơn một chút.