Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Linh Đang.
"Vậy cũng coi như là không có." Trong lòng Đông Lý Phong không khỏi vui vẻ, nguyên nhân cụ thể, hắn cũng không muốn đi truy cứu.
Lôi Ngạo Thiên nhìn vui sướng trên mặt hắn, trong lòng rất khó chịu, thầm nghĩ, tên nam nhân này không phải là coi trọng Mộng nhi chứ? Nhất là ánh mắt hắn ta bây giờ nhìn Mộng nhi của hắn làm cho hắn vô cùng khó chịu, vì vậy, Lôi Ngạo Thiên quay đầu đi cúi đầu hôn trộm một cái thật nhanh vào gò má của Tô Nhược Mộng, cười nói: "Hôn lễ chỉ là một hình thức, ta đã sớm bị nàng ăn sạch sành sanh, coi như nàng cũng đã sớm là nương tử của ta."
Nghe vậy, tròng mắt Đông Lý Phong tối sầm lại, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt thành quyền, đỏ mắt nhìn Tô Nhược Mộng hỏi "Hắn nói là sự thật?"
"Giả." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái.
Trên mặt Đông Lý Phong là sự vui mừng như điên, hắn biết, tất cả lí do thoái thác nàyđều là Lôi Ngạo Thiên dùng để gạt hắn. Cô gái có khí chất thanh cao như nàng, làm sao có thể khinh suất như vậy? Chỉ là, hắn còn chưa có hưởng hết vui sướng, câu nói tiếp theo củaTô Nhược Mộng đã đánh hắn vào trong hầm băng.
"Là hắn đem ta ăn sạch sành sanh, chứ không phải ta ăn hắn." Tô Nhược Mộng trừng mắt liếc Lôi Ngạo Thiên, giống như đang chỉ trích hắn lật ngược phải trái trắng đen.
"Bịch. . ." Đông Lý Phong chỉ cảm thấy trong nháy mắt trái tim của mình bị rơi xuống mặt đất, vỡ tan nát.
Tại sao có thể? Lôi Ngạo Thiên tại sao có thể gặp may mắn như thế?
"Câm mồm, các ngươi đi đi." Đông Lý Phong nghe bọn họ ngươi tới ta đi liếc mắt đưa tình, dù đã nghe thấy sự thật, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được muốn quát tháo bảo hai người bọn họ ngưng lại.
Tô Nhược Mộng nghiêng đầu nhìn dáng vẻ tức giận cùng bi thương của hắn, hoàn toàn không hiểu, tại sao hắn đau lòng? Tại sao phải đau lòng? Vì vậy, nàng nghĩ một chút, tổng kết lại là hắn đau lòng vì mười vạn lượng hoàng kim.
"Mười vạn lượng hoàng kim đối với ngươi mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạcđúng không? Ta vì nghĩ giá tiền này phù hợp với thân phận của ngươi, đã lãng phí không ít tế bào não, tại sao ngươi còn lớn tiếng rống chúng ta như vậy, ngươi phải rõ ràng, nơi này là ma giáo."
Ý tứ rất rõ ràng, không phải là địa bàn của ngươi, ngươi tốt nhất nên kiềm chế ngọn lửa của mình.
Nếu như chọc cho bọn họ không vui, người bị khổ chính là ngươi.
Lôi Ngạo Thiên ôm chặt Tô Nhược Mộng, tròng mắt nhìn nàng, nói: "Nương tử, chúng ta đi thôi." Thật sự không muốn để nương tử của mình trước mặt tên nam nhân có rắp tâm như vậy, chỉ nhìn ánh mắt kia của Đông Lý Phong đã khiến chàng tức giận rồi.
"Nhưng mà, ta còn chưa bắt đầu mà?"
"Nàng nghĩ ra cách rồi sao?"
"Còn chưa có nghĩ tới."
"Vậy thì nghĩ sau đi, ta dẫn nàng đi xem chung quanh một chút."
"Ừ, được rồi. Chờ ta nghĩ ra chúng ta mới trở lại. Biện pháp chưa đủ tốt, thật sự là không xứng vớithân phận của hắn." Chân mày Tô Nhược Mộng cau lại, có chút khổ não nói.
Xem ra cả đời không quên, thật đúng là có chút khó khăn, nếu không, trở về tiếp thu ý kiến quần chúng, để mấy người hộ pháp nghĩ ra biện pháp, mình sẽ tổng hợp lại. Như thế sẽ tiếp thu được ý kiến mọi người, chứ cứ để cho mình nghĩ đến nhức đầu, thật sự là có chút không chịu nổi.
Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng xoay người rời đi, để lại Đông Lý Phong đang đỏ ngầu mắt, một mặt phẫn hận nhìn Lôi Ngạo Thiên chằm chằm, một mặt nhìn bóng lưng Tô Nhược Mộng lưu luyến không rời.
" Rốt cuộc chúng ta sẽ đi nơi nào?" Tô Nhược Mộng kéo Lôi Ngạo Thiên, từ sau khi ra khỏi động Bát Quái, bọn họ đã đi dọc theo con đường nhỏ này rất lâu, nhưng hắn không cho nàng câu trả lời chính xác, chỉ nói có thứ tốt.
Lôi Ngạo Thiên quay sang nhìn cái người thiếu kiên nhẫn này, tiếp tục dụ dỗ nói: "Đi một đoạn nữa sẽ đến."
Tô Nhược Mộng đi lên trước một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Nói đi, ta đã đi vài đoạn nữa của chàng rồi."
"Như vậy mà cũng được sao?" Lôi Ngạo Thiên không khỏi thấy buồn cười, nàng cũng quá biết dịch nghĩa câu nói của hắn đi?
"Không phải chàng nói một đoạn nữa sao?"
"Nàng dịch nghĩa ra vậy sao?"
"Nếu không thì sao? So với cách dịch răng rơi đầy đất của chàng thì tốt hơn rất nhiều.”
"Ha ha." Nhớ lại gốc rạ răng rơi đầy đất, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nắm tay tiếp tục đi về phía trước.
Nghĩ lại về những ngày ngắn ngủi đã qua khi ở thôn Thanh Thủy, Tô Nhược Mộng mới phát hiện mình hơi hoài niệm. Con người có lúc thật kỳ quái, rõ ràng vẫn muốn rời khỏinơi đó, sau khi rời đi mới phát hiện thì ra mình vẫn tồn tại tình cảm với nơi này.
Không biết đi bao lâu rồi, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên dừng bước, đưa tay chỉ nơi có khói lượn lờ bay lên kia, nói: "Đến rồi."
Tô Nhược Mộng nhìn theo phương hướng mà tay hắn chỉ, lập tức hưng phấn. Nơi đó có một hàng cây nhỏ sau đó có một hồ nước, hơi nước từ mặt ao bay lên mờ mịt như sương, đẹp như tiên cảnh, "Tử Long lĩnh còn có ôn tuyền*?"
*Suối nước nóng.
"Đúng vậy, ngâm mình ở ôn tuyền này, có thể thư giãn xương cốt, hóa giải mệt nhọc. Đoạn đường này nàng đã cực khổ, nhanh chóng xuống ngâm mình thôi." Lôi Ngạo Thiên chỉ tay vào ôn tuyền, chậm rãi giới thiệu.
Tô Nhược Mộng quét mắt nhìn bốn phía một vòng, thấy chung quanh yên tĩnh, liền gật đầu.
Hai người ngồi ở trong hồ, nhìn ra bên ngoài, giống như là bị rèm cửa màu trắng che khuất lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng.
Tô Nhược Mộng nhắm hai mắt lại lẳng lặng cảm thụ cảm giác được ngâm mình trong ôn tuyền, chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái hơn rất nhiều, những mệt mỏi gần đây cũng hóa thành hư không.
"Nương tử, nàng cũng không thể lén bắt lão Nhị dẫn đi trêu trọc con bò đực kia được." Lôi Ngạo Thiên dựa lưng vào bên cạnh cái hồ, nhớ lại ánh mắt Đông Lý Phong nhìn nàng trong động Bát Quái, hắn cảm thấy rất khó chịu. Chỉ sợ nàng thay mình bắt Nhị hộ pháp mang vào động Bát Quái, vội vàng lên tiếng nhắc nhở nàng.
Hắn cũng không muốn để cho Đông Lý Phong nhìn no bụng một bữa, nương tử nhà mình làm sao có thể để cho hắn ta dùng ánh mắt ấy quan sát?”
Hắn ta không xứng!
". . . . . ." Bên kia ôn tuyền không truyền đến tiếng đáp lại của Tô Nhược Mộng, Lôi Ngạo Thiên lại thử gọi mấy tiếng, vẫn không có hồi âm. Hắn nhanh chóng bơi tới bên cạnh, nhìn người thay hai cánh tay làm gối đầu nằm ở bên cạnh ao ngủ thiếp đi, khẽ cười lắc đầu một cái.
Dùng tay hơi lắc lắc bả vai của nàng, ôn nhu kêu: "Nương tử, nàng tỉnh lại đi, chúng ta cần phải trở về."
". . . . . ." Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, Tô Nhược Mộng đột nhiên đưa tay vỗ mặt hắn, trong miệng mơ hồ la hét, "Đừng quấy rầy! Ta muốn đi ngủ."
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên ngạc nhiên vuốt gò má của mình, nhìn vành mắt thâm quầng của nàng, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thương tiếc dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt vành mắt của nàng, chợt ôm lấy nàng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai lấy áo khoác bên cạnh ao, bọc kín lấy thân thể lung linh của nàng.
Mấy ngày nay thật sự là làm nàng mệt chết rồi, ở Yêu Nguyệt môn lo lắng hãi hùng, sau đó trên đường đi vừa gặp tập kích, vừa gặp phải thổ phỉ, vừa giúp người, vừa ngăn địch. Một đường xóc nảy, mà nàng lại trúng độc của Ninh Ngạo Tuyết, mặc dù lão Thất đã tái khẳng định thuốc này sẽ không làm tổn thương đến thân thể của nàng, nhưng mà hắn từ đầu đến cuối vẫn không yên lòng.
Mang nàng tới ngâm suối nước nóng, một là muốn cho nàng hóa giải mệt nhọc, hai là muốn xem có thể hòa tan độc trong cơ thể nàng một chút không. Dù sao ôn tuyền chỗ này cũng không phải bình thường, người bình thường ngâm hàng năm cũng có thể làm cho cơ thể tráng kiện.
. . . . . .
Màn đêm lại lặng lẽ tới, trên bầu trời Tử Long lĩnh lốm đốm đầy sao, vầng trăng khuyếtlơ lửng trên không trung, gió đêm từ từ thổi qua, trong không khí có một cỗ mùi vị không bình thường. Trong quân trướng vài ba tên binh lính của Đông Lý Phong ngồi chung một chỗ nói chuyện chuyện phiếm, ngủ gà ngủ gật .
Bên ngoài quân trướng vài tên lính đi tuần tra đã sớm nằm ngủ trên mặt đất gáy khò khò, đột nhiên giữa không trung có vài bóng dáng phi qua, nhảy vào chỗ có quân kì, nhữngngười nam nhân này đã an ổn đứng ở ngoài quân trướng.
Không sai, bọn họ chính là các hộ pháp của Ma giáo, bọn họ xuống núi để chuẩn bị chơi vài trò chơi với binh lính của Đông Lý Phong .
Nhị hộ pháp chỉ tay về phía quân kỳ rồi ra dấu với Tứ hộ pháp, Tứ hộ pháp lập tức rút từ trong ngực ra một cây bút lớn, sau đó rót ra thứ chất lỏng màu đỏ sền sệt, khóe miệng giương nhẹ cầm bút đã dính thứ chất lỏng kia nhanh chóng vẽ mặt quỷ thè lưỡi bên ngoài quân doanh.
Tứ hộ pháp phi thân vào giữa nơi bọn họ đang đứng, làm một tư thế chiến thắng cho họ nhìn, đoàn người nhìn nhau cười một tiếng, đồng loạt ăn ý làm động tác ra dấu tay trước mặt Thất hộ pháp. Thất hộ pháp mở túi vải xách theo trong tay ra, đem những bình lọ chia cho bọn họ, hạ thấp giọng nói: "Các ngươi trước tiên vảy một chút rượu trắng lên người mình, sau đó mới mở lọ đựng kiến ra, đứng ở ngoài thả vào bên trong doanh trướng là được rồi."
"Lão Thất, thần kì như vậy sao?" Tứ hộ pháp nhẹ giọng hỏi.
Thất hộ pháp trừng mắt liếc hắn một cái, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn hắn, nói " Không tin, ngươi thử trước một lần?"
Lại dám chất vấn những con kiến đã trải qua huấn luyện của hắn? Thật sự là ngứa da. Những thứ này con kiến này cũng không bình thường, nó không chỉ là những con kiến lửa hung ác, hơn nữa, chúng còn dùng để mang theo một số thứ khác.
Bọn chúng không chỉ hung ác hơn so với lúc trước, mà còn có thể nghe lời, nỗ lực rèn luyện hàm răng của mình. Vết thương chỉ cần là bị bọn chúng cắn, cũng sẽ lập tức sưng đỏ nổi bóng, vừa đau vừa ngứa.
Biện pháp này của hắn nghĩ ra được là do quan sát cách cán của bọn kiến, bọn chúng như có linh tính mang cách cắn tương tự nhau, có thể tự tìm ra mục tiêu rồi tấn công, hoàn toàn không cần dùng người để khống chế.
Nghe vậy, Tứ hộ pháp vội vàng khoát tay, ngượng ngùng cười nói: "Không cần, chúng ta có thể tìm được đáp án từ chỗ binh lính của Đông Lý Phong nhanh thôi.”
Mấy người liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng chụm đầu vào một chỗ, phân công khu vực mỗi người phụ trách.
"Hắc hắc." Cuối cùng mấy người xấu bụng cười khan vài tiếng, tung người phân tán, chơi đùa với con kiến đi.
Chỉ chốc lát sau, binh lính của Đông Lý Phong trong lều trại kêu hét sợ hãi, nhìn từ ngoài vào, còn có thể thấy những bóng người đang nhảy dựng lên ở bên trong thượng in lên màn trướng, bộ dáng kia thoạt nhìn rất tức cười, mười phần sống động, chỉ là những tiếng hét kia cũng hơi chói tai một chút.
Chúng hộ pháp lắc đầu một cái, trong lòng đều chê trách binh lính của Đông Lý Phong không đủ bản lĩnh nam nhân, chỉ có vài con kiến đã biến thành bộ dáng này. Không trách được những năm gần đây chúng vẫn luôn không dám lên Tử Long lĩnh, không trách được người của Hiên Viên Triêu thường xuyên mạo phạm, thậm chí ngang nhiên cướp đoạt nữ tử của vương triều Đông Lý.
Ai!
Có binh lính như thế, có triều đình như thế, triều Đông Lý sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta cải danh đổi họ, nhưng khổ sở nhất vĩnh viễn là dân chúng.
Ai!