Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thảo My
Ngày hôm sau, hai mắt Đông Lý Phong bị vải đen che kín, lại bị bọn họ hạ thuốc mê, không có cảm giác bị các hộ pháp Ma Giáo đưa đến địa điểm chỉ định đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim. Lượng thuốc mê đó đủ cho hắn ngủ một ngày một đêm, cho nên, khi hắn tỉnh lại, hắn đã trên đường hồi kinh rồi.
"Dừng xe!" Đông Lý Phong tỉnh lại, mở mắt nhìn xe ngựa quen thuộc, lập tức hét lớn người bên ngoài xe ngựa.
Không thể nhịn được nữa, Lôi Ngạo Thiên cư nhiên không chỉ dùng vải đen che kín mắt hắn, lại còn hạ thuốc mê hắn. Kế hoạch của hắn định dùng cảm giác ghi nhớ đường đến Tử Long Lĩnh, toàn bộ đều bị ngâm nước.
Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được bản đồ toàn bộ núi Tử Long Lĩnh, chỉ có biết rõ, mới có thể thắng hắn.
Nhưng mà, hắn hầu như cái gì cũng không vào, hoàn toàn không tìm được cách phá cửa.
Xe ngựa ngưng lại, Đông Lý Phong nhảy ra ngoài, chạy vào đường bên trong rừng cây, hoạt động gân cốt, xuất toàn lực chưởng về phía thân cây, đại thụ bỗng nhiên ngã xuống.
Đông Lý Phong giống như là vẫn không thể xua tan oán khí trong lòng, lại tiếp đánh vài chưởng, cây chung quanh liên tiếp ngã xuống. Mắt hắn đỏ lên ngập tràn sát khí, gân xanh hai bên trán đều nổi lên, cặp mắt nhìn chằm chằm những cây ngã xuống đất, giống như đó là Lôi Ngạo Thiên bị hắn đánh ngã trên đất.
"Lôi Ngạo Thiên " Đông Lý Phong ngửa đầu hét lớn, trên không trung những con chim bị kinh sợ bay tán loạn:"Ta với ngươi thề không đội trời chung."
Mấy nam tử vẻ mặt lạnh lùng đứng phía sau hắn, người đánh xe sững sờ đứng cạnh xe ngựa, lo lắng nhìn Đông Lý Phong dường như không kìm chế được cảm xúc.
Đông Lý Phong cắn răng, lông mày rét lạnh, hai tay nắm chặt thành quyền, lạnh lùng xoay người phi về phía người đàn ông sau lưng, đánh một lúc lâu, oán khí trong lòng hắn mới xem như tạm thời lắng xuống.
Khuôn mặt nam tử bầm dập đứng lên thẳng tắp, trên mặt không có một tia đau đớn, giống như những quyền cước kia đánh vào trên người bọn họ cũng chỉ là khoa chân múa tay, không có chút nào đau đớn.
Bọn họ không dám kêu đau, cũng không dám có vẻ mặt đau đớn, bởi vì bọn họ biết bộ dạng đó chỉ kích thích thần kinh Thành vương thêm, mà kết quả kích thích hắn chính là, lại tiếp tục một trận đánh. Chuyện như vậy, bọn họ trải qua không ít, cho nên, kinh nghiệm nói cho bọn hắn biết, thời điểm Thành vương tìm bọn hắn trút giận, một không có thể cầu xin tha thứ, hai không thể kêu đau.
"Hắc Lang, ngươi truyền lệnh ta đến Hắc Sát, không biết bọn họ dùng biện pháp gì, ta muốn bản đồ toàn bộ Tử Long Lĩnh. Treo thưởng năm vạn lượng hoàng kim, ta muốn bắt Lôi Ngạo Thiên, chú ý không để cho bọn họ gây tổn thương Tô Nhược Mộng, ta muốn một Tô Nhược Mộng hoàn hảo không hao tổn gì, hiểu chưa? Nói Hắc Sát treo thưởng không có kỳ hạn, cho đến khi có kết quả ta muốn mới thôi."
Đông Lý Phong lạnh lùng hạ lệnh, hai mắt hiện ra hai ngọn lửa.
Lôi Ngạo Thiên, cuộc chiến của chúng ta chính thức bắt đầu.
Ngươi chờ ta đáp lễ đi.
"Dạ, chủ tử!" Hắc Lang quỳ một chân trên đất, ôm quyền tiếp lệnh.
Đông Lý Phong chuyển mắt nhìn về phía Hắc Báo trước mặt, phân phó: "Hắc Báo, chưa tới hai tháng nữa chính là đại hội võ lâm, ngươi đi xuống thay ta chuẩn bị một chút hậu lễ cho Lôi Ngạo Thiên, chú ý không nên dẫn hỏa tới trên người chúng ta, ngươi hiểu chưa?"
"Dạ, chủ tử! Thuộc hạ bảo đảm hoàn toàn nhiệm vụ."
Đông Lý Phong lặng lẽ đảo mắt nhìn bọn họ, phất tay, đi ở đằng trước dẫn đầu, nói: "Đi thôi! Hồi kinh."
Hắn bị Lôi Ngạo Thiên trói đi mấy ngày, tình huống kinh thành không biết ra sao? Hắn phải mau sớm trở về, xử lý tốt chuyện này không lưu lại ảnh hưởng xấu. Kế hoạch của hắn, không được phép có nửa điểm chậm trễ.
Nghe nói, Lôi Ngạo Thiên bởi vì Thành vương treo tiền thưởng quá ít mà sinh lòng bất mãn, phái người trói Thành vương giam giữ ở Tử Long Lĩnh, cũng đi phủ Thành Vương yêu cầu mười vạn lượng hoàng kim.
Nghe nói, trong Tử Long Lĩnh có bảo tàng ngàn năm.
Nghe nói, chứng dị ứng nữ nhân của Lôi Ngạo Thiên đã không thuốc mà khỏi.
Nghe nói, phu nhân Giáo chủ của Ma Giáo đẹp như thiên tiên.
Nghe nói, Long Khiếu Kiếm và Phượng Minh Kiếm biến mất hơn ba trăm năm đã xuất thế.
Nghe nói......
Trong khoảng thời gian ngắn, có đủ loại truyền thuyết trên giang hồ, mọi chuyện rối ren.
Có người đối với truyền thuyết nổi trận lôi đình, có người đối với truyền thuyết cười trừ, có người đối với truyền thuyết lại ôm thái độ hoài nghi, cũng có người đối với truyền thuyết rất tin tưởng không hề nghi ngờ.
Từ trước đến giờ ở trên giang hồ làm xằng làm bậy, khiến nhân sĩ danh môn chính phái hận nghiến răng nghiến lợi, khiến triều đình coi Ma Giáo là cái đinh trong mắt, lại một lần nữa bị các loại truyền thuyết đẩy lên đấu sóng ngọn gió. Trong khoảng thời gian ngắn, khách sạn trong hương trấn gần Tử Long Lĩnh đầy ắp người, ngày ngày đều có rất nhiều nhân sĩ giang hồ dừng chân.
Ở trong tình huống kín hết người, những địa phương không minh bạch kia có rất nhiều khách sạn cao cấp, trung cấp, bình dân khác nhau, buôn bán vẫn như cũ là hai chữ — thịnh vượng.
Tô Nhược Mộng bắt tay vào làm sổ sách, cả ngày nụ cười không đổi trên mặt của nàng, ánh mắt từ sổ sách dời ra, nàng nhàm chán xoay tay đủ kiểu, ngồi trên ghế bát tiên sửa móng tay cho Lôi Ngạo Thiên
Lôi Ngạo Thiên thấy rốt cuộc nàng cũng nhận ra sự tồn tại của mình, vội vàng cười hì hì đi tới, nhìn nàng uất ức nói: "Nương tử, vài ngày nay tinh thần của nàng đều tập trung trên sổ sách, cũng chỉ thiếu điều không ôm sổ sách ngủ, nàng không để ý tới cảm giác của ta."
Tô Nhược Mộng cười cười đứng lên, hôn một cái trên mặt hắn, nói: "Chàng đừng như vậy, chàng mau nhìn những sổ sách này xem, những khách sạn của chúng ta dưới chân núi kia mỗi ngày đều đầy ắp người, mỗi ngày đều là tiền tài cuồn cuộn, chàng còn có cái gì không vui?"
Đối với cách trả lời ngon ngọt Lôi Ngạo Thiên không hài lòng, nhìn cũng không nhìn sổ sách một cái, mà vẫn chưa thỏa mãn nhìn Tô Nhược Mộng, oán giận nói: "Ta không có cưới ngân lượng làm nương tử, ta chỉ quan tâm nương tử. Nhưng mà, nương tử nàng có vẻ rất thích bạc, hận không thể gả cho bạc."
Thật lòng không có tí thú vị nào, những ngày qua nàng xem sổ sách còn nhiều hơn nhìn hắn, thời gian nàng ở chung với nhau sổ sách, còn nhiều hơn thời gian đi cùng hắn.
Hắn thật sự cảm thấy bất bình.
Sớm biết nàng có hứng thú đếm bạc như vậy, hắn sẽ không để cho nàng mở khách sạn gì gì đó. Trực tiếp mở kho bạc ra để cho nàng mỗi ngày đi vào là tốt rồi.
Thật là tự mình tìm khó chịu.
"Phốc..." Tô Nhược Mộng liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ chàng thật giống như một đứa bé, ở đâu ra người cùng tiền đi lại? Chàng chính là chàng, vô luận là thứ gì cũng không thay thế được."
Khi nàng nghe các hộ pháp hồi báo các truyền thuyết trên giang hồ thì nàng có dự định mở không ít khách sạn trong hương trấn ở cạnh Tử Long Lĩnh, quyết định muốn kiếm tiền từ những kẻ bụng dạ khó lường kia.
Quả nhiên đúng như nàng đoán, bọn họ đều tiến đến thăm dò diện mạo thật sự của Tử Long Lĩnh, làm cho khách sạn nàng đầy ắp người, mỗi ngày buôn bán có hơi doạ người. Nàng vì tốt cho những nhân sĩ giang hồ kia, rất nhiều tên đồ ăn đều dùng tên người của Ma Giáo, trong lòng những người kia rất hận Ma Giáo, lại không có biện pháp làm gì Ma Giáo, lấy một loại phương thức khác phát tiết.
Mà kết quả cuối cùng bọn họ phát tiết chính là làm giàu cho túi tiền Tô Nhược Mộng.
"Ai, Nhị Lôi Tử, chàng biết trong khách sạn loại thức ăn nào bán được nhiều nhất không?" Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên cười, hỏi.
Nghe nàng nói đến cái này, Lôi Ngạo Thiên cũng rất an tĩnh, vì kiếm tiền từ những người đó, nàng thật đúng là quyết tâm. Cư nhiên lấy tên của nhân sĩ cấp trên Ma Giáo làm tên đồ ăn, thật là phục nàng.
" Sặc Ngạo Thiên chứ gì." Lôi Ngạo Thiên không tức giận lên tiếng.( cái món này mình cũng không rõ nữa dịch ra thì chỉ thấy từ này là được nhất thôi)
Thậm chí chồng nàng cũng không bỏ qua, một mâm tên là ‘ sặc Ngạo Thiên ’ mỗi món ăn nàng chào giá một trăm lượng, nếu như ngươi cho rằng đây là giá trên trời, vậy ngươi đã sai lầm rồi. Vì đây giá chỉ là giá sàn, mỗi ngày chỉ cung cấp ứng ba bàn, người nào trả giá cao là được.
Mà dường như những nhân sĩ ngu ngốc kia giống như trúng ma vậy, liều mạng lấy được, chỉ vì từng miếng từng miếng ăn ‘ Ngạo Thiên ’.
Hắn là thật lòng bái phục những người đó, một bàn đầy rau cải trắng có cần trả giá lớn như vậy không, bọn họ nếu cảm thấy không oan uổng, hắn cũng vì bọn họ kêu oan. Hận thấu xương hắn như vậy, cũng không cần thiết tiêu tiền như thế.
Thật may nàng lấy tên vẫn không tính là quá kinh khủng, không lấy dầu bạo Ngạo Thiên, kho tàu Ngạo Thiên, hoặc là băm tiêu chưng Ngạo Thiên... Làm tên đồ ăn.