Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit:Thảo My
Đông Lý Phong nhàn nhạt liếc qua Hắc Hổ trên đất, phân phó Hắc Lang: "Tìm người chôn hắn."
Dứt lời, hắn liền xoay người rời thư phòng, trực tiếp đi tới ngoài cửa vương phủ.
Hắn muốn vào cung, hắn muốn gặp vua, thỉnh lệnh mang binh đi diệt Tử Long Lĩnh. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, lần trước bị Lôi Ngạo Thiên trói trên Tử Long Lĩnh, hắn trở lại kinh thành nghe được những lời đồn đại quả thật là làm hắn tức chết.
Những đại thần quý tộc, những hoàng tử kia, có phải ở sau lưng cười hắn vô năng? Ngay cả hoàng đế luôn luôn lấy hắn làm kiêu ngạo cũng vì vậy còn đối với hắn lạnh nhạt không ít, đáy mắt hoàng đế thất vọng, hắn thu hết ở trong mắt.
Cho nên, hắn không thể nhịn được nữa. Hắn nhất định phải tự mình mang binh đi san bằng Ma Giáo, tự tay chặt đầu Lôi Ngạo Thiên xuống, nếu không, hắn cũng nữa đừng nghĩ được lão hoàng đế khen ngợi, lần nữa lấy lại uy tín trước mặt của mọi người và các hoàng tử.
Hôm nay thái tử bị hoàng đế phạt đi biệt viện suy nghĩ, các hoàng tử cửa đã sớm âm thầm đấu đá, chuyên tâm muốn lấy lòng lão hoàng đế. Nhất là nhị ca hắn, Đông Lý Hoàn từ sau khi hắn từ Tử Long Lĩnh trở lại, trong các hoàng tử, danh tiếng của hắn là lớn nhất, lão hoàng đế đối với hắn cũng vô cùng tốt, ngay cả khi hắn bỏ Quyền Vương phi cũng không nhiều lời chỉ trích.
Chỉ là, ngược lại hắn có thể hiểu được tại sao nhị ca hắn lại muốn bỏ rơi Quyền Vương phi, đó là bởi vì nhị tẩu hắn không có bất kỳ lực lượng nhà mẹ đẻ, nếu như nhị ca hắn muốn đi lên cái cao vị đó, nhất định phải có một lực lượng họ ngoại phía sau đủ lớn.
Mà lực lượng đó đương nhiên là đến từ phía trắc phi, trắc phi của nhị ca hắn lại là cháu gái Trấn Quốc Công.
Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong đột nhiên nghĩ tới vị trí chính phi của mình còn bỏ trống, lại nghĩ tới biểu muội vẫn có mang tình ý với hắn, trong lòng sinh kế sách.
Đông Lý Phong mặt mày hớn hở từ trong cung mẫu phi —— Cẩn quý phi phong thái tài hoa đi ra, mới vừa Cẩn quý phi lại thúc dục hắn thành thân, cũng cố ý muốn thúc đẩy hắn và Nam Cung Lâm, nghĩ đến mục đích mình vào cung, hắn liền giả bộ hiếu thuận đồng ý.
Chuyện tiến triển rất thuận lợi, hắn còn chưa mở miệng, mẫu phi hắn đã tự mình nói ra, vừa hợp tâm ý của hắn. Chỉ là khi hắn đang đồng ý cuộc hôn nhân này, đầu óc của hắn không tự chủ được hiện lên bóng hình xinh đẹp của Tô Nhược Mộng .
Không sao, chỉ cần hắn ngồi lên cái ghế kia rồi, Tô Nhược Mộng hắn cũng có thể thu vào hậu cung.
Hiện tại hắn cần mẫu cữu ( cậu bên mẹ) Nam Cung Trọng Khiêm ủng hộ, Nam Cung Trọng Khiêm là thừa tướng Đông Lý triều, có thể nói là dưới một người, trên vạn người, tương lai nhất định có thể giúp hắn không ít. Nghĩ tới đây ý cười trên khóe môi Đông Lý Phong càng đậm.
"Thỉnh an Vương Gia!" Thái giám trước cửa đại điện nghị sự thấy hắn đi tới, liền vội vàng tiến lên thỉnh an.
Đông Lý Phong nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi đi vào thông báo một tiếng, ta có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng."
"Cái này..." Thái giám giữ cửa do dự một chút, ngước mắt nhìn hắn, sợ hãi lên tiếng: "Quyền Vương gia cùng Trấn Quốc Công đang trong đại điện, hoàng thượng phân phó không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Xin Vương Gia thứ tội."
"Ngươi..." Đông Lý Phong đưa tay chỉ thái giám giữ cửa lạnh giọng hét lớn.
Tất cả đều là chút lợi thế gì đó, trước kia thời điểm hắn đắc thế, bọn họ nào dám cản đường hắn? Nào dám nói chuyện với hắn như vậy? Thật là lố lăng.
Đông Lý Phong cắn răng, nhịn xuống muốn buột miệng mắng to, âm thầm ở trong lòng đánh bút trướng (uất hận) này lên trên người của Lôi Ngạo Thiên. Đáng chết Lôi Ngạo Thiên, đều bởi vì người, đều do ngươi làm chuyện tốt.
Trong đại điện nghị sự lão hoàng đế nghe âm thanh phía ngoài, nhẹ nhàng cau mày phân phó thái giám cận thân bên cạnh: "Tiểu Lý Tử, ngươi đi ngoài cửa xem có phải Thành Vương gia hay không? Nếu như đúng để cho hắn vào."
"Dạ, nô tài tuân chỉ." Lý công công lên tiếng, rời đi, đi ra đại điện nhìn vẻ mặt giận dữ của Đông Lý Phonǵ, vội vàng thỉnh an: "Nô tài thỉnh an Vương Gia! Vương Gia, hoàng thượng thỉnh ngài vào."
"Hừ. Lý công công, ngươi cũng nên dạy dỗ đồ đệ của ngươi, trong hoàng cung nên làm như thế nào làm cho tâm tình các chủ tử phóng hảo( buông thả)?" Đông Lý Phong trừng mắt liếc thái giám giữ cửa, hừ lạnh một tiếng, dừng lại chỉ trích Lý công công bên cạnh.
Lý công công khom mình, cười cười, mặt nhận tội lên tiếng: "Vương Gia dạy phải, nô tài nhất định sẽ dạy bọn họ thật tốt." Nói xong, theo sát bên người Đông Lý Phong đi vào đại điện nghị sự.
Đông Lý Phong mỉm cười đi vào đại điện, trên mặt không chút nào như mới vừa tức giận, hắn hướng về phía chủ vị Hoàng đế, cung kính thỉnh an: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."
Lão hoàng đế nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt mà nói: "Miễn lễ, ngươi tới tìm trẫm có việc gấp?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần đặc biệt tới để xin dẫn quân đi thu phục Tử Long Lĩnh, xin phụ hoàng ân chuẩn."
Lão hoàng đế như có điều suy nghĩ quan sát hắn, đáy mắt xẹt qua nhàn nhạt thất vọng, lập tức phủ quyết, không vui nói: "Biên thành mới vừa truyền đến cấp báo, Hiên Viên triều gần đây tụ tập một lượng lớn binh lính hạ trại cách biên thành không xa, ngươi vẫn còn nghĩ tới mang quân đi thu phục Tử Long Lĩnh?"
Hắn đối với đứa con trai này có chút thất vọng, mắt thấy muốn đánh trận, trong mắt của hắn lại chỉ nhìn thấy khát vọng muốn Ma Giáo hoàn toàn biến mất.
Mặc dù hắn cũng rất muốn thu hồi Tử Long Lĩnh, không muốn nơi đại biểu cho long khí lại bị Ma Giáo chiếm, hơn nữa còn là một người có đông đảo tà giáo. Nhưng mà, Lôi Ngạo Thiên này tuy là cuồng vọng, lại không phát hiện hắn có bất kỳ toan tính làm phản, cho nên, hắn cũng không phải hết sức lo lắng.
Ngược lại, hiện tại tình huống biên thành đã là hết sức khẩn cấp, không được phép có bất kỳ sai lầm nào.
Những năm này, hắn một lòng nghĩ thu hồi Tử Long Lĩnh, hắn đã tập trung không ít binh lực, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ thành công vượt qua núi. Hiện tại cũng nên thu hồi những binh lính kia, đặt trọng tâm ở biên thành.
"Hoàng thượng, người để cho cựu thần mang binh đi gặp những binh lính Hiên Viên kia, nếu không áp chế được nhuệ khí của bọn họ, bọn họ nhất định cho rằng triều đình ta không có người nào, mà dân chúng biên thành cũng không có một ngày bình yên." Trấn Quốc Công một bên quỳ xuống, xin mang binh xuất chinh.
Lão hoàng đế nhìn Trấn Quốc Công đã lớn tuổi, thầm than trong lòng, năm tháng không tha con người, Trấn Quốc Công khai triều của bọn họ cũng đã già rồi. Để cho hắn đã từng tuổi này rồi mà còn xuất chinh, thật sự không ổn. Nhưng bây giờ trong triều cũng không người nào thích hợp, tin được thì không có thực lực, có thực lực thì lại không tin được.
Đông Lý triều đã có hơn hai mươi năm không đánh giặc rồi, bình thường những người ở trại lính kia tất cả đều tán lười (lười biếng, lẻ tẻ) qua ngày, hôm nay muốn ra sa trường, chỉ sợ không phải là đối thủ của binh lính Hiên Viên hung dũng, đối với lần này, hắn thật sự rất lo lắng.
Lão hoàng đế khẽ thở dài một hơi, nói: "Trấn Quốc Công ngươi trước đứng lên đi, hôm nay tuổi tác ngươi đã cao, hay là đang nhà di dưỡng già thôi."
"Phụ hoàng, để nhi thần mang binh xuất chinh đi." Quyền Vương tức thời quỳ xuống, xin ý chỉ Hoàng đế.
Trấn Quốc Công phục hồi tinh thần lại, lập tức phụ họa lời nói Quyền Vương: "Hoàng thượng thương cảm vi thần, vi thần tạ chủ long ân. Nhưng mà, ăn lộc của vua, gánh phiền cho vua. Thần mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng có thể ở phía sau màn làm quân sư, theo Quyền Vương gia xuất chinh. Xin hoàng thượng chuẩn tấu!"
Hoàng đế hơi híp mắt quan sát Quyền Vương cùng Trấn Quốc Công quỳ dưới đất, gật đầu một cái, nói: "Được, được, tốt! Các ngươi hãy bình thân. Chuyện này do Trấn Quốc Công đi theo quân phụ tá hoàn( giúp đỡ), nhất định có làm cho những thứ cẩu tặc Hiên Viên kia chạy về hang ổ."
Nói xong, hắn nhìn Đông Lý Phonǵ, phân phó: "Thành nhi, chuyện Tử Long Lĩnh ngươi cũng đừng xen vào nữa. Lôi Ngạo Thiên này tuy là cuồng vọng, nhưng cũng không có dã tâm, nếu như chọc giận đến hắn, chúng ta ngoại địch bên trong cũng loạn thì không xong. Gần đây ngươi không cần lại đi trêu chọc hắn, thu hồi chuyện Tử Long Lĩnh chờ đến sau khi bình định biên thành, bàn lại. Mặt khác, rút quân đội ở đươi chân núi về, để cho bọn họ theo đại quân cùng nhau tiến về phía biên thành."
Hoàng đế nói xong, không thể không nhìn thấy dao động sâu xa phía dưới, trong lòng đối với Thành vương lại thêm mấy phần bất mãn. Người được việc, đối với chuyện đều phải biết nặng nhẹ, nhưng hắn lại chỉ biết ân oán cá nhân, thật sự khó thành đại sự.
Đông Lý Phong bắt được trong mắt Hoàng đế có nhàn nhạt thất vọng, trong lòng không khỏi rét lạnh, vội vàng đồng ý.
"Nhi thần tuân chỉ!"
Chiến sự biên thành nổ ra, binh lính Đông Lý rút lui khỏi chân núi Tử Long Lĩnh, cùng lúc đó triều đình bố cáo thiên hạ, chuyện trên Tử Long Lĩnh có bảo tàng là do người có lòng dạ ý đồ bất chính truyền ra, người tung tin đồn mưu tính rung chuyển long mạch sơn đã bị xử trảm.
Bố cáo ban xuống, lòng người giang hồ nhân sĩ dưới chân núi đại loạn, quân đội của triều đình rút lui để cho ý tưởng bọn họ muốn thừa dịp cháy nhà cướp ngâm nước, dựa vào lực lượng giang hồ bọn họ như vụn cát, thật sự là khó công kích lên Tử Long Lĩnh.
Bọn họ từng người một chỉ đành phải nhìn Tử Long Lĩnh xanh biếc dào dạt mà than thở, chán nản rời đi. Bắt đầu chuẩn bị tham gia đại hội võ lâm một tháng sau.