Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ một lát sau, thời tiết dần thay đổi, trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ tí tách tí tách,
Doanh Trinh thân mang áo mỏng, không khỏi cảm thấy có chút lạnh, thế là quay người tiến vào trong khoang thuyền khoanh chân ngồi xuống, cái tư thế ngồi này cũng không phải là học giang hồ nhân sĩ tu hành đả tọa, mà là khi còn bé ở nhà bà nội chính là ngồi trên giường như vậy, quen rồi.
Nữ tử kia cũng vén rèm chui vào, ngồi đối diện với Doanh Trinh,
Đi ngược dòng nước, lại là trong đêm, không cho phép nửa điểm qua loa, người chèo thuyền lão tam hết sức chăm chú lái thuyền bên ngoài, hướng phía trong khoang thuyền hô một tiếng:
"Trong khoang thuyền có đèn có cây châm lửa, còn có lương khô nước uống, hai vị xin cứ tự nhiên."
Doanh Trinh nói câu "đa tạ", liền nhắm mắt lại, dự định nghỉ ngơi một hồi, hắn không đói bụng cũng không khát, mà lại trong lúc nghỉ ngơi cũng không quá thích có ánh sáng.
Nữ tử kia cởi kiếm xuống để ở một bên, tìm cây châm lửa thắp lên ngọn đèn nhỏ trên bàn vuông, mượn ánh sáng đánh giá kỹ càng thanh niên tuấn dật trước mặt.
Lúc nàng còn ở trên bờ, liền đã lờ mờ nhận ra đối phương không đơn giản,
Mượn lên thuyền lúc dưới chân cố ý dùng một cỗ xảo kình khiến cho thuyền nhỏ một trận lắc lư, thăm dò phía dưới, người trẻ tuổi trước mắt này dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thân thể phảng phất cùng thuyền nhỏ một thể mà đong đưa theo, nhìn qua hài hòa tự nhiên, càng quái dị hơn chính là, mình vậy mà không nghe được hơi thở của hắn.
'Bản cô nương hành tẩu giang hồ nhiều năm, luôn luôn cầu chữ ổn, mới có hôm nay, cái gọi là cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, không được, phải dò ra lai lịch tiểu tử này, '
"Tại hạ xem công tử khí tượng tự thành, hô hấp từ ngoài mà dứt, hẳn là cực kì bất phàm, không biết xuất thân từ đại phái vọng tộc phương nào?"
Đang khi nói chuyện, nữ tử hai mắt nhìn chằm chằm vào Doanh Trinh trên mặt, càng nhìn càng cảm thấy tướng mạo đối phương hoàn toàn xác thực rất đẹp,
Đẹp thì đẹp, nàng cảm thấy sự tồn tại của một cao thủ không rõ ngọn ngành, là một mầm họa khổng lồ.
Doanh Trinh trong nội tâm thở dài, muốn nghỉ ngơi một chút cũng phải quấy rầy ta sao?
Hắn mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt thấy, là một khuôn mặt cực đẹp, dù không thoa phấn trang điểm vẫn không giấu được nét quyến rũ trời sinh, một đôi mắt linh động phi thường, đang một mặt "giả cười" nhìn chính mình.
"Bản nhân xuất thân Ma giáo."
Nghe thấy đối phương mở miệng, nữ tử đầu tiên là sững sờ, lập tức liền cười khúc khích:
"Công tử ngược lại là thẳng thắn, vậy không biết công tử thuộc về đường khẩu nào của Ma giáo, sư thừa lại là vị nào? Tiểu nữ tử thế nhưng là đối với các đại nhân vật Ma giáo rõ như lòng bàn tay, "
"Ma giáo, Doanh Trinh, " Doanh Trinh không muốn nói láo, hoặc có thể nói là hắn lười bịa ra một cái tên.
Nữ tử lập tức vô cùng ngạc nhiên, tiếp lấy chính là cười một trận yêu kiều,
"Ha ha ha, nguyên lai là Ma Hoàng đại nhân, tiểu nữ tử thất kính thất kính." Nói xong ôm tay hành lễ.
Lái thuyền lão tam ở bên ngoài nghe trong khoang thuyền nói chuyện, cũng là cười ha hả nói:
"Công tử ăn nói cẩn thận, lời này nếu là đặt ở trước đây, chỉ sợ là sẽ dẫn tới họa sát thân a, "
Nữ tử kia cũng đi theo phụ họa nói: "Đúng đấy, bất quá công tử bây giờ không cần lo lắng a, Ma giáo chia năm xẻ bảy, công tử nói thế nào đều không ai quản."
Doanh Trinh mỉm cười, không nói gì thêm, 'Ta liền biết cô không tin.'
"Xem ra công tử không muốn để lộ thân phận, như vậy đi, không bằng chúng ta chơi một trò chơi, ta sẽ đoán, nếu đoán đúng, công tử chỉ cần gật đầu, nếu sai, lắc đầu là được, ta có mười lượt, thế nào?"
"Mười lượt có hơi nhiều quá không?"
"Không nhiều không nhiều, công tử và ta vốn không quen biết, ta lại phải đoán ra xuất thân của công tử trong mười lượt, điều đó là rất khó, không đơn giản chút nào."
Doanh Trinh có chút buồn bực, hắn không biết đối phương tại sao phải làm cho rõ mình là ai? Ta là ai mắc mớ gì tới ngươi chứ? Con nhỏ này sao tò mò quá vậy?
Có điều đêm dài đằng đẵng, chơi cái trò chơi tựa hồ cũng thật có ý tứ.
"Được, cô hỏi đi."
Nữ tử đầu tiên là từ đầu đến chân đánh giá Doanh Trinh một lần, sau đó nheo mắt nói:
"Công tử xuất thân Ma giáo?"
Doanh Trinh gật gật đầu, "Ban nãy ta đã nói rồi."
"Được rồi, đây coi là một lần, thế nhân đều biết, Ma giáo có chín đại đường khẩu, lấy chín chữ 'Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiên', như vậy, công tử xuất thân Lâm Huy điện?"
Doanh Trinh lắc đầu, hắn biết đối phương sẽ không đoán ra, vừa rồi đều nói cho cô nàng câu trả lời chính xác, là chính cô nàng không tin.
"Ừm ~ Vậy thì là Binh Lai các?"
Doanh Trinh lắc đầu,
" Đấu Hình đường?"
Doanh Trinh vẫn lắc đầu,
"Hít ~ Chẳng lẽ là Hành Giả đường?"
Doanh Trinh mỉm cười lắc đầu,
Nữ tử dừng một chút,
"Giai Chuẩn đường?"
Doanh Trinh lắc đầu, giơ ngón tay làm dấu "sáu", ra hiệu đối phương đã mất sáu lượt.
Nữ tử cắn môi dưới, tiếp tục nói:
"Ngũ Hành Kỳ?"
Doanh Trinh lắc đầu, vẫn không quên thở dài một tiếng,
"Liệt Uy đường?"
Vẫn lắc đầu,
"Tự Tại phong?"
Lắc đầu,
"Được rồi, không đoán nữa, ngươi người này trong miệng không có lời nào là nói thật, " nữ tử khoát tay áo, từ bỏ một cơ hội cuối cùng.
Bên ngoài khoang thuyền lão tam cũng trêu ghẹo cười nói, "Cô nương tại sao không đoán cái cuối cùng Tiền Phong doanh thì sao, có lẽ nó là câu trả lời chính xác cũng không chừng,"
Nữ tử tức giận nói: "Ngươi biết cái gì, hắn căn bản cũng không phải là Ma giáo, ngươi nghe nói người nào trong ma giáo còn tự xưng Ma giáo? Bọn hắn đều gọi mình là Thánh giáo hoặc là Minh giáo, cô nương ta ngay từ đầu chính là chọc hắn thôi."
Đối với đối phương chơi xấu, Doanh Trinh cũng xem thường, chỉ là nhàn nhạt cười cười,
"Cô nương đã đoán ta, không ngại cũng thử để ta đoán cô xem sao?"
"Ừm?"
Nữ tử nghe xong cũng nổi hứng thú, "Được, đoán đi, nếu ngươi có thể đoán được ta đang làm gì thì coi như ta thua, "
Doanh Trinh cười thần bí, "Thắng có ích lợi gì chứ? Ta hao tâm tổn trí đoán được, nếu như không có chút tặng thưởng vậy đâu còn thú vị gì?"
Nữ tử cầm lấy một bên trường kiếm, lập tức đặt trước người,
"Tốt ~ Bản cô nương cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu là có thể đoán được, thanh kiếm này sẽ là của ngươi."
Người chèo thuyền lão tam làm người đứng xem, cũng tham dự vào trò chơi giữa hai người, chỉ nghe hắn cười ha ha nói, "Cô nương đoán thì đòi mười lượt, công tử đoán lại chỉ một lần, vậy cũng quá không công bằng đi?"
Nữ tử đôi lông mày nhíu lại, hướng về phía bên ngoài khoang thuyền hô, "Đã công bằng lắm rồi, ngươi phải biết, nhân sinh rất nhiều thời điểm, ngay cả một lần ngươi cũng đều không có."
"Ha ha, nữ nhân đúng là không nói lý lẽ, "
"Ngươi một kẻ chèo thuyền thì biết gì?" Nữ tử quay mặt lại nhìn về phía Doanh Trinh, "Đoán đi."
Doanh Trinh cười cười,
"Nếu ta đoán không lầm, cô nương là kẻ —— trộm."
Nữ tử khuôn mặt xinh như hoa lập tức biến sắc, đột nhiên đứng dậy, trong tay chợt lóe lên một đạo hàn quang, trực chỉ Doanh Trinh,
"Tốt lắm, ta liền biết ngươi không bình thường, nói, là ai phái ngươi tới?"
"Ta chỉ là đoán được mà thôi, " Doanh Trinh xòe ra hai tay, "Bất quá thanh kiếm này của cô quả thật không tệ, "
Nữ tử gương mặt xinh đẹp co lại, lạnh lùng nói, "Không có khả năng, bản cô nương như hoa như ngọc, sẽ không ai cảm thấy ta giống kẻ trộm, "
Doanh Trinh lắc đầu, không nhìn mũi kiếm trước mặt, tiếp tục nhắm hai mắt lại,
"Lúc cô nương lên thuyền vẫn một mực lưu ý chung quanh, cẩn trọng dè dặt, chỗ nào cũng lộ ra sự cẩn thận, hơn nữa toàn thân căng thẳng mỗi thời mỗi khắc đều hết sức đề phòng, hiển nhiên ngày thường cẩn thận đã quen. Đương nhiên, ta cũng chỉ là đoán bừa. Có điều xem ra ta đã đoán đúng."