Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng mười lăm phút sau cô bước ra khỏi phòng tắm, da dẻ trắng hồng với làn nước ấm còn tỏa ra làn nhiệt lờ mờ.
Vừa mới đặt mình xuống giường tiếng điện thoại liền rung lên, theo thói quen cô liền dơ tay ra bắt máy giọng nói có chút mệt mỏi và uể oải
"Alo, mẹ à"
Đầu dây bên kia im lặng khoảng một hồi, nụ cười trầm thấp liền vang lên khiến cô nổi da gà sự ớn lạnh buốt lên đến tận óc, giọng nói mỉa mai cùng nụ cười nhếch có đánh chết cô cũng không dám quên Huyết Vân Phượng
"Là anh"
Cô toan tắt máy thì hắn liền nói "Đã lâu không gặp, bé cưng của tôi ngày càng xinh đẹp đúng là khiến người khác không kiềm lòng nổi"
"Tôi với anh bây giờ chả có quan hệ gì nữa.
Mong anh cũng tự trọng đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi"
"Ấy, cô đừng có phủi sạch quan hệ của người trước đây đã từng nâng đỡ mình nhiều như vậy chứ.
Nguyệt Ân trong tay tôi vẫn là bản hợp đồng và đoạn clip nhạy cảm của cô, không biết cô có muốn lấy lại chúng không"
Nhắc đến đoạn clip và quá khứ đầy dâm loạn cùng hắn, gương mặt cô bỗng chốc đanh lại đầy giận dữ.
Giọng nói như là rít ra từ kẽ răng
"Huyết Vân Phượng, rốt cuộc thì anh muốn cái gì"
"Rất đơn giản, ngay bây giờ đến chỗ tôi ngay lập tức, địa chỉ tôi đã nhắn cho cô rồi đấy"
Hắn cúp máy, đáy mắt lóe lên tia ghen tức lồng lộn, muốn phủi sạch quan hệ với hắn để quen tên giám đốc tép riu kia sao.
Nguyệt Ân vậy thì để tôi xem em có đủ năng lực và bản lĩnh không đã nhé
Thành Cát An mọi thứ về đẹp thật đẹp, lần này khác với lần đầu cô gặp hắn tại khách sạn Đại Châu là sự chờ đợi sự hồi hộp và lo lắng, thì ngược lại người đang phải ngồi chờ đợi cô kia không ai khác chính là Huyết Vân Phượng.
Lòng hắn đã như lửa đốt, ngồi im phăng phắc trên ghế chờ cô, trong đầu hiện lên hàng ngàn câu hỏi và suy nghĩ khác nhau nếu như cô không đến thì sao, có phải hắn phải tìm đến tận nhà cô để trừng phạt không
*cạch* tiếng cửa vừa mở ra, ý cười trên môi hắn ngày càng đậm.
Sự gấp gáp cùng hối hả hiện lên trên nét mặt của Nguyệt Ân.
Cô tiến đến chỗ hắn không nói không rằng
"Huyết Vân Phượng ngày hôm nay cho dù thế nào tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh.
Tôi với anh đã kết thúc từ lâu lắm rồi, từ bốn năm trước rồi.
Bây giờ xin anh hãy tự trọng và tha cho tôi đi"
Đáy mắt hắn híp chặt, bàn tay thô bạo như gọng kìm ghim giữ chặt cổ tay cô kéo vào trong lòng "Đêm còn dài, sao phải gấp gáp như vậy.
Chúng ta cùng ôn lại kỉ niệm xưa có được không hả"
Nguyệt Ân vùng vẫy kiên quyết từ chối
"Không, không tôi không muốn.
Anh tránh xa….
Đừng có động vào tôi"
"Có muốn xem lại đoạn clip của mình không hả"
Hắn lên tiếng đe dọa khiến cô ngồi im thít, những tiếng nức nở trong cổ họng như được bộc phát ra âm ỉ trong cổ họng, như cắn vào trong cõi lòng của hắn
Cô nghe và cảm nhận rõ mồn một tiếng cởi thắt lưng da, ôm lấy người con gái phía dưới gục đầu vào làn tóc thơm mềm mại của thiếu nữ ngoài hai mươi tuổi
"Cầm lấy nó, Nguyệt Ân nếu đêm nay em không chăm sóc nó cẩn thận khiến tôi hài lòng thì tôi dám chắc em sẽ không bước chân ra khỏi đây được đâu"
Cả người Nguyệt Ân run rẩy, cảm nhận thứ to lớn đang nổi cộm lên trong tay mình, cánh môi mềm mại truyền đến cơn lành lạnh khi ngón tay hắn đặt lên càng khiến cho cô thêm phần run rẩy
"Nhanh nhẹn lên một chút, em muốn tôi tức chết mới vừa lòng có phải không"
Hai tay cô lóng ngóng cởi chiếc khóa quần cho Vân Phượng, côn th*t to lớn nổi cộm lên sau lớp quần với vật che đậy cuối cùng nóng hổi.
Dưới sự lúng túng và không có chút kinh nghiệm gì của cô càng khiến cho hắn thêm phần tức tối không nhịn được bế cô lên giường, ép hai tay lên đỉnh đầu
"Aaa….
"
Chỉ vài đường cơ bản liền lột trần nhẫn nhụi cả cơ thể của cô, bàn tay nam nhân mát lạnh lướt qua khắp nơi trên có thể chu du đến từng chỗ.
Mỗi nơi hắn lướt qua đều khiến cô run rẩy mà rên nhè nhẹ.
Đôi vai trắng như tuyết, bộ ngực sữa căng tròn đẫy đà phơi bày trước mắt như kích thích thị giác của nam nhân.
Thi thoảng còn phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của cô khiến hắn không nhịn được xoa nắn nhè nhẹ
"Ưm…..
Uwhh….huhu"
Chiếc eo nhỏ nhắn đáng yêu, vùng tam giác lãnh địa bí hiểm cùng tiếng rên the thé như cắn đứt lấy lí trí còn sót lại cuối cùng của nam nhân
"Bốn năm rồi cơ thể này vẫn mẫn cảm như ngày nào, đúng là càng ngày càng khiến đàn ông mê mệt"
Nhìn thứ mềm mại đang trong tay bị hắn nhào nặn thành đủ thứ hình dạng, hai đầu nhụy đã bắt đầu cương cứng hắn áp miệng đem đến sát môi cô mà cắn mút nhẹ nhàng, rồi tham lam cắn xé khiến hai đầu v* của cô như chảy máu.
Cô bắt đầu khóc nức nở xin tha, miệng nhỏ như ngậm kẹo hải đường ngon ngọt vô cùng.
Huyết Vân Phượng đã không thể nhịn liền ngậm lấy mút mát hai cánh môi mềm mịn đầu lưỡi tiến vào sâu đến mức khiến cô thở đã không thông, sợi chỉ bạc xuất hiện ở khóe môi cả hai lúc hắn buông ra trông thật thích mắt
"Hảo, cái miệng này thật là mềm ngọt"
Hạ bộ bên dưới đã căng trưởng nổi cộm lên, chiếc khăn che đậy vật nam tính khổng lồ liền được hắn giật phăng ra một nhé lại tiện tay dùng nó trói chặt hai tay cô lên thành giường
"Á, anh làm cái gì tôi vậy hả.
Mau thả tôi ra ngay, đồ biến thái đồ bại hoại"
"Biến thái, bại hoại.
Vậy thì tôi sẽ cho cô thấy thế nào là biến thái thế nào là bại hoại nhé.
Tiểu Ân bé bỏng để tôi cho em cảm nhận dư vị bốn năm trước em đã bại hoại như thế nào dưới thân tôi nhé"
Hắn cúi người xuống, đem hai chân cô tách ra chiếc quần lót đã ướt đẫm một mảng.
Hắn ấn nhè nhẹ tay vào bên dưới lại khiến cơ thể cô giật giật nhè nhẹ.
Hấn thích thú cởi phăng chiếc quần lót sang một bên, tiểu huyệt ướt át phấn hồng ngay lập tức lộ rõ trước con mắt nóng bỏng đầy kích tình của hắn.
Hắn nhìn khe trũng có chút bóng loáng lại cảm thấy vui vẻ vì bản thân đã khiến cô cảm thấy hưng phấn mà có phản ứng
____...