Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai đứa trẻ sau khi nghe tên cô đặt vô cùng vui vẻ.
Cả nhà bốn người nhìn vô cùng hạnh phúc.
Dương Hàn ở lại với cô được một ngày sau đó lại đi.
Anh nói anh thật sự muốn ở lại, nhưng như vậy càng kéo dài thời gian anh ở Mỹ mà thôi.
Anh càng không muốn xa con lâu thêm nữa.
Đầy tháng con chắc chắn anh sẽ trở về.
Lạc Hi Trân ở bệnh viện một tuần thì trở về nhà.
Thanh Tiêu và Thanh Vũ rất ngoan, đêm cũng không quấy khóc nhiều.
Nhờ có sự chăm sóc của hai bên nội ngoại, cô cũng không quá mệt mỏi khi chăm sóc cả hai đứa.
Thế rồi đầy tháng đến rất nhanh, Lạc Hi Trân tưởng có lẽ đến sáng ngày hôm đó anh mới về đến, không ngờ được anh về nhà vào giữa đêm.
Đang ngủ cô bỗng nhiên bị kéo vào lồng ngực của ai đó, một mùi hương quen thuộc bay vào mũi cô, cô mơ màng cất tiếng.
” Anh về đến sớm vậy à? “
” Ừ, anh về đến rồi.
“
Nói rồi anh cúi đầu hôn lên cổ cô.
” Anh đừng loạn nữa.
Con sẽ nghe thấy đó.
“
” Em nhỏ tiếng một chút chắc chắn con sẽ không nghe thấy.
” Dương Hàn cười nhe nhởn.
Lạc Hi Trân đã tỉnh rồi, cô khẽ quát.
” Lưu manh.
“
Nói rồi anh nằm đè lên người cô, hướng về phía môi cô mà hôn xuống.
Cô cũng không phản kháng vươn tay ôm lấy cổ anh nhiệt tình đáp lại.
” Hư..
Hư..
“
Cô vươn tay đẩy ngực anh vội vàng nói.
” Con tỉnh dậy rồi.
“
” Một chút sẽ nín.
” Nói rồi anh lại lên vành tai cô.
Không đến một phút sau đã có tiếng khóc ngày càng lớn hơn không phải một mà bây giờ là cả hai đứa.
(Hợp tác hại ba đó hả =)))))) )
Lần này cô dùng lực đẩy mạnh hơn làm anh ngã sõng soài xuống đất.
” Đều tại anh bây giờ là cả hai đứa rồi đấy.
“
” Vì con mà em định mưu sát chồng sao? ” Anh giả vờ đáng thương.
” Anh còn không mau dỗ con đi còn ở đó chờ em thương hại.
“
Đúng lúc này mẹ Dương chạy đến bế Thanh Vũ hỏi:
” Thanh Vũ với Thanh Tiêu làm sao mà khóc lớn thế? “
” Anh còn không đóng cửa? Đánh thức mẹ rồi kìa.
“
Lúc này anh mới lồm cồm bò lên giường.
” Anh nhớ em quá mà.
“
” Hai đứa khóc là do con có phải không? Còn mặt mũi ngồi đó làm nũng cơ đấy.
“
” Anh mau vào thư phòng ngủ đi, em ở đây dỗ con cùng mẹ.
“
Anh nhủ thầm trong lòng: Từ bao giờ anh trở thành người thừa thế này.
Sau đó khóc trong lòng một dòng sông =))))
Anh trở về thư phòng, may mắn lúc trước anh đã đặt một chiếc giường phòng trừ lúc quá nhiều việc sẽ ngủ luôn ở đây.
Anh chui vào phòng tắm để làm dịu cơn nóng bỏng không được giải tỏa ở bụng dưới.
Sau đó nằm lên giường thế nào cũng không ngủ được mãi đến gần sáng mới dám mò sang phòng ngủ.
Mẹ Dương nằm ngủ cùng Lạc Hi Trân phòng trừ hai đứa nhỏ tỉnh dậy có thể giúp đỡ cô ngay.
Anh nhẹ nhàng bế bổng cô lên, cô cựa người một chút liền ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Anh nhanh chóng bế cô về thư phòng.
Vừa đặt cô xuống giường, định nằm xuống bên cạnh cô, anh đã bị cô kéo lấy nằm đè lên người cô.
Mắt cô vẫn nhắm nghiền không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
” Bà xã, là em ép anh.
” Anh cười mờ ám..