Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm ngày thứ hai, cậu đột ngột đau bụng không chịu nổi, nửa đêm gọi 120 đưa đến bệnh viện.
Là do bị viêm ruột thừa cấp tính.
Bác sĩ nhanh chóng làm phẫu thuật cho cậu, sắp xếp cho cậu nằm viện.
Trên giường bệnh, cậu cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cũng bắt đầu, cảm thấy hơi hối hận.
Tại sao cậu lại nói những lời như vậy với Hạ Kim Triều chứ?
Cô và Âu Dương Tự đã kết thúc, cho dù muốn lợi dụng cậu chọc giận Âu Dương Tự thì cũng có sao đâu?
Kẻ thua cuộc vẫn là Âu Dương Tự, chứ không phải cậu mà.
Cảm xúc của cậu ngày càng tụt dốc không phanh.
Nghĩ tới Hạ Kim Triều, làm thế nào cũng không vào giấc được.
Bảy ngày sau, cuối cùng cậu cũng được xuất viện.
Cậu nghĩ sau khi trở lại, nhất định phải nói rõ với Hạ Kim Triều, rằng cậu đã không còn giận nữa.
Nhưng khi trở lại trường, cậu phát hiện trời sập rồi.
Bọn họ nói, Hạ Kim Triều đang theo đuổi tên đầu vàng bên lớp 4.
Theo đuổi rất mạnh mẽ, ngày nào tên đầu vàng cũng đánh đập cô ấy, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
Cậu kinh ngạc, lại thấy không thể tin nổi.
Vào lớp, Hạ Kim Triều đến trường.
Cậu ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện hình tượng của cô cũng thay đổi.
Tháo cặp kính ngốc nghếch đáng yêu kia xuống, đeo kính áp tròng lên, lại còn xõa tóc….
Là vì tên đầu vàng kia ư?
Cậu không nhịn được mà khuyên cô: “Sắp thi tốt nghiệp cấp 3 rồi, đừng vì một tên côn đồ mà chậm trễ tương lai.”
Thế nhưng có vẻ cô nghe không lọt tai.
Sau khi tan học, cậu nghe thấy một người gọi cô là chị dâu, nói cô biết rằng tên đầu vàng đang ở con hẻm sau trường.
Cô không do dự dù chỉ một giây, nhấc chân liền chạy đi.
Cậu lo cô gặp chuyện không hay, chần chừ một lúc rồi cũng theo sau.
Vừa tới, cậu đã nghe thấy giọng nói của Hạ Kim Triều: “Để tao nói cho mày biết, mày không được đi đâu hết, mày đi đâu tao đuổi theo đến đó!”
Cậu siết chặt nắm đấm.
Thích đến mức đó ư?
Tiếp đến, cậu nghe thấy một tiếng ầm vang, còn có âm thanh rên rỉ của cô.
Cậu không kịp nghĩ gì khác, lao tới đẩy tên đầu vàng ra.
Cô ngã vào đống bàn học cũ không đứng dậy nổi, mặt mũi cũng bị thương.
Cậu tức giận.
Nhưng cố kìm lại.
Sau khi tên đầu vàng đi, cậu không nhịn được mà hỏi cô: “Tại sao lại muốn tự mình chịu ch theo đuổi một tên côn đồ chứ?”
Cô học dáng vẻ của tên đầu vàng, cà lơ phất phơ nói: “Chỉ là muốn hẹn hò mà thôi, không liên quan đến cậu.”
Không liên quan? Cậu chỉ mới đi có mấy ngày mà cô đã theo đuổi người khác rồi! Mà tính cách vốn êm dịu cũng trở nên giống cái tên đầu vàng kia!
Cậu thấy hơi khó thở, vươn tay đè cô lên tường, bật thốt: “Không phải cậu nói muốn hẹn hò à? Tôi hẹn hò với cậu, được không? “
Nói xong, cậu mới nhận ra bản thân vừa nói gì.
Sao cậu lại nói những lời như vậy chứ?
Trong mắt cậu, là bộ dạng ngây ngốc của Hạ Kim Triều.
Gần quá đi mất.
Môi của cô ấy nhìn thật mềm mại.
Không hiểu sao lại muốn hôn lên ấy.
Nhưng mà, bảo vệ tới.
Cậu tỉnh táo lại.
Xấu hổ giải thích: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi, cũng không biết mình bị sao nữa.”
Cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, chạy như bay đi mất.
Cậu nhìn bóng lưng khập khiễng đi xa của cô, có hơi rầu rĩ.
Nghe cậu nói mấy lời như vậy, hẳn là cô nghĩ cậu điên mất rồi.
Cậu nằm trên giường, lại bắt đầu thấy hối hận.
Nếu lúc đó hôn luôn là được rồi.
Cậu bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho giật mình.
Cậu chợt bừng tỉnh nhận ra, hóa ra không biết từ lúc nào bản thân đã thích cô mất rồi.
Thế nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, Hạ Kim Triều sẽ nghĩ thế nào đây? Cô chắc hẳn sẽ khinh thường cậu nhỉ?
Cậu vừa khóc vừa cười, một đêm không ngủ.
Lúc trở lại trường, cậu không biết nên đối mặt với Hạ Kim Triều ra sao.
Mà Hạ Kim Triều cũng không nói chuyện với cậu.
Cô bây giờ hẳn là rất chán ghét cậu nhỉ.
Tâm trạng cậu sa sút, chỉ có thể vùi đầu vào biển đề, tìm kiếm sự yên tĩnh ít ỏi.
Giờ ăn tối, Chu Vũ Thiến lại đến tìm cậu.
Em ấy van nài cậu, cuối tuần nhất định phải về thăm mẹ.
Cha mẹ ly hôn từ rất sớm, cậu và Chu Vũ Thiến là anh em cùng mẹ khác cha, cũng chẳng thân thiết lắm.
Cậu qua loa gật đầu, nói có thời gian sẽ đến thăm.
Chu Vũ Thiến sợ cậu đổi ý, kéo cánh tay cậu dặn đi dặn lại.
Mà cảnh này đúng lúc bị tên đầu vàng kia bắt gặp.
Hắn không hiểu nổi mà lao đến, đẩy Chu Vũ Thiến ra, túm chặt cổ áo cậu: “Giang Bạc Tự, mày đang làm cái gì thế?”
Cậu nhíu mày: “Buông ra.”
Tên đầu vàng nhìn lướt qua Chu Vũ Thiến, vô cùng tức giận: “Con mẹ nó mày có tim không thế? Mày có biết là ông đây chỉ mắng mày có một câu mà đã bị Hạ Kim Triều lăng mạ, nói ông đây không bằng nổi một ngón chân của mày! Không xin lỗi mày, nhỏ sẽ không bỏ qua cho tao. Còn mày thì hay rồi, dám hẹn hò với người khác cơ á? Mày có xứng với công sức của Hạ Kim Triều không?”
Hắn nói gì cơ?
Hạ Kim Triều ngày nào cũng chặn đường đầu vàng, là vì muốn đầu vàng xin lỗi cậu?
Sóng biển cuồn cuộn trong tâm trí cậu.
Cậu đẩy đầu vàng ra, lao vút về phía phòng học.
Cậu đã hiểu được tâm ý của cô.
Lần này, cậu sẽ không buông tay nữa.
[HOÀN]