[Mười người đọc chín người cười, một người cười đến rơi đầu. Ngốc nghếch ngọt văn, sảng khoái]
Diệp Thanh Dương xuyên thành đứa trẻ bị người thân cực phẩm ngược đãi, mỗi ngày đều ngáng chân nam chính, làm nam phụ pháo hôi chết nơi đầu đường xó chợ. Đã từng là thiên tài học thần đứng đầu toàn trường, Diệp Thanh Dương tỏ vẻ việc này quá đơn giản.
Trong trường học:
Nam chính Lục Cảnh Trừng:” Diệp Thanh Dương, cậu còn nhớ hôm qua cậu hãm hại tôi thế nào không? Hôm nay ông đây sẽ tính sổ với cậu.”
Diệp Thanh Dương giả bộ than thở khóc lóc:” Chuyện đã tới nước này, tôi cũng không che giấu nữa, tại sao tôi luôn nhằm vào cậu trong lòng cậu không phải rất rõ sao? Còn không phải vì muốn hấp dẫn sự chú ý của cậu à? Đánh tôi cũng được, nhưng mà đánh xong, chúng ta lại làm bạn, được không?”
Lục Cảnh Trừng:….
Sau khi về nhà:
Bà cô cực phẩm:” Diệp Thanh Dương, mày rửa chén như thế này đây à? Rửa cái nào vỡ cái đấy! Mày cố ý đúng không?”
Diệp Thanh Dương lệ nóng doanh tròng:” Cô, chắc là cô chưa biết, hôm nay tay con bị thương, con sợ cô đau lòng, cho nên không cho cô biết. Nhưng bởi vì cổ tay có vết thương, không cầm được chén, mới đánh vỡ nhiều như vậy, con biết cô thương con, cũng thương chén bát, hay là cô tự rửa đi?”
Bà cô:…
Ở nhà đấu đá với người thân, ở ngoài ôm đùi nam chính, Diệp Thanh Dương còn cảm thấy cuộc sống của mình rất dễ chịu.
Cho đến một ngày, Lục Cảnh Trừng túm chặt cổ áo của cậu, nổi giận đùng đùng hỏi:” Rốt cuộc cậu với Trương Dã lớp bên cạnh có quan hệ gì? Không phải cậu thích tôi à? Cậu bắt cá hai tay như vậy còn coi được sao?”
Diệp Thanh Dương:”???? Tôi thích cậu?”
“Nếu không thì tại sao cậu lại muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi?”
Diệp Thanh Dương:… Từ từ đã, đại ca, con mẹ nó không phải cậu là thẳng nam sao?