Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, khi ăn cơm, Diệp Thanh Dương vừa ăn vừa thông báo chuyện mình định ở kí túc xá trong trường cho cả nhà Diệp Hồng biết.
Diệp Hồng khó hiểu hỏi: “Mày lấy đâu ra tiền?”
Diệp Thanh Dương cười nói: “Việc này cô không cần quan tâm.”
“Mày đi đâu trộm tiền hả?”
“Con thì trộm ở đâu được chứ, hay là cô chỉ cho con đi.” Diệp Thanh Dương trả lời.
“Vậy mày lấy tiền ở đâu?” Vương Việt nhìn cậu: “Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ở?”
Diệp Thanh Dương thở dài: “Được rồi, dù sao cũng là người một nhà, gạt mọi người cũng không tốt, gần đây con quen được một người bạn, kiếm được chút tiền, con cảm thấy cậu ta rất trâu bog, muốn tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn nữa. Vừa hay cậu ấy ở kí túc xá, lại còn thiếu một người bạn cùng phòng, hỏi con có muốn chuyển vào ở cùng không?”
“Tao đồng ý.”
Vương Việt nhíu nhíu mày: “Vậy mày kiếm tiền ở đâu?”
“Việc này không thể nói.”
“Diệp Thanh Dương, tao với cô mày là người giám hộ của mày, tao có quyền biết được mày đang làm gì, lỡ mày bị người ta lừa thì sao?”
“Đúng vậy, Dương Dương, người bạn kia của mày có đáng tin không, lỡ đâu lại là một tên lừa đảo thì sao?”
“Không đâu.” Diệp Thanh Dương rất kiêu ngạo nói: “Nhà bạn của con có rất giàu, nhà người ta làm tài chính, cho nên tương đối nhạy cảm với việc kiếm tiền thôi, hai người không cần lo.”
Diệp Hồng và Vương Việt liếc mắt nhìn đối phương một cái: “Thật sự không phi pháp?”
“Tất nhiên là không rồi,chỉ là đầu tư quản lý tài sản thôi.”
Diệp Thanh Dương nói xong lại “À” một tiếng, tỏ vẻ đã nói cả rồi rồi cũng không sợ tiết lộ hết, tiếp tục: “Nói thì cũng nói hết rồi, con cũng không giấu cô chú nữ, cậu ấy chính là người giúp con quản lý tài sản.”
Diệp Thanh Dương nhìn hai vợ chồng Diệp Hồng còn có thêm Vương Tuệ có vẻ không hiểu, giải thich: “Lúc trước có phải con từng đồng ý với lớp trưởng đến nhà cậu ấy ăn cơm thừa đúng không, lớp trưởng thấy con đáng thương mới bảo con đẻ cậu ấy nghĩ cách giúp.Cậu ấy bảo con đưa cho cậu ấy một trăm, nói là giúp con quản lý, bảo đẩm có thể giúp con kiếm lãi nhiều hơn một số 0.”
“Lúc đầu con không đồng ý, dù sao cũng là một trăm tệ cơ mà.”
“Nhưng lớp trưởng nói cậu ấy cho con vay một trăm cũng được, con không cần trả tiền ngay, cho nên con đồng ý.”
“Kết quả cậu ấy thật sự giúp con kiếm lãi được 1000. Con trả lại cho lớp trưởng 100, còn lại 900, vừa đủ trả tiền ở kí túc xá.”
“Lớp mày còn có người giỏi như thế?” Diệp Hồng không tin: “Sao tao không biết?”
“Lúc trước con cũng không biết, nhưng mà có gì lạ đâu, học sinh trường con không giàu thì cũng quý, chỉ có nhiều chứ tuyệt đối không ít đâu.”
Cái này thì đúng thật, Diệp Hồng thầm nghĩ.
Bà ta liếc mắt nhìn Vương Việt một cái, Vương Việt không nói gì.
“Cho nên lần này mày chuyển vào ở kí túc xá, là muốn ở cùng thằng kia?”
“Đúng, con muốn giữ quan hệ với cậu ấy, để cậu ấy tiếp tục giúp con kiếm tiền.” Diệp Thanh Dương không hề giấu giếm nói.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, kiếm tiền mà như thế người ta còn cần học hành khổ sở làm gì?” Diệp Hồng lên tiếng dạy bảo.
Diệp Thanh Dương cũng chẳng thèm quan tâm: “Vậy cũng chẳng liên quan đến con, dù sao con cũng không có tiền.”
Diệp Hồng nhìn cậu, không nói gì.
Cơm nước xong, Diệp Thanh Dương thu dọn hành lý, leo lên giường ngủ.
Hành lý của cậu cũng không nhiều lắm, chỉ một cái vali nhỏ là đủ.
Diệp Thanh Dương nhìn cái vali, nhớ lại biểu cảm tin như không tin của Vương Việt và Diệp Hồng vừa nãy, không khỏi nở nụ cười,
Lời nói dối này của cậu cũng không hẳn là cao minh, thế nhưng đối với thân phận của nguyên chủ thì đúng là phù hợp nhất, đối với đám người nhà Diệp Hồng lại có sức hấp dẫn nhất.
Hầu hết những lời nói dối thanh công đều không cân quá chặt chẽ, chỉ cần nhắm đúng vào thứ mà đối tượng mình lừa gạt muốn nhất là được rồi.
Cả nhà Diệp Hồng đều rất tham lam, cái gì cũng muốn chiếm, chỉ cần bọn họ phát hiện trên người mình tiền ngày càng nhiều, quần áo mặc ngày càng đẹp, đồ dùng ngày càng cao cấp, chắc chắn bọn họ sẽ tin.
Bởi vì nguyên chủ trầm mặc nhân nại quá lâu, trong lòng Diệp Hồng vẫn luôn xem thường cậu, cho nên cũng không nghi ngờ nhiều.
Cậu muốn đuổi cả nhà Diệp Hồng đi trước, sau đó đòi hết số tiền bọn họ nợ nguyên chủ về.
50 ngàn tệ, một xu cũng không thể thiếu!
Ngày hôm sau, Diệp Thanh Dương kéo vali đi học, Lục Cảnh Trừng không có ở đây, bởi vì Lục đại thiếu gia có xe chuyên dụng đưa đón đi về.
Cậu và bọn Lý Lan cùng nhau huấn luyện một tuần, quan hệ cũng tốt hơn không ít, thấy cậu kéo vali tới trường lập tức tò mò hỏi: “Cậu đựng cái gì trong vali này thế? Đồ ăn vặt hả?”
“Không phải.”
“Vậy cậu mang vali lón như vậy đến lớp làm gì?”
“Có việc cần.”
“Việc gì thế?”
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện ở kí túc xá cũng không phải không thể nỏi, thẳng thắn cất lời: “Tôi chuẩn bị chuyển vào kí túc xá.”
“Tại sao?”
“Đương nhiên là vì muốn cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên rồi.”
Lý Lan và Lưu Ninh nghe xong liền cười ầm lên.
“Cậu chọn phong xong chưa? Tôi có một người anh em, phòng cậu ta còn thừa một giường đó, hay là cậu liên hệ với cậu ta thử xem, cậu ấy học giỏi lắm, còn có thể giúp cậu học bài.”
“Không cần đâu, tôi ở với Lục Cảnh Trừng.” Diệp Thanh Dương nói.
Lý Lan:!!!
Lý Lan: “Nương nương, ngài thật sự muốn cùng bệ hạ song túc song phi đấy à?”
Diệp Thanh Dương mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng không còn các cậu nữa rồi.”
Lý Lan gào khóc huhu: “Nô tài sẽ nhớ ngài lắm.”
Diệp Thanh Dương giơ tay xoa đầu chó của cậu ta: “Ngoan.”
Trần Nguy và Bách Nhạc đi vệ sinh về, thấy đám bên kia cầm tay nhau nhìn nhau đầy nước mắt, nghi ngờ hỏi: “Các cậu đang nói chuyện gì đó?”
Lý Lan vờ vịt lau lau nước mắt: “Nói chuyện bệ hạ và nướng nương sắp sâu chúng.”
Bách Nhạc:!!!
Trần Nguy:???
“Nghĩa là sao?”
“Hai người bọn họ chuyển vào kí túc xá của trường.”Lưu Ninh nói.
“Cùng một phòng.” Lý Lan bổ thêm một đao.
Bách Nhạc:…
Bách Nhạc cảm thấy y không còn gì để nói nữa rồi, ngăn cấm thế này còn không bằng cứ chúc hai tên kia tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử đi.
Nếu hai người họ không sinh được, vậy thì đoạn tử tuyệt tôn, trăm năm hảo hợp!
Lục Cảnh Trừng cảm giác chỉ một giờ nghỉ trưa mình không có mặt, lúc trở về ánh mắt hai thằng bạn thân nhìn hắn dường như không ổn lắm.
“Ánh mắt của mày có ý gì?”Hắn hỏi Trần Nguy: “Sao lại nhìn tao như vậy?”
“Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng!”
Lục Cảnh Trừng: “Nói tiếng người.”
“Mày rọng sắc khinh bạn!”
Lục Cảnh Trừng từ chối không thừa nhận: “Tao đối xử bình đẳng như nhau.”
“Dẹp dẹp dẹp, mày rủ Diệp Thanh Dương ở chung chứ không rủ tao!”
Lục Cảnh Trừng:!!!
Lục Cảnh Trừng oán hận liếc mắt nhìn Diệp Thanh Dương.
Hắn biết ngay mà!
Diệp Thanh Dương căn bản không giấu được!
Đặc biệt là chuyện này!
Chưa gì đã mang đi khoe rồi!
Hận không thể khua trông gõ chiêng cho cả thé giới biết!
Lục Cảnh Trừng thở dài, cậu đúng là chỉ biết trực chờ tuyên bố chủ quyền, vừa có cơ hội là muốn thuyên bố.
Không biết thẹn thùng gì cả!
Đồ giấm chua thành tinh!
Đồ dính người!
Lục Cảnh Trừng cảm thấy hắn sắp xấu hổ đến mức muốn đi gặp Giang Đong phụ lão rồi.
Trần Nguy thấy hắn không nói lời nào, “À” lên một tiếng: “Không giải thích được đúng không? Mày thích cậu ta chứ gì, đồ trọng sắc khinh bạn!”
“Không phải.” Lục Cảnh Trừng giải thích: “Gia cảnh cậu ấy không tốt, ở nhà còn phải làm việc vất vả, chịu đủ loại ngược đãi từ cô ruột, cho nên tao mới để cậu ấy chuyển vào kí túc xá của trường.”
“Vậy mày vào ở chung làm gì?”
“Còn không phải là tao không đi thì cậu ấy cũng không đi à? Mày cũng biết đấy, cậu ta thích tao không chịu được, trừ phi tao đi, nếu không cậu ta sẽ không chịu, cậu ấy không thích ở cùng phòng với người khác.”
Trần Nguy: “… Thật không?”
“Không thật thì sao!”
Lục Cảnh Trừng vỗ vai thằng bạn thân nhà mình: “Tao không vào địa ngục thì ai vào, ngày xưa Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, hôm nay tao hi sinh cái tôi cùng mình, hoàn thành lợi ích của tập thể.”
“Tập thể của mày là Diệp Thanh Dương?”
Lục Cảnh Trừng:…
“Tập thể của tao là thành tích học tập cả lớp được nâng cao!”
Trần Nguy:… Có thật không? Tao không tin.
Nhưng mà mặc kệ cậu ta có tin hay không, Lục Cảnh Trừng đều cho là cậu ta tin rồi, vừa tan học liền kéo Diệp Thanh Dương đến kí túc xá học sinh.
Giáo viên phụ trách kí túc xá nghe yêu cầu của hai người xong, dẫn bọn họ đi xem mấy phòng không có người ở.
Diệp Thanh Dương thương lượng với Lục Cảnh Trừng một lúc, chọn một phòng hai người ở lầu ba.
Kí túc xá cũng coi như là sạch sẽ, hai người quét dọn một chốc, thay drap giường vỏ chăn xong thì đi ăn cơm.
Đây là ngày đầu tiên hai người ở chung, Lục Cảnh Trừng còn băn khoăn muốn giám sát cậu học bài, cho nên vừa ăn cơm xong đã bắt đầu giục Diệp Thanh Dương đi làm bài tập.
Diệp Thanh Dương đau đầu, không muốn làm cũng không thể từ chối, chỉ có thể làm cùng hắn.
Người đau đầu không chỉ có một mình Diệp Thanh Dương, Lục Cảnh Trừng xem ra còn đau đầu hơn cậu.
Kết cấu giường trên bàn dưới, hai người ngồi đưa lưng về phía đối phương, hẹn nhau sau một tiến rưỡi thì cùng nhau kiểm tra đáp án bài làm.
Lục Cảnh Trừng nhìn đề toán trước mặt, đây là công thức gì vậy? Câu này nên dùng công thức gì đây?
Tim mệt quá, không muốn làm.
Hắn lén lút quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Dương, thấy Diệp Thanh Dương đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn đọc sách, cúi đầu, xem ra có vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Thanh Dương cũng nghiệm túc thật, cậu đọc tiểu thuyết càng đọc càng hăng, đến nỗi lưng cậu cũng càng ngày càng thẳng.
Cậu liếc mắt nhìn cái gương trên bàn một cái, từ trong gương có thể thấy Lục Cảnh Trừng đang đưa lưng về phía cậu chăm chỉ cày đề.
Như vậy cũng tốt.
Thiên tài học bá Diệp Thanh Dương, vào lúc này rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác của bọn học tra ngày xưa lén lút đọc tiểu thuyết trong giờ còn phải canh trừng giáo viên có bao nhiêu căng thẳng.
Thành thật mà nói, lúc cậu thi đại học cũng chưa từng căng thẳng thế này.
Khoảng một giờ sau, Diệp Thanh Dương cuối cùng cũng tắt điện thoại đi, nhìn tập đè, tùy ý chọn một bài, làm một câu lại đọc tiểu thuyết một lát.
Mãi đến khi Lục Cảnh Trừng đứng lên cậu mới lén đẩy điện thoại sang bên cạnh.
Hai người nhìn nhau đổi bài.
Học tra thật Lục Cảnh Trừng than thở: Bỏ trống nhiều câu như vậy, làm sao tiến bộ được đâu?
Học tra giả Diệp Thanh Dương than thở: Bỏ trống nhiều câu như vậy, làm sao tiến bộ được đây?
Làm bài tập xong, hai người đi rửa mặt rồi cùng nhau lên giường đi ngủ.
Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương nhanh nhẹn trèo lên giường của mình, nhất thời có chút khó hiểu.
Cái tên này không định ngủ cùng hắn nữa sao?
Cậu đồng ý từ bỏ phúc lợi tốt như vậy?
Đừng có dục cầm cố túng, làm bộ làm tịch nữa được không?
Cậu cho là hắn chỉ quen ngủ với cậu thôi hả?
Haha, nghĩ nhiều rồi!
Lục Cảnh Trừng thở phì phò tắt đèn, trèo lên giường của mình.
“Anh Lục, ngủ ngon.” Diệp Thanh Dương nói.
“Ngủ ngọn.” Lục Cảnh Trừng tức giận nói.
Nhưng mà một phút trôi qua, hai phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa tiếng trôi qua, Lục Cảnh Trừng lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được.
Tại sao lại không ngủ được!
Lục Cảnh Trừng mệt tim, lẽ nào hắn nhất định phải ôm Diệp Thanh Dương mới có thể ngủ sao?!
Lục Cảnh Trừng không tin, nhắm mắt lại tự thôi miên chính mình.
Nửa giờ sau, Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ mở mắt ra, yên lặng nhìn về phía Diệp Thanh Dương.
Hắn vươn tay mở đèn, xuống giường, leo lên giường của Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương thấy có động tĩnh, mơ mơ màng màng mở mát ra, nhìn thấy Lục Cảnh Trừng.
“Sao cậu lại ở đây?” Âm thanh của cậu mềm mại, vừa nghe đã biết là chưa tỉnh ngủ.
Lục Cảnh Trừng đẩy cậu vào bên trong, sau đó chui vào chăn: “Chăn của tôi hơi ẩm, ngủ không thoải mái, tôi sang đây ngủ với cậu.”
Diệp Thanh Dương đã quen ngủ với hắn, cũng không có ý kiến, thậm chí còn tự mình dịch vào trong.
Lục Cảnh Trừng nằm xuống, tắt đèn pin, thuận tay ôm lấy cậu: “Được rồi, cậu ngủ đi.”
Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại lần nữa: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lục Cảnh Trừng nói.
Hắn âm thầm cười một cái, yên lặng ôm chặt người trong ngực, lúc này mới nhắm mắt lại.
Một đêm mộng đep.