Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện come out của Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng diễn ra vô cùng đơn giản, ít nhất là đơn giản hơn Diệp Thanh Dương nghĩ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ba Lục Cảnh Trừng giới thiệu cho hắn đi xem mắt: “Cùng tuổi với con, tính cách khá hòa nhã, ít nói…”
Ông còn chưa nói hết câu Lục Cảnh Trừng đã từ chối: “Con có người yêu rồi.”
Ba Lục Cảnh Trừng kinh ngạc nhìn hắn: “Thật không?”
Lục Cảnh Trừng cũng không định giấu giếm: “Là Diệp Thanh Dương đó.”
Ba Lục Cảnh Trừng:…
Ba Lục Cảnh Trừng im lặng một hồi lâu.
Ông nhìn đứa con ngang ngược của mình, cảm thấy sao đầu đau quá, “Con hẳn là cũng biết hai đứa đều là con trai đúng không?”
Lục Cảnh Trừng gật đầu: “Chứ chẳng lẽ con là con gái.”
“Vậy sao con còn nói thế với ba!” Ba hắn cáu lên: “Vớ vẩn.”
Lục Cảnh Trừng nhìn thẳng vào mắt ông, nói: “Ba, tình yêu bây giờ có thể vượt qua cả giới tính đó.”
Ba Lục Cảnh Trừng: …
Vậy là đang nói thật đúng không?
Lúc bấy giờ ông mới thực sự tức giận, đứng bật dậy: “Con nói thật đấy à?”
“Chẳng nhẽ là giả?” Lục Cảnh Trừng cũng bó tay: “Con lừa ba con có được cái gì đâu?”
“Nhưng hai đứa đều là nam!”
“Con vừa nói rồi còn gì, tình yêu có thể vượt qua giới tính.”
“Lục Cảnh Trừng, con đang sống trong xã hội loài người, không phải sống trên mây trên gió, xã hội này vẫn chưa chấp nhận tình yêu đồng giới, con có hiểu không hả?”
“Người thành công luôn có lối đi riêng mà ba. Tuy con không thể thay đổi cách nhìn của xã hội, nhưng con cũng không nhất thiết phải đi theo số đông mà, đúng không?”
Lục Cảnh Trừng nói rất hợp tình hợp lý: “ Chẳng lẽ con phải tự làm bản thân đau khổ mà từ bỏ người mình yêu, sau đó nghe theo định kiến xã hội kết hôn với một cô gái mà con không thích sao?”
“Con có thù oán gì với người ta đâu, sao có thể đối xử tàn nhẫn với con gái nhà người ta như vậy?”
Ba Lục Cảnh Trừng: …
“Ba chỉ cảm thấy, con với Diệp Thanh Dương, hai đứa… Có chắc đây là tình yêu không, hay là nhầm lẫn giữa tình bạn với tình yêu. Không thì con cứ thử quen một cô gái xem, biết đâu sau này lại phát hiện ra mình vẫn thích con gái hơn thì sao?”
Lục Cảnh Trừng cạn lời: “Ba nghĩ con là đồ ngốc à, con không thích cậu ấy thì con hôn cậu ấy làm gì? Sao con không đi hôn Trần Nguy đi, con với nó quen nhau mấy chục năm rồi cơ mà.”
“Tư tưởng của ba chính là đang xem phụ nữ làm vật thí nghiệm, ví dụ nha, nếu có người nói với ba ‘Ông Lục này, con gái tôi không thích đàn ông, nhưng tôi cảm thấy nó chỉ nói đùa thôi, nó vẫn còn thích đàn ông được, hay là ông cho con trai ông hẹn hò với nó thử xem đi’, ba nghe xong ba có đồng ý không?”
“Mà cho dù ba có đồng ý thì con cũng không đồng ý đâu, con không phải vật thí nghiệm, ai cũng có thể mang ra thử một lần. Chuyện tình cảm không thể coi là trò đùa được, với con đây là chuyện rất nghiêm túc. Thích là thích mà không thích là không thích, có người bị tổn thương về tình cảm đến nỗi ám ảnh tâm lý, cho nên khi trao tình cảm cho bất cứ người nào, chúng ta cũng phải đối xử với họ một cách chân thành nhất, ba thấy có đúng không?”
“Vậy thì tại sao ba lại bảo con tùy tiện mang tình cảm ra thử với người khác, ba biết con thích Diệp Thanh Dương, nhưng lại bảo con yêu người khác thử xem, tại sao phải làm liên lụy đến người vô tội chứ?”
“Ba chỉ mong con được hạnh phúc thôi.” Ba hắn nói: “Ba mẹ hy vọng cuộc sống của con được thuận lợi, con hiểu không?”
“Vậy ba cảm thấy cuộc sống của con bây giờ không thuận lợi ở chỗ nào?” Lục Cảnh Trừng hỏi ông: “Bạn bè con đều biết con với Diệp Thanh Dương đang yêu nhau, hơn nữa còn rất ủng hộ bọn con, mà bạn bè của cậu ấy cũng như vậy. Những người không liên quan ngoài xã hội vốn chẳng làm gì được bọn con hết, bọn họ nghĩ thế nào con chẳng quan tâm.”
“Vậy nếu ba mẹ không đồng ý thì sao?”
“Con sẽ chờ đến ngày ba mẹ đồng ý.” Lục Cảnh Trừng thẳng thắn nói.
“Sau này con nhất định phải sống chung với người con thích cả đời, nếu không phải người con thích, con sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái đâu. Vậy nên con không thể từ bỏ chỉ vì ba mẹ không đồng ý được. Nếu ba mẹ không chấp nhận, con có thể chờ, thời gian qua nhanh lắm, sẽ có một ngày ba mẹ chấp nhận thôi. Nhưng mà ba mẹ không được nói linh tinh với Diệp Thanh Dương đâu đấy.”
“Bà à, chắc ba không phải người như thế đâu nhỉ.”
Ba Lục Cảnh Trừng: …
Ông phất phất tay, bảo hắn đi ra ngoài.
Lục Cảnh Trừng không nói chuyện này cho Diệp Thanh Dương ngay, mà ba hắn cũng không nói tiếng nào với mẹ hắn.
Ông ngồi tựa lưng vào ghế, cẩn thận suy nghĩ về vấn đề tình cảm của con trai mình.
Lúc trước chưa biết Lục Cảnh Trừng thích Diệp Thanh Dương thì thôi, bây giờ chính miệng con trai mình nói ra rồi, ông mới nhớ lại, có không biết bao nhiêu chi tiết đã vô tình bị bỏ qua rồi.
Kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè nào Lục Cảnh Trừng cũng ở cạnh Diệp Thanh Dương.
Mỗi lần đón tết, Lục Cảng Trừng đều đưa Diệp Thanh Dương về nhà bọn họ.
Trước kia ông vẫn nghĩ Lục Cảnh Trừng sợ Diệp Thanh Dương cô đơn, thương cậu không còn cha mẹ, đón năm mới một mình chắc hẳn rất buồn, bây giờ ông mới hiểu, Lục Cảnh Trừng thương cậu là thật, muốn ở bên cạnh cậu cũng là thật.
Bây giờ ông không biết làm thế nào.
Cuộc sống của Lục Cảnh Trừng cho đến bây giờ vẫn rất suôn sẻ, mọi chuyện đều không phải suy nghĩ quá nhiều, nhưng hắn quá cứng đầu, ông sợ nếu hắn cứ làm theo ý mình thì tương lai có thể sẽ không dễ dàng như thế nữa.
Ba Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một lúc lâu, mấy ngày sau mới quyết định nói với vợ.
Sau khi mẹ Lục Cảnh Trừng biết chuyện thì có vẻ bình tĩnh hơn chồng rất nhiều.
“Anh cứ kệ nó đi.” Bà dịu dàng nói: “Đây là lựa chọn của nó, là tốt hay là xấu thì nó cũng phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Nếu mình cứ ép nó mãi chắc chắn nó sẽ không đồng ý đâu, anh cũng biết tính nó mà. Trừng Trừng không vui chắc hẳn anh cũng không thoải mái gì đúng không. Sau này nếu có hối hận thì người hối hận cũng chỉ có chúng ta mà thôi.”
“Cha mẹ có thể cho con cái tiền của, có thể che chở cho con cả nửa đời, nhưng sau này khi nó lớn lên, nó phải tự bước đi thôi, mỗi người đều là một cá thể độc lập, nó có suy nghĩ của riêng mình, cũng có quyền được quyết định con đường của mình.”
Ba Lục Cảnh Trừng thở dài: “Vậy thì anh chỉ mong nó đừng hối hận.”
“Có lẽ là không hối hận đâu.” Mẹ Lục Cảnh Trừng cười nói: “Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng làm gì khiến bản thân phải hối hận hết.”
“Mà sao anh thấy em chẳng ngạc nhiên chút nào vậy?” Ba Lục Cảnh Trừng quay sang hỏi vợ.
“Chắc là bởi vì phụ nữ luôn nhạy cảm hơn đàn ông chăng?”
Nhiều năm trôi qua, Diệp Thanh Dương gần như đã trở thành một thành viên trong nhà bọn hộ rồi. Năm nào cậu theo Lục Cảnh Trừng về nhà đón tết cũng ở chung phòng với hắn.
Bà từng nghĩ hai đứa thân nhau như vậy, ở chung cũng là chuyện bình thường thôi. Mãi cho đến một lần, Diệp Thanh Dương giúp bà tưới hoa trong vườn, Lục Cảnh Trừng đứng bên cạnh nói chuyện với cậu.
Trong lúc vô tình, bà nhìn thấy trong mắt con trai mình tràn ngập dịu dàng và yêu thương dành cho người kia.
Đó là ánh mắt mà bà chưa nhìn thấy bao giờ, hết sức chân thành, ấm áp, khiến người ta phải rung động.
Bà đã phát hiện ra bí mật bé nhỏ của con trai mình rồi.
Nhưng bà không định bật mí bí mật này, cũng không nói gì với Lục Cảnh Trừng hết.
Bà giả vờ như mình không biết gì cả, tiếp tục nhìn con trai mình quấn lấy cậu bé kia.
Có lúc bà đã nghĩ, nếu sau này hai đứa chia tay thì cứ để cho họ chia tay.
Nhưng nếu muốn ở bên nhau cả đời, bà sẽ cho hai đứa một cơ hội.
Hai người quen biết nhau từ sớm, thời gian ở cạnh nhau cũng rất dài, cùng nhau trải qua tuổi thanh xuân, nắm tay đi hết năm này tháng nọ.
Tình cảm đã bén rễ trong lòng rất lâu rồi, mọc thành dây leo quấn quanh cơ thể, không dứt ra được, mà người khác cũng không ngăn cản được.
Nếu dứt ra, sẽ đau đớn khắp người.
Vậy nên bà sẽ giao quyền quyết định cho Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng, là cho bản thân thời gian để chấp nhận.
“Nếu hai đứa nó đã ở bên nhau được 7 năm rồi thì ở bên nhau đến 70 tuổi chắc cũng không khó đâu.”
“Hy vọng là vậy.” Ba Lục Cảnh Trừng nói.
Ngày hôm sau Lục Cảnh Trừng gặp ba mình ở công ty, bất ngờ nghe thấy ông nói: “Hôm nào con dẫn Dương Dương về nhà đi, sắp đến sinh nhật Tiểu Hy rồi, con bé thích nó lắm, bảo nó về chơi”
“Vâng.” Lục Cản Trừng gật đầu.
Ba Lục Cảnh Trừng quan sát hắn một hồi lâu mới nói tiếp: “Chuyện của hai đứa ba mẹ sẽ không can thiệp nữa, ba chỉ mong sau này hai đứa sẽ không hối hận.”
“Tất nhiên rồi.” Lục Cảnh Trừng nói: “Con sẽ không hối hận về lựa chọn của mình đâu.”
“Thế thì tốt.”
“Cảm ơn ba.”
“Đừng cảm ơn ba, đi mà cảm ơn mẹ con ấy, nếu mẹ con không đồng ý thì ba cũng không đồng ý đâu.”
“Vậy thì cảm ơn ba có mắt nhìn người tốt, cưới được bà vợ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại thông tuệ như mẹ con.”
Ba hắn phì cười: “Đến trước mặt mẹ con mà nói, mẹ con mà nghe thấy lời này chắc sẽ vui lắm đấy.”
“Để lần sau đi.” Lục Cảnh Trừng nói: “Bao giờ con về nhà con sẽ nói với mẹ.”
Hắn tạm biệt ba mình, trở về ngôi nhà của hắn và Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương đã về từ sớm, còn làm xong cả đồ ăn rồi. Cậu thấy hắn về thì cười, nói: “Đúng lúc lắm.”
“Đúng lúc gì cơ?”
“Đúng lúc đồ ăn chín đó.”
Diệp Thanh Dương lấy cho hắn một cái bát, tiện thể tuyên bố luôn: “Em từ chức rồi.”
“Tại sao?” Lục Cảnh Trừng kinh ngạc hỏi: “Đang yên đang lành sao lại từ chức?”
“Ừm thì, cũng tại em làm việc tốt quá, bị giám đốc thầm thương trộm nhớ rồi.”
Lục Cảnh Trừng:!!!
“Em nói gì cơ?”
Diệp Thanh Dương cũng rất bất đắc dĩ: “Hai hôm trước anh ta tỏ tình với em, nhưng bị em từ chối. Em cứ tưởng như vậy là xong rồi nhưng mấy hôm nay anh ta cứ tìm cớ đến gần em, còn nói là muốn theo đuổi em nữa.”
“Đồng nghiệp em cứ bảo, cậu xem đi, anh ấy tốt như vậy, lãng mạn như vậy, thích cậu như vậy tại sao lại không đồng ý. Em thấy phiền quá nên em từ chức rồi.”
Lục Cảnh Trừng quả thực không còn lời gì để nói: “Giám đốc thì thích làm tu ét đây, nhân viên thì ủng hộ cấp trên chen chân vào mối quan hệ của người khác, đúng là cá mè một lứa.”
“Ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
“Thảm hại như nhau, không ra làm sao cả.”
Diệp Thanh Dương bật cười thành tiếng: “Lâu rồi không thấy anh xả thành ngữ như vậy.”
“Vậy em mới thấy được anh đang rất tức giận đấy.”
“Đúng là quá đáng thật.” Diệp Thanh Dương gật đầu: “ Vậy thì em mới từ chức chứ.”
“Em có muốn đến công ty nhà anh làm không?” Lục Cảnh Trừng hỏi: “Hay là tìm một công ty khác?”
“Em muốn đến công ty nhà anh.” Diệp Thanh Dương nói: “Nếu sau nay đến công ty khác lại gặp phải chuyện như vậy thì phiền lắm.”
“Đúng vậy, so với để người khác theo đuổi em thì thà để anh theo đuổi em còn hơn.”
“Anh có theo đuổi em à?” Diệp Thanh Dương đột nhiên nhớ ra: “Hình như là không mà ta.”
Lục Cảnh Trừng: …
Lục Cảnh Trừng chột dạ nói: “Thì em vừa gặp đã yêu anh, anh theo đuổi em làm gì nữa?”
Diệp Thanh Dương chống cằm nhìn hắn.
Lục Cảnh Trừng vội vàng nói: “Đợi khi nào em đến công ty anh sẽ theo đuổi em, cho toàn bộ nhân viên trong công ty biết anh thích em đến mức nào, được chưa?”
“Vậy thì thôi, em sợ ba mẹ anh biết lắm, bọn họ mà biết là xong đời luôn.”
“Ba mẹ anh biết rồi.”
Lần này đến lượt Diệp Thanh Dương kinh ngạc: “Anh nói gì cơ?”
“Mấy hôm trước anh nói với ba mẹ anh chuyện chúng mình rồi.”
“Vậy… ba mẹ anh nói sao?”
“Bọn họ nói chúng ta là trời sinh một đôi.”
Diệp Thanh Dương:???
“Anh chắc không, chứ không phải nói chúng ta không xứng với nhau à?”
Lục Cảnh Trừng nhéo mặt cậu: “Có cái gì mà không xứng, chúng ta là xứng đôi vừa lứa nhất.”
“Vậy ba mẹ anh không phản đối à?”
“Không phản đối, ba anh còn bảo đưa em về dự sinh nhật Tiểu Hy cơ mà, Tiểu Hy cũng thích em lắm.”
Điều này thì đúng thật, lúc Diệp Thanh Dương về nhà Lục Cảnh Trừng, mỗi ngày cậu đều giúp Lục Cảnh Hy thay đổi kiểu tóc. Bé gái chưa lớn như Lục Cảnh Hy làm sao mà từ chối được sự mê hoặc của một mái tóc xinh chứ.
Mà ba Lục Cảnh Trừng còn bảo hắn đưa cậu về nhà dự sinh nhật Lục Cảnh Hy, ý của ông là gì không cần hỏi cũng biết.
“Ba mẹ anh tiến bộ thật đấy, em cứ tưởng bọn họ không chấp nhận cơ.”
Lục Cảnh Trừng gật đầu: “Chủ yếu là mẹ anh thôi, chỉ cần mẹ anh đồng ý thì ba anh cũng không có ý kiến gì đâu.”
“Em phải cảm ơn dì mới được.”
“Đợi mấy ngày nữa về nhà em nói với bà ấy đi.”
Lục Cảnh Trứng gắp cho cậu một cái cánh gà: “Hay là chúng ta cùng nói?”
“Được.”
Diệp Thanh Dương nhìn hắn, nở nụ cười hạnh phúc. Nói theo cách nào đó thì cậu đúng là rất may mắn. Mặc dù không hiểu tại sao lại xuyên qua đây nhưng cậu đã gặp được Lục Cảnh Trừng rồi. Tuy hai bọn họ đều là nam nhưng ba mẹ hắn lại không hề ngăn cấm hai người yêu nhau.
Tình yêu cũng vậy, cuộc sống cũng thế, so với người khác thì bọn họ hạnh phúc hơn nhiều lắm.
Điều này làm cho cậu vui vẻ không thôi.
Cậu cũng gắp cho Lục Cảnh Trừng một cái cánh gà, hai người cùng nhau ăn tối.
Thời gian ép bọn họ phải trưởng thành, nhưng cũng giúp họ bảo vệ tình yêu của bản thân. Giống như Diệp Thanh Dương lúc nào cũng nhớ Lục Cảnh Trừng cực kì thích ăn đồ ngọt, còn Lục Cảnh Trừng luôn hy vọng Diệp Thanh Dương sẽ ở bên hắn cả đời.