Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đi ngang qua mấy người ngã sóng xoài xuống đất thì gã đàn ông càng giận, không nhịn được đưa chân đá một cái: “Ngu xuẩn, còn không bò dậy cho tao.”
Bọn côn đồ bị đánh sưng mặt sưng mũi lại lần nữa từ dưới đất bò dậy, cầm cây gậy trong đống rác rơi đầy đất gia nhập cuộc chiến. Bọn chúng không quan tâm tới Du Trọng mà xông thẳng vào Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây dư sức giải quyết mấy tên côn đồ, lại còn thường xuyên đề phòng tên cầm đầu đâm sau lưng hắn. Du Trọng giúp hắn cản cây gậy trong tay tên côn đồ đập xuống, vừa lúc Lâm Hòa Tây giơ chân lên đá tên còn lại, quay đầu nói tiếng cảm ơn. Còn chưa kịp nói hết câu, đã liếc thấy miểng thủy tinh khúc xạ dưới ánh mặt trời sáng chói mắt ghim xuống huyệt thái dương mình.
Hắn cúi người, trốn ra phía sau người Du Trọng.
Bất ngờ không phòng ngự trở thành tấm chắn cho đối phương, vẻ mặt Du Trọng kinh ngạc và tức giận, nhưng vẫn đưa tay ra đỡ giúp hắn miểng thủy tinh rất có lực sát thương.
Yên lòng giao tên cầm đầu cho cậu, Lâm Hòa Tây di chuyển xử lý mấy tên côn đồ bên ngoài giúp cậu.
Tên cầm đầu hung hăng độc ác hơn mấy tên đàn em rất nhiều, thấy miểng thủy tinh bị Du Trọng đỡ, lại không để người ta có cơ hội thở dốc giơ nắm đấm vung tới.
Du Trọng hất cái tay gã ta cầm miểng thủy tinh ra, nghiêng người tránh quả đấm xé gió mà tới, quay đầu lạnh mặt đá văng người lặng lẽ tới gần phía sau lưng. Cho nên khoảnh khắc nhận ra tiếng gió lạnh thấu xương truyền đến bên tai, cậu không kịp tránh miểng thủy tinh mà tên cầm đầu cầm trong tay nhắm ngay xuống vai cậu.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn Du Trọng điều chỉnh thế đứng, mục đích là để giảm thiểu diện tích và độ sâu của vết thương. Trong khoảnh khắc nhanh như chớp đó, có một cánh tay đưa qua dính sát lưng cậu, thay cậu đỡ miểng thủy tinh ghim xuống.
Tiếng miệng bình vỡ vụn pha lẫn tiếng mảnh thủy tinh đâm vào trong thịt vang lên bên tai, trong chát chúa mang theo nặng nề. Hai mí mắt Du Trọng khẽ nhấp nháy, trêи mặt xẹt qua vẻ giật mình.
Cậu cầm tay phải hoàn hảo không tổn hao gì của Lâm Hòa Tây, động tác cực nhanh kéo người ra phía sau mình, nâng nắm tay lên nện xuống sống mũi và xương gò má của tên cầm đầu, lật ngửa mặt đánh ngã xuống đất.
Thấy đối phương sau khi ngã xuống đất lại muốn bò dậy, Lâm Hòa Tây thuận thế bước lên, nhắm ngay bụng và ngực gã ta đạp hai phát.
Vẻ mặt bọn côn đồ đã sớm kiệt sức lúc này mới toát lên vẻ sợ hãi, nhanh chóng nâng tên cầm đầu nằm trêи đất không còn chút sức chống đỡ, bước xiêu vẹo rời đi.
Du Trọng nhìn cánh tay rỉ máu buông thõng bên người của hắn, nhíu chặt lông mày: “Đánh là do tự tôi muốn đánh, cậu không cản giùm tôi cũng chẳng sao.”
Lâm Hòa Tây cong khóe môi, giống như không đặt vết thương vào lòng, rất tùy ý mở miệng: “Coi như tôi trả lại cậu.”
Đôi mắt Du Trọng nhìn hắn càng sâu hơn.
Lâm Hòa Tây thật sự không mấy để ý, vẻ mặt như thường cúi đầu, thậm chí còn rút mấy miểng thủy tinh ghim vào thịt ở cánh tay ra. Người bên cạnh khom lưng nhặt bánh bao rơi rải rác xuống đất hộ hắn, “Đi thôi.”
Hắn sửng sốt một giây, “Đi đâu?”
Du Trọng ném bánh bao bị đạp nát vào trong thùng rác, nhấc chân đi ra bên ngoài hẻm: “Đi bệnh viện.”
Họ tìm được xe đậu ven đường, Du Trọng mở cửa xe ngồi vào bên ghế lái, thấy Lâm Hòa Tây đứng bên cạnh xe lần lữa không nhúc nhích, vốn cũng vì cánh tay Lâm Hòa Tây bị thương nên tâm trạng không tốt, lúc quay cửa kính xuống hỏi giọng điệu càng nặng thêm vài phần: “Sao?”
Lâm Hòa Tây nhìn cậu nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sợ tôi nhỏ máu xuống xe cậu à?”
Vẻ mặt Du Trọng chợt khựng lại, mở cửa xuống xe lật cốp sau ra nhìn, nhưng không tìm thấy vải sạch có thể sử dụng được.
Lâm Hòa Tây vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thấy thế mở miệng trêu nói: “Hay là cởi áo cậu đang mặc ra buộc cho tôi cũng được.”
Không trả lời hắn, Du Trọng vòng quay về bên ghế lại, kéo ngăn kéo lấy một hộp khăn giấy ra, đưa qua cửa sổ xe cho hắn.
Đưa tay nhận lấy hộp giấy rút, Lâm Hòa Tây cúi đầu bắt đầu xử lý vết thương, ngoài miệng vẫn đùa giỡn theo thói quen: “Không đồng ý à? Cậu từ chối khiến tôi hơi đau lòng –“
“Không phải vậy.” Liếc nhìn người đứng ngoài xe một cái, Du Trọng rất dứt khoát trả lời hắn: “Áo mặc rồi, trêи áo có vi khuẩn.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, vẻ mặt giật mình ngẩng đầu nhìn cậu.
Du Trọng khởi động xe đưa hắn đi bệnh viện trong thành phố, khám kiểm tra kê đơn thuốc và xử lý vết thương từ đầu tới cuối tốn gần hai tiếng đồng hồ. Đợi hai người từ trong bệnh viện đi ra đã là chín giờ tối, đường phố bên ngoài bệnh viện đã từ ban ngày biến thành ban đêm.
Họ vào ăn cơm ở trong nhà hàng bên đường phía sau bệnh viện.
Trêи đường Du Trọng nhận được điện thoại của bạn cùng lớp gọi tới, biết Du Trọng đang ở trong thành phố, đối phương nhờ cậu mua ít đồ trong siêu thị mang về. Người nói chuyện là bạn học có quan hệ coi như không tệ, Du Trọng đồng ý.
Lúc tắt máy, đồ ăn Lâm Hòa Tây gọi còn chưa mang lên, tính toán thời gian lái xe trở lại đây và tìm đồ ở siêu thị, không quá nửa tiếng. Du Trọng để hắn ở lại nhà hàng, “Tôi đi khoảng nửa tiếng thì về, nếu cậu ăn xong tôi vẫn chưa về, thì cậu có thể gọi xe về trường học trước.”
Lâm Hòa Tây lười biếng đáp được.
Du Trọng lại đoán sai lượng người đi siêu thị ngày chủ nhật, cùng với quên chỗ đậu xe trong thành phố khó kiếm cỡ nào. Lúc cậu xách đồ từ trong siêu thị ra ngoài thì cách thời gian hẹn với Lâm Hòa Tây đã sắp qua một tiếng.
Cậu muốn gọi wechat cho Lâm Hòa Tây, lại nghĩ đối phương không phải là đứa bé còn nhỏ tuổi, qua thời gian hẹn tất nhiên nên rời đi trước, suy nghĩ gọi điện vì vậy lại thôi.
Nhưng khi lái xe qua ngã tư đường, khoảnh khắc dừng ở đường rẽ chờ đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, cậu nhìn con đường thẳng phía trước lại có chút không yên lòng.
Lúc đếm ngược đèn đỏ kết thúc, mũi tên chuyển sang màu xanh có thể đi, xe Du Trọng đứng im tại chỗ trì hoãn di chuyển.
Bất chấp phía trước là chiếc xe sang trọng của công tử con nhà giàu, xe cộ xếp hàng phía sau vội vàng ấn còi inh ỏi.
Liếc sơ kính trước xe một cái, Du Trọng quay tay lái, nhằm thẳng hướng đường lúc trước xe đi tới, lái xe vào đúng đường dừng lại, lại chờ một đợt đèn xanh đèn đèn đỏ không dài không ngắn.
Chẳng kể Lâm Hòa Tây còn ở đó hay không, cậu quay lại quán ăn liếc nhìn qua một cái cũng không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Lúc này chừng mười giờ tối, quán ăn khuya ven đường bắt đầu lục tục dọn quán, nhà hàng kia đã đóng cửa. Du Trọng ngồi trong xe chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn tháo đai an toàn xuống xe, đến gần xác nhận.
Trong nhà hàng tối thui, cửa chính khóa bằng chiếc khóa dày cộm nặng nề, đúng là tấm biển hiệu nhà hàng họ chọn. Du Trọng không nói được trong lòng có cảm giác gì, chỉ chậm rãi thở dài một hơi, xoay người trở lại ven đường muốn lên xe.
Khi mở cửa xe, ánh mắt vô tình quét qua phía trước, chợt đứng im ngay tại chỗ.
Ven đường phía đối diện có một cây đèn đườnglẻ loi đứng đó, có chiếc bóng cô đơn của một người được phủ dưới ánh đèn đường, cánh tay phủ đầy băng gạc trắng, tư thế có chút tức cười đặt túi thuốc trêи đầu gối, ánh đèn mờ ảo chiếu vào mặt người kia, phác thảo đường nét ngũ quan Du Trọng quen thuộc.
Cũng không tính là quen thuộc.
Cậu chưa từng thấy Lâm Hòa Tây an tĩnh như vậy.
Du Trọng đứng đó, có chút tức giận không biết từ đâu tới.