Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà hàng này là một nhà hàng đồ Tây mới mở, chủ yếu là nơi mấy người trẻ thích đến để đu theo mấy người nổi tiếng trên mạng, cho nên đã mời riêng Linh Dương tới để quảng bá.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhà hàng rất nhanh đã lên những món mà bọn họ chuẩn bị xong trước đó, không hợp khẩu vị của một người sinh ra ở thành phố C như Chu Liệu cho lắm.
Cậu ngồi ở đó chờ Linh Dương sắp xếp mấy đĩa đồ ăn rồi chụp ảnh xong, đang định hỏi cô đã ăn được chưa, Linh Dương đột nhiên đưa máy ảnh CD cho Chu Liệu.
"Chu thiếu không ngại chụp cho tôi một bức chứ?"
Chu Liệu nhìn xung quanh một lượt: "Tấm kính sau lưng chị bị phản quang rồi"
"Vậy để tôi chỉnh lại" Linh Dương ngồi vào vị trí bên cạnh: "Bây giờ thì sao?"
"Được rồi" Chu Liệu nhận lấy máy ảnh, chuyện chụp ảnh cho mấy cô nàng cậu cũng từng làm không ít, có điều bọn họ vốn đã xinh đẹp, có chụp thế nào cũng không xấu được.
Đợi Chu Liệu đã chụp xong, cậu đưa máy ảnh cho Linh Dương, đối phương nhận lấy xong hơi ngạc nhiên: "Xem ra Chu thiếu từng chụp không ít ảnh cho con gái nhỉ"
"Tại chị đẹp sẵn thôi"
Linh Dương bị cái miệng ngọt của cậu chọc cho che miệng khẽ cười. Chu Liệu cầm dĩa lên chọc vào miếng Macaroni bơ, vừa đưa vào miệng còn chưa kịp nuốt điện thoại đã reo lên.
"Alo"
"Alo, Chu Liệu, cậu có ở trường không?"
"Không, sao vậy?"
"....Tớ làm chút bánh ngọt mang lên ký túc, tưởng là cậu ở trường thì đem qua cho cậu một ít" Bạch Linh nghe giọng nói đối phương có hơi lạnh lùng, trong lòng cũng khó chịu, từ sau ngày hôm đó thái độ của Chu Liệu đối với cô đã thay đổi.
Cô từng nghĩ rằng liệu có phải do mình từ chối làm đối phương không vui không, nhưng mà nghĩ lại từ chối là quyền tự do của cô, nếu Chu Liệu thật sự thích cô thì sẽ tôn trọng cách nghĩ của cô.
Có điều gần đây đối phương đột nhiên lạnh nhạt như vậy, cô nói chuyện với mấy người bạn cùng phòng họ đều nhắc nhở có lẽ đây chỉ là một thủ đoạn để thao túng tâm lý cô, muốn cô thuận theo yêu cầu của phái nam.
"Các cậu ăn đi, tớ không ở đó"
"Cậu ở bên ngoài à? Nghe thấy tiếng đàn dương cầm như ở nhà hàng Tây"
"Gần thế".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Em Là Hũ Mật Của Anh
2. Tà Đạo Tu Tiên Lục
3. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
4. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
=====================================
"Ở cùng Trần Tiện à?" Bạch Linh thấy hơi kỳ lạ, dù sao nơi đó cũng không giống như là nơi để tụ tập.
"Cùng với bạn khác" Chu Liệu nhìn Linh Dương đang vén tóc lên bên tai cụp mắt xuống ăn, cậu mất kiên nhẫn hỏi: "Còn chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ hỏi cậu nếu ở trường thì tớ đưa đồ, vậy các cậu chơi đi"
Bạch Linh gần như chưa từng hỏi về đời sống riêng tư của Chu Liệu, đây là điều mà Chu Liệu hài lòng nhất.
Cúp điện thoại xong, Linh Dương mỉm cười nhìn về phía hắn: "Bạn gái thăm dò à?"
"Ừ"
"Nghe giọng cậu...hai người chiến tranh lạnh à?"
Chu Liệu nghiêng đầu chống vào tay, miệng nở nụ cười: "Chị cảm thấy sao, chị gái?"
"Tôi làm sao biết" Linh Dương giảo hoạt khẽ đảo mắt, pha trò hỏi: "Hai người đến với nhau như nào vậy, trông cô ấy không giống phong cách của cậu"
"Đến với nhau như thế nào?" Chu Liệu cắt một miếng bít tết, trong đầu hiện lên gương mặt của Tần Trạm cùng với ánh mắt lạnh lẽo ẩm ướt kia: "Muốn ánh mắt của người kia khi nhìn về phía mình sẽ mang một thứ gì đó khác"
Linh Dương hơi ngẩn người: "Ai?"
"Không quan trọng"
"Cậu nói cứ như đang thích một người khác vậy" Linh Dương giả vờ không lúng túng mỉm cười.
"Cái gì?" Chu Liệu không hiểu ý của Linh Dương, liên quan gì tới thích chứ.
"...Không phải cậu muốn ánh mắt của người kia khi nhìn về phía mình sẽ khác đi à...không phải là thích sao?"
Chu Liệu nghe xong suýt thì nôn ra, cậu thích Tần Trạm ư, trừ khi não bị đá hỏng. Cậu cũng không phải đồng tính, mà có là đồng tính thì cũng không thể thích một con chuột u ám như thế.
"Chị à, chị nói chuyện hay thật đấy"
Linh Dương thấy mình lỡ lời, rất nhanh đã đổi chủ đề.
Buổi tối hai người tản bộ ở bên hồ một hồi, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cư dân cạnh đó lác đác đi qua. Linh Dương khoác tay Chu Liệu, qua một hồi thử thăm dò dựa vào vai cậu, thấy người ta như không từ chối, liền mạnh dạn thêm.
Chu Liệu ngửi thấy mùi tinh dầu trên tóc của cô gái, gió bên hồ thổi qua, khiến cậu hơi rạo rực.
"Đã lâu không tản bộ rồi" Linh Dương dựa vào vai cậu nói.
"Bình thường không có thời gian à?"
"Ngoại trừ đi học, chỉ đi làm truyền thông thôi, hơn nữa việc của nghiên cứu sinh cũng nhiều lắm, cho nên cũng khá là hưởng thụ" Linh Dương ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu: "Cậu thì sao?"
"Cũng chỉ vậy, nhưng bài tập không nhiều, nên vẫn đối phó được"
Linh Dương lắc đầu, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp: "Ý tôi là, cậu có hưởng thụ không?"
Chu Liệu nghiêng đầu cứ như vậy nhìn thẳng vào Linh Dương, dưới ánh đèn hoàng hôn bên đường, qua một hồi cậu mới cúi đầu hôn lên môi cô.
"Chị cảm thấy sao?"
Linh Dương bị nụ hôn bất ngờ của cậu làm cho hơi ngứa ngáy trong lòng: "Vậy là phải rồi"
Chu Liệu mơ hồ ừ một tiếng, cậu ôm lấy eo cô gái, làm sâu thêm cái hôn dưới ánh trăng.
Đang lúc hai người động tình, một tiếng kêu thê lương thảm thiết xé ngang bầu trời, vang lên trong đêm tối tĩnh mịch khiến lòng người kinh hồn bạt vía. Chu Liệu cau mày lùi về sau mấy bước, Linh Dương cũng hơi nghi hoặc, ánh mắt vẫn chưa kịp lấy lại tiêu cự.
Đợi đến khi nhìn rõ con chim đã chết trên đất, cô sợ hãi ôm lấy cánh tay Chu Liệu hét toáng lên lùi về sau.
Chu Liệu nhìn xung quanh một lượt, bốn bề im ắng không một bóng người, chỉ có một đôi vợ chồng già đang tựa vào nhau tản bộ ở đằng xa.
"Sao lại có con chim chết ở đây?" Linh Dương che miệng, thậm chí không cả dám nhìn thêm một cái nào, con chim kia đang chảy máu ra ngoài.
"Không biết, nhìn như là người làm" Chu Liệu ngẩng đầu lên, mấy con chim nãy còn đậu trên cành cây đỉnh đầu đã bay đi hết, cậu ngồi xổm xuống nhìn xác con chim kia, sợ bẩn nên không lật nó lại: "Không thể tự dưng bệnh chết rơi xuống được"
"Nhưng ở đây cũng không có ai..." Linh Dương càng nói càng sợ, gần như không dám quay người lại.
"Không chắc"
Linh Dương bị cậu dọa đến mặt trắng bệch, tâm tư câu dẫn vừa nãy đã bị nỗi sợ bao trùm.
Chu Liệu chỉ cảm thấy kỳ quặc, cậu không hiểu biết về động vật, chỉ nghe âm thanh thôi thì giống như bị người giết, nhưng mà quanh đây đúng là không có ai, có điều trời tối quá, cậu không dám khẳng định, nhưng cũng chẳng có gì đen đủi hơn việc dẵm phải con chim chết dưới chân, nhất là lúc đang ái muội.
"Đùa thôi, đừng căng thẳng" Chu Liệu cảm nhận được bàn tay đang bấu lấy mình hơi run lên, rõ ràng là vì trời tối xung quanh không có ai, cậu cong môi cười, xoay người ôm lấy vai Linh Dương: "Em không nói vậy, thì sao chị ôm chặt em được"
"Ghét thật"
Linh Dương đã đỡ căng thẳng hơn, cô như xấu hổ nhìn Chu Liệu một cái, nhưng vẫn khó kìm nén được sợ hãi.
Chu Liệu đá con chim sang thảm cỏ bên cạnh, sau đó châm một điếu thuốc: "Em đi vệ sinh, chị ở đây chờ nhé?"
"Một mình tôi sao?"
Chu Liệu cười âm hiểm: "Vậy chúng ta cùng đi?"
Linh Dương bị Chu Liệu chọc cho tâm trạng tốt lên chút, cô đạp hai cái lên đất xoay người: "Tôi ở đây chờ nha"
Nhà vệ sinh công cộng cách không xa, đợi Chu Liệu hút hết điếu thuốc quay lại, cô ở bên hồ nghịch điện thoại một lúc, gió đêm có hơi lạnh, cộng thêm vì buổi hẹn hôm nay mà cô chỉ mặc một chiếc áo dây màu trắng, bên ngoài khoác áo blazer.
Gió vừa thổi qua, Linh Dương đã lạnh đến đông cứng. Lúc sau cô đột nhiên nghe thấy tiếng túi nilon ở bên cạnh, quay người nhìn thì thấy một dáng người cao lớn mặc cây đen ngồi xổm xuống như muốn nhặt con chim kia lên.
Cô tưởng là người dọn vệ sinh, nhưng lại thấy dáng người cao vậy giống một thanh niên hơn, hơn nữa giờ này mà còn có người quản lý vệ sinh thì thật kỳ lạ. Cô cũng không nhìn rõ được mặt mũi của người kia, bởi vì mũ lưỡi trai được kéo xuống rất thấp, cả người như hòa vào cùng màn đêm.
Linh Dương khẽ nuốt nước bọt, kéo kín cổ áo khoác blazer vào, che đi khe rãnh ở giữa chiếc áo dây, cuốn mình lại thật chặt. Cũng không phải là thấy người kia định làm gì, chỉ cảm thấy ánh mắt này quá kinh khủng, cứ như một bác sĩ lạnh lẽo vô tình, từ trên cao nhìn xuống dưới bàn phẫu thuật, trong con mắt u ám mờ mịt ấy cứ như muốn cắt mình thành từng mảnh.
Linh Dương sợ gặp phải kẻ điên, vừa định lôi điện thoại ra gọi cho Chu Liệu, đã thấy người kia kéo mũ thấp xuống nhanh chóng xách theo túi nilon đi về phía nhà vệ sinh, không giống như muốn làm hại mình.
Chu Liệu hút hết một điếu thuốc trong nhà vệ sinh, cậu đứng trước bồn rửa đang định rửa tay, một bên vai vẫn còn đang kẹp điện thoại, là Trần Tiện gọi tới hỏi cậu sắp xếp mấy buổi tối sắp tới. Có điều cậu vừa tắt vòi nước, ngẩng đầu lên thấy trong gương xuất hiện thêm một người, dọa cho tim cậu đập hẫng một nhịp.
Người này ăn mặc cực kỳ quái dị, trên tay còn xách theo cái túi, mới đầu Chu Liệu còn có một giây nghi ngờ liệu có phải minh tinh nào không, vừa khẩu trang lại mũ lưỡi trai, gần như không nhìn rõ được mặt và đôi mắt, dáng người này nhìn còn hơi quen.
"Này, sao không nói gì?"
"Không có gì"
"Đang đi với Linh Dương à?"
"Cô ấy đợi tao ở ngoài"
"Mày chia tay mới Bạch Linh rồi à?"
"Chưa, đợi tao ngủ với người này đã rồi tính" Chu Liệu nhìn vào trong gương thấy người kia đã kéo cửa phòng vệ sinh ra.
"À, tối thứ sáu tuần sau mày định làm gì? Anh Long về nước mời ăn cơm, bảo tao nhắc nhở con người bận rộn là mày đấy"
"Thứ Sáu chắc tan học phải đi nghĩa trang, giỗ ông ngoại, hai người họ không có thời gian, cứ bắt hằng năm tao phải đi, có đến thì chắc cũng muộn"
"Tao đi với mày?"
"Không cần, mua mấy bó hoa là được"
Chỗ nghĩa trang đó lái xe đến phải mất một lúc, bởi vì cách trung tâm rất xa, Chu Liệu thì lại không có tâm tư cúng tế cho ai.
"Được, nếu mày đi thì tao nói với anh ấy một tiếng, anh nói mày đổi số cũng không bảo"
"Quên rồi, anh ấy ở nước ngoài lâu thế cũng không quay về"
Chu Liệu vẩy sạch nước trên tay, cậu lấy điện thoại về tay, cúp máy xong cậu cố ý đứng ở chỗ khúc cua trong nhà vệ sinh một hồi, muốn biết rằng đây liệu có phải người mà cậu cảm giác luôn theo dõi mình không. Bởi vì vừa nãy trong kia không có tiếng nước, cũng không có bất kỳ tiếng động nào.
Thế nhưng một phút rồi cũng không có ai đi từ trong ra, nghi ngờ trong lòng cậu cũng buông lỏng vài phần
Cho đến khi Linh Dương gửi tin nhắn thúc giục, cậu mới nhẹ chân bước ra ngoài. Sau khi Chu Liệu trở về nhạy cảm nhận ra con chim chết nãy bị mình đá sang một bên đã không thấy đâu nữa.
"À, nãy có người cầm túi bóng nhặt đi rồi"
"Nhặt?"
"Ừ, một người mặc cây đen, trông cứ kỳ kỳ, không thấy rõ mặt...chắc là người dọn vệ sinh nhỉ?" Linh Dương ngờ ngợ, nhưng chẳng nghĩ ra được ai lại đi nhặt một con chim chết: "Hình như là đi ra nhà vệ sinh rồi"
Chu Liệu không nói gì, lát sau bọn họ đi tới cầu thang bộ ở phía xa, cậu lại ngoảnh đầu nhìn một lượt, ánh mặt phóng đến nhà vệ sinh ban nãy.
Qua một hồi, cái người mặc áo đen kia bước từ bên trong ra, hắn không hề nhìn Đông ngó Tây, mà quay lưng đi thẳng về phía ngược lại, bóng lưng nhanh chóng hòa vào màn đêm. Ban đầu Chu Liệu nghĩ rằng đo chính là kẻ lén lút theo dõi mình, nhưng mà bây giờ nhìn cũng không thấy giống lắm.
"Cậu quen người đó à?" Linh Dương thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người kia: "Trông như rất cao"
Chu Liệu đút tay vào túi quần, khẽ híp mặt lại: "Không, không quen"