Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả người Chu Liệu cứng đờ, cảm giác sởn tóc gáy vô cùng lạ kỳ, kéo theo đó là một cảm giác an toàn lạ lẫm dâng trào, cậu nổi da gà khắp người, nhưng sự bất an trước đó gần như đã biến mất.
Không giống với sự chứng minh mà Chu Liệu đã đánh cược tất cả, chuẩn bị tâm lý bao lâu rồi mới làm, lúc Tần Trạm hạ nụ hôn này xuống trên mặt không có cảm xúc gì, nó giống như một loại an ủi hơn, dường như đối phương không hề thấy kỳ lạ với việc hai người con trai hôn môi.
Chu Liệu là một tên trai thẳng hàng thật giá thật, bất kỳ hành động tiếp xúc thân mật nào với con trai đều khiến cậu khó chịu vô cùng, nếu là trước kia chắc chắn là cậu đã giáng một đòn xuống luôn rồi, nhưng mà bây giờ cậu không chỉ không có cái gan này, mà còn tìm được cảm giác an toàn đã lâu không có từ trong nụ hôn ấy.
Đây giống như câu trả lời của Tần Trạm, cũng là minh chứng hắn sẽ không bỏ rơi cậu.
Chu Liệu quên cả cách nói chuyện, môi cậu khẽ mấp máy mấy lần, cuối cùng khép lại, nhưng trái tim thì lại đập lên điên cuồng. Mạch máu khắp cả người đổ về đại não. Cảm giác này giống như khoảnh khắc nhìn thấy Tần Trạm xuất hiện, ánh sáng bên ngoài chiếu vào không gian tối đen vô tận.
Giống như một đấng cứu thế thần thánh.
Tần Trạm nhìn dáng vẻ của Chu Liệu, đôi đồng tử run rẩy cùng với vành tai đỏ bừng khiến hắn như đã nhìn ra được gì đó, ngón tay hắn luồn qua sợi tóc Chu Liệu, bàn tay đang giữ sau gáy cậu càng dùng sức. Chu Liệu bị hắn túm tóc đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày, cả người phát đau làm cậu không nhịn được khẽ rên.
"Cậu không nghĩ là tôi thích cậu đấy chứ?"
Chu Liệu cố nhịn cơn đau ở da dầu khẽ nuốt nước bọt, không ngờ rằng Tần Trạm lại hỏi câu như vậy, dưới cái nhìn lạnh lẽo của đối phương trái tim Chu Liệu đập nhanh như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
"....Tôi không có"
"Cũng đúng, cậu nên hiểu rõ vị trí của mình" Tần Trạm giơ ngón cái lên khẽ cọ vào bờ môi hơi khô vì mùa Đông của Chu Liệu.
Hô hấp Chu Liệu ngưng trệ, ngón trỏ đối phương kéo khóe miệng cậu ra, trong khoang miệng toàn là mùi keo da của găng tay y tế mà hắn quen đeo lúc ở nhà, bởi vì không khép miệng lại được, nước bọt chảy từ khóe miệng xuống thấm lên găng tay của Tần Trạm.
Cậu bị Tần Trạm kéo khóe miệng đến phát đau, ngón tay đối phương đặt ở ngực cậu không ngừng xoa loạn lên, như muốn xáo trộn đại não của cậu đến long trời lở đất.
"Tần Trạm..."
"Đau..."
Những từ đơn âm tiết còn chưa thể phát âm hoàn chỉnh, Chu Liệu đột nhiên cảm nhận được đau đớn ngắn ngủi trên môi, là Tần Trạm đột nhiên cắn lên môi cậu, nơi bị cắn rách lập tức rỉ máu chảy dọc xuống.
Cậu còn chưa kịp lau đi, người trước mặt đã cúi xuống nắm lấy cằm cậu, vươn lưỡi ra liếm sạch vết máu trên môi, dòng nhiệt cùng với xúc cảm ấm nóng dính dớp hòa vào nhau, khiến người cậu không khỏi khẽ run lên vì sự an ủi kỳ lạ này, cả người không tự chủ được ngửa về sau.
Mấy giây sau, Tần Trạm mới rời khỏi môi Chu Liệu.
"Mỳ, cậu có ăn nữa không?" Tần Trạm đứng đậy: "Không ăn lại đói"
Đối phương hỏi một câu chẳng chút ăn khớp với bầu không khí vừa nãy, Chu Liệu ngây người, trái tim vẫn đang lên xuống dồn dập, một lúc sau mới thật sự hoàn hồn.
"....có ăn"
"Nát hết rồi" Tần Trạm cầm bát lên, sau đó đổ vào thùng rác bên cạnh: "Nấu lại bát khác cho cậu"
Chu Liệu nhìn bóng lưng Tần Trạm đi vào phòng bếp, sau đó xoa xoa lên chỗ môi vừa bị cắn rách, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ môi lưỡi của đối phương.
Cậu không nhìn thấu thái độ của Tần Trạm, cũng không đoán được hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Vết thương trên người Tần Trạm, trừ đi những phần da chết đã có từ trước, còn lại đều là dấu ấn do chính cậu ung dung khắc lên. Tần Trạm hận cậu, nhưng lại đối xử với cậu rất tốt, cho dù cậu biết đối với Tần Trạm mình có ý nghĩa gì...
Nhưng sau những sợ hãi, cậu lại hưởng thụ khoảnh khắc này một cách khó hiểu, trong nhà có bảo mẫu, có người hầu, nhưng đa phần cậu thích ăn gì thì sẽ đặt ở bên ngoài về một phần, không ai hỏi cậu có đói không, cũng không ai chăm sóc cậu từng li từng tí. Ai cũng chỉ nhìn sắc mặt cậu, cầm tiền lương của nhà cậu mới dung túng cậu như vậy...nhưng Tần Trạm thì khác hoàn toàn, bản thân còn từng làm ra những chuyện kia với hắn, cho nên cậu không hiểu bây giờ Tần Trạm cho cậu một cái tát xong lại đưa cậu một viên kẹo là như thế nào.
Như một chất gây ảo giác được bọc đường, mang theo sắc màu tà ác mê hoặc, khiến cậu không thể phân rõ tâm tư và hành động của mình, chỉ có thể để mặc cho sợ hãi lan tràn, rồi lại tìm kiếm bầu bạn và cảm giác an toàn từ đối phương.
Khoảng mười phút sau, lần này người kia bưng đến một bát mỳ nóng hổi, Chu Liệu nói cảm ơn xong thì ngoan ngoãn ăn hết.
Có lẽ vì những chuyện đã trải qua, Chu Liệu có thể cảm nhận được đại não mình bị tổn thương nghiêm trọng, cho đến tận đêm ngày hôm nay, cậu vẫn sinh ra một chút ảo giác và ác mộng, chỉ là số lượng đã ít hơn trước rất nhiều, cho nên cậu cũng không dám nghĩ gì nhiều, bởi vì cứ nghĩ nhiều là đầu lại đau âm ỉ, tư duy cũng trở nên chậm chạp.
Lúc sau Tần Trạm đưa cậu đến phòng vệ sinh gội đầu, bởi vì chân không tiện, hắn lấy cho cậu một cái ghế để ngồi, lúc cần chống đỡ, Tần Trạm sẽ để cậu vịn lên cánh tay mình.
Tắm xong, Tần Trạm giúp cậu sấy tóc như thường ngày. Chu Liệu ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn vào một góc.
Trên đầu là nguồn nhiệt nóng hổi, ngón tay Tần Trạm vuốt qua từng lọn tóc, qua một lúc cậu đã hơi gật gù buồn ngủ.
"Buồn ngủ rồi?"
Chu Liệu không nghe thấy câu hỏi của Tần Trạm vì tiếng máy sấy, bởi vì cả thể xác và tinh thần đã ỷ lại hắn, cho nên không còn chút phòng bị nào với Tần Trạm, rất nhanh cậu đã nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.
Tần Trạm cúi xuống nhìn mái đầu đang tựa vào lồng ngực mình, đối phương đã thiếp đi, cả người vô thức dựa vào mình. Qua một lát sau chờ mái tóc dưới tay mình đã khô, hắn mới tắt máy sấy đi, sau đó ôm ngang người Chu Liệu lên, đặt cậu về chiếc ổ nhỏ dùng chăn để đắp lên kia.
Dưới ánh sáng ảm đạm, Tần Trạm nhìn cậu rất lâu, dường như đối phương vẫn đang gặp ác mộng, ngủ không yên ổn, trên môi còn có vết cắn của mình, mang theo vết máu loang lổ.
Từ khi Chu Liệu ở trong nhà kho này, đã rất lâu hắn không còn đi tìm những động vật đã chết không ai quan tâm kia nữa. Đại não hắn nghĩ đến những thứ vỡ nát không hoàn chỉnh kia, nhưng rất nhanh những thứ chẳng liên quan ấy lại trùng khớp với gương mặt Chu Liệu một cách khó hiểu.
Con người từng hống hách bất kham ngày hôm nay như thủy tinh bị đập vỡ, trở nên dựa dẫm vào mình, là sự tồn tại chỉ có thể dựa vào mình.
Hắn nhìn vết cắn trên môi Chu Liệu, một luồng nhiệt khô nóng đột nhiên dâng trào, một lúc sau mới vươn tay ra.
.....
Mấy ngày nay bởi vì sắp thi cuối kỳ, Tần Trạm thường xuyên phải đến trường, thời gian về cũng rất muộn.
Mới đầu Chu Liệu không quen, cho đến khi không thể không chấp nhận. Lần đầu tiên lúc Tần Trạm ra ngoài, còn hôn lên khóe môi cậu như đang vỗ về, sau này thì không có gì nữa.
Cho đến lần này, bởi vì Chu Liệu không thể chịu đựng nỗi sợ khi thời gian hắn về ngày càng muộn, nên mới lấy hết dũng khí gọi tên Tần Trạm lúc hắn chuẩn bị ra ngoài. Ánh mắt hắn nhìn cậu vẫn như trước kia không nhìn rõ cảm xúc, cậu chống nạng hơi chật vật đi đến trước mặt Tần Trạm.
"Sao vậy?"
"Cậu...nay lúc nào thì cậu về?"
Tần Trạm nhìn cậu không trả lời ngay.
Trái tim Chu Liệu đang tung hoành ngang dọc, cậu nhắm chặt mắt lại, buông nạng ra ôm lấy gương mặt của Tần Trạm, cậu cố nén cảm giác khó chịu khi tiếp xúc thân mật với nam giới, sau đó chạm nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Tần Trạm chỉ khẽ cau mày, không trả lời.
Thay vì nói hai người họ hôn môi, chẳng bằng nói là dùng sự tiếp xúc kỳ quái này để xác định điều gì đó của nhau.
Chu Liệu vừa mới tách ra, bởi vì quên luôn mình đã buông nạng, bàn chân đó dùng lực theo bản năng, khiến cậu đau đớn suýt thì ngã xuống.
Tần Trạm nhanh tay nhanh mắt ôm lấy eo cậu, sau đó đưa cây nạng đã rớt xuống cho cậu, trên mặt không có cảm xúc gì: "Sẽ về thôi"
Lúc cánh cửa khép lại, một luồng gió lạnh thổi qua, Tần Trạm kéo lấy cổ áo, sau đó đi tới trạm tàu điện ngầm khác với lộ trình mất tận nửa giờ.
Thư viện được bao trùm bởi nhiệt độ ấm áp, rất nhiều người đã buồn ngủ. Tần Trạm ngồi trước máy tính và sổ ghi chép, một lát sau buông bút trong tay xuống, khẽ day huyệt thái dương, để đồ lại vị trí cũ rồi đi tới quán cà phê bên cạnh thư viện.
Sau khi bước vào, hắn gọi một cốc Espresso giá rẻ nhất, bởi vì chẳng mấy ai uống cà phê đắng như vậy, cô gái làm thêm còn lén nhìn Tần Trạm một cái, một lát sau mới đưa hóa đơn cho hắn.
Âm thanh đón khách tự động ở cửa vang lên, cửa kính được đẩy ra.
Trần Tiện nhìn thấy người đứng ở khu chờ thì sững lại, cậu ta nghiêng đầu hỏi cô gái bên cạnh: "Chị uống gì?"
"Mocha là được, nóng nhé" cô nàng xinh đẹp khẽ vén tóc mai: "Cảm ơn"
"Không có gì"
Tần Trạm trả tiền xong, cũng đến khu chờ, lúc chạm mắt với Tần Trạm, cậu ta hơi mất tự nhiên nhìn đi nơi khác. Hai người không nói với nhau câu nào.
Cà phê của Tần Trạm xong trước, đối phương lấy xong thì đi tới khu lấy ống hút tự động, lúc cà phê của mình đã xong, cậu ta mới cầm hai cốc cà phê đi tới vị trí Linh Dương đứng hồi nãy ngồi xuống.
"Mà cậu Trần, tìm tôi có việc gì vậy?"
Tần Trạm im lặng một hồi: "Chị với Chu Liệu, không liên lạc từ khi nào?"
Đối phương như không ngờ cậu ta sẽ hỏi cái này: "Lúc cậu ấy nghỉ học xong thì ít liên lạc hơn rồi, dù sao thì thành phố Z cũng cách quá xa"
"Lúc trước cậu ấy ra ngoài chơi với chị, có từng nhắc đến bị người ta theo dõi không?"
"Không..." Linh Dương sững lại, như nhớ ra gì đó: "Đợi chút, hình như lúc tôi ra ngoài chơi với cậu ấy, đúng là cậu ta cứ ngoảnh ra sau nhìn, có chuyện gì sao?"
"Không có gì" mấy ngày nay lúc Trần Tiện đi ngủ, càng ngày càng thấy kỳ lạ, tin nhắn trả lời của Chu Liệu rất bình thường, nhưng mà cứ hay từ chối lời mời gọi video của mình, cậu ta không muốn dương đông kích tây, nhưng đã đi hỏi một lượt mấy cô gái đã từng tiếp xúc với Chu Liệu, ngoại trừ người như Bạch Linh thực sự không dám mặt dày đi hỏi.
"Hỏi thế thôi"
Linh Dương đột nhiên hơi nghi hoặc, nhưng ngại thân phận của đối phương nên cũng không hỏi thêm.
"Có chi tiết nào không?"
"Tôi nghĩ xem..." Linh Dương đã không nhớ rõ chuyện mấy tháng trước nữa: "....Nhưng mà đúng là có gặp một người rất kỳ lạ, lúc đó tôi với cậu ấy ở bên hồ tản bộ...lúc đang khá là ái muội, đột nhiên có một con chim chết rơi xuống, cậu ấy nói là do có người làm"
Trần Tiện như không hiểu.
"Sau đó có một người đi ra, tôi không nhìn rõ mặt người đó, vì trời tối không có đèn đường, cậu ta thì đeo khẩu trang đội mũ, nhưng mà trông rất cao...cậu ta nhặt con chim đó lên, mà chắc chắn không phải nhân viên vệ sinh đâu vì đã muộn thế rồi, hơn nữa hình như rất trẻ"
"Sau đó thì sao?"
"Lúc đó Chu Liệu đi vệ sinh, người kia cũng nhặt con chim lên đi đến nhà vệ sinh, chắc là vứt con chim đấy" Linh Dương cố gắng hồi tưởng lại: "Lúc sau Chu Liệu đi ra...cậu ấy có quay lại nhìn bóng lưng người kia, tôi tưởng là do quen biết, nhưng cậu ấy nói không quen"
Trần Tiện cau mày: "Còn có chi tiết nào khác không?"
"Tôi không nhớ chuyện đã lâu vậy rồi" Linh Dương lắc lắc đầu: "......Cho nên thực ra là cậu ta không nghỉ học, mà bị ai theo dõi bắt cóc sao?"
Linh Dương vừa dứt lời, cửa kính bị đẩy ra, gió lạnh thổi vào.
Trần Tiện nghiêng đầu qua nhìn, Tần Trạm đang cầm cốc cà phê đẩy cửa ra, hắn nhìn thẳng về phía trước không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Trần Tiện lại như có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương, khiến cậu ta đột nhiên thấy lạnh sống lưng.