Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau mùa xuân, ta dẫn Tinh Tinh ra chơi ở hậu hoa viên thường xuyên hơn, và đôi khi Trần Vân Vân cũng đi cùng chúng ta. Nàng thật sự rất thích Tinh Tinh, thường làm diều, làm búp bê cho con bé, đến mức các ngón tay nàng đầy những vết thương từ việc khâu vá.
Một hôm, khi ta và Trần Vân Vân ngồi trong lương đình ngắm Tinh Tinh chơi đùa giữa các luống hoa, Triệu Minh Huy bất ngờ xuất hiện.
Ta và Trần Vân Vân cùng đứng dậy hành lễ, hoàng thượng chỉ khẽ ra hiệu bảo ta đứng lên. Trần Vân Vân, như thường lệ, mặt đỏ bừng bối rối, cúi đầu không dám nói gì.
Ta kéo tay nàng, cười giới thiệu với hoàng thượng: "Bệ hạ, đây là Trần thải nữ, trước đây ngài cũng gặp qua rồi."
Không hiểu sao hôm nay tay nàng lại lạnh đến mức run rẩy.
Triệu Minh Huy gật đầu: "Ngồi đi."
Chúng ta ngồi lại trong lương đình uống trà, phần lớn thời gian Triệu Minh Huy nói chuyện với ta, còn Trần Vân Vân chỉ ngồi im lặng, không nói một lời.
Khi ta đang rót trà cho hoàng thượng lần nữa, bỗng phát hiện một tia sáng lạnh lóe lên từ tay áo của Trần Vân Vân. Nàng rút ra một con d.a.o và lao thẳng về phía hoàng thượng.
"Hoàng thượng!" Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta không kịp nghĩ gì, lập tức lao đến chắn trước hoàng thượng.
Mũi d.a.o xé toạc vai ta, cơn đau dữ dội khiến ta chưa từng trải qua trong nhiều năm.
Triệu Minh Huy ôm chặt lấy ta, nhanh chóng giật con d.a.o khỏi tay Trần Vân Vân. Ngay sau đó, thị vệ kéo đến bảo vệ hoàng thượng, bắt giữ nàng ta ngay tại chỗ.
Máu chảy nhiều, tâm trí ta dần mờ mịt. Trước khi ngất đi, lần đầu tiên ta nhìn thấy sự lo lắng, thậm chí là sợ hãi, trong ánh mắt của Triệu Minh Huy.
Khi tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có Dẫn Thu và Nhẫn Đông bên cạnh. Vết thương trên cánh tay ta rất sâu, dù không chạm đến xương cốt nhưng cần thời gian tĩnh dưỡng lâu dài mới có thể lành hẳn.
Triệu Minh Huy đã đưa Tinh Tinh về Trọng Hoa Điện, bảo ta yên tâm tịnh dưỡng. Ta thỉnh thoảng sốt cao, miệng toàn mùi đắng từ thuốc.
Trong lòng ta tràn ngập suy nghĩ, nhưng lại không thể chợp mắt. Trong mắt mọi người, ta có vô vàn lý do để chắn d.a.o cho hoàng thượng. Vì trung thành với vua, vì lấy lòng chủ nhân, hay vì muốn đạt được vị trí cao hơn trong cung.
Nhưng ta tự hiểu rõ, sự việc xảy ra quá nhanh, ta không có thời gian suy nghĩ. Khoảnh khắc đó, ta phản ứng theo bản năng, vì ta sợ, ta lo rằng Triệu Minh Huy sẽ bị tổn hại.
Trong đầu ta vang lên một giọng nói không ngừng: "Kỷ Ân Nhi, ngươi xong rồi."
Ta đã thật sự động lòng với người mà ta tuyệt đối không nên động lòng.
Trần Vân Vân bị đưa đến Thận Hình Ty. Nàng khai rằng việc hành thích hoàng thượng là do quý phi chủ mưu. Giang quý phi đã tháo trâm, quỳ ngoài Trọng Hoa Điện, khóc lóc kêu oan trước mặt hoàng thượng. Giang thừa tướng, vì để tránh bị nghi ngờ, không thể tham gia vào việc thẩm vấn. Triệu Minh Huy giao Trần Vân Vân cho Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ nổi tiếng với các thủ đoạn tra khảo tàn khốc, nhưng Trần Vân Vân vẫn không chịu khai thêm gì. Nàng chỉ nói với Cẩm Y Vệ về một nơi mà bằng chứng được giấu ở đó.
Hồng Trần Vô Định
Cẩm Y Vệ lần theo địa điểm tìm đến và phát hiện đó là ngôi nhà cũ của ngự sử đã qua đời, Trần Trinh. Tại giếng khô trong hậu viện, họ tìm thấy một cuốn sổ ghi chép cũ chứa đầy bằng chứng về tội bán quan chức của Giang Diễn nhiều năm trước.
Không có sự can thiệp của Giang Diễn, những chứng cứ này được trực tiếp trình lên trước mặt Triệu Minh Huy. Nghe tin, Giang Diễn ngay lập tức quỳ gối bên ngoài Ngọ Môn, kêu oan, khẳng định mình vô tội và cho rằng tất cả đều là do thuộc hạ của ông ta bí mật làm mà ông không hề hay biết.
Sau đó, một quan viên tam phẩm đã đứng ra nhận tội thay Giang Diễn. Cùng với sự cầu xin của bá quan văn võ, Giang Diễn thoát tội, và thậm chí còn được ca ngợi là trong sạch, bị oan uổng. Ông ta lại càng thu phục lòng người trong triều đình.
Cơn bão qua đi, mọi thứ lại trở về như cũ, chỉ có điều Trần Vân Vân phải trả giá bằng sinh mạng oan uổng của mình. Không ai sẽ lên tiếng vì nàng, và Triệu Minh Huy chắc chắn sẽ không bảo vệ nàng.
Ta cầu xin ân điển của hoàng thượng để có thể tiễn Trần Vân Vân một đoạn đường cuối cùng. Nàng đã bị tra tấn, từ một nữ tử xinh đẹp rực rỡ, nay chỉ còn là một người đầy máu, bị hành hạ đến không còn hình dáng.
Trần Vân Vân quỳ trước mặt ta, nắm tay ta và nói: "Ân Nhi, xin lỗi, xin lỗi... là ta đã lợi dụng nàng. Nhưng ta không có cách nào khác. Thế lực của Giang Diễn quá lớn, ta chỉ có thể dùng cách này để khuấy động mọi chuyện."
Ta ôm nàng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Ngày hôm đó, Trần Vân Vân đã nói với ta rất nhiều điều. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng giọng nói của nàng lại có thể êm dịu đến vậy. Trước đây, sao ta không lắng nghe nàng nhiều hơn?
"Ân Nhi, cha ta là một ngự sử, trên triều đình ông không sợ gì, ngay cả hoàng đế ông cũng dám thẳng thừng chỉ trích. Nhưng về nhà, ông lại sợ mẹ ta."
"Đại tẩu của ta nấu ăn rất ngon, cả nhà ta đều yêu quý đại tẩu. Mỗi khi đại tẩu cãi nhau với ca ca ta, mẹ ta chắc chắn sẽ mắng anh một trận."
"Tiểu chất nữ của ta, đáng yêu không kém gì Gia Huệ công chúa. Nó thích nhất là thả diều, những chiếc diều của nó đều do ta tự tay làm."
"Nhưng sau khi cha ta đắc tội với Giang Diễn, cả gia đình ta, người thì chết, người thì bị lưu đày. Khi đó ta đã may mắn trốn thoát vì ở ngoại gia. Một gia đình hạnh phúc như vậy, sao nói biến mất là biến mất?"
"Ân Nhi, ta hận cái thế đạo bất công này. Kẻ ác tàn phá triều đình, khiến những người trung lương c.h.ế.t oan không thể yên nghỉ."
Đêm đó, Trần Vân Vân bị ban c.h.ế.t trong ngục. Nàng ra đi vào lúc bóng tối sâu thẳm nhất, không bao giờ còn thấy được ánh bình minh của ngày mới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");