Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Gió Chớ Động Tình
  3. Chương 6: Sống chết
Trước /16 Sau

Gió Chớ Động Tình

Chương 6: Sống chết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong hai ngày, lục phủ ngũ tạng của Tần Phong bị kịch độc ăn mòn từng chút một, hắn chống chọi đến hơi sức cuối cùng, mang theo khát vọng cuối cùng với Mạc Tình, chạy tới Tử Trúc Lâm.

Đứng trên vách núi, hắn bỗng hối hận. Hắn đến đây, nói ra câu mãi không nói nên lời “Ta yêu nàng”, thực hiện tâm nguyện cuối cùng, sẽ để lại nỗi đau thế nào cho Mạc Tình! Hắn không thể ích kỷ như vậy.

Tần Phong nhìn ráng mây đỏ ở phương tây, nhìn mặt trời dần dần lặn, dừng bước……

Mặt trời lặn rồi ngày mai còn có thể mọc lên, vẫn chiếu rọi xuống thế gian. Mà hắn đã không thể tiếp tục ở bên Mạc Tình xem mặt trời mọc một lần nữa……

“Phong…… Ta biết chàng sẽ trở về.”

Tần Phong đột nhiên quay đầu, Mạc Tình đã đứng đằng sau hắn, nụ cười sau khăn che mặt còn xán lạn hơn ánh mặt trời.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy tất cả những gì mình làm đều là đáng giá, bởi vì trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn đã từng có một cô gái, mang đến ấm áp cho nàng, vậy là đủ rồi. Hắn dùng hết sức lực ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc thơm mát của nàng.

“Tình Nhi…… Ta…… vì nàng, không hối hận!”

“Phong?” Nàng thấy khóe miệng Tần Phong chảy xuống vệt máu thâm đen, không kịp nghĩ, lập tức đè lại mạch của hắn, truyền nội lực vào cơ thể hắn.

“Vô dụng, độc này đã ăn mòn lục phủ ngũ tạng của ta, cho dù nàng ép độc ra cũng đã muộn rồi……”

“Không đâu, ta nhất định có thể cứu chàng.”

Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu:“Ngay cả Đường Kiệt cũng không giải được, còn ai có thể……”

“Đường Kiệt? Hắn không giải được……” Thần sắc Mạc Tình tối sầm lại, chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:“Còn có người có thể giải.”

“Đừng ngốc như vậy, nàng cũng biết Quỷ Y là hạng người gì? Hắn chỉ biết giết người, không cứu người.”

Mạc Tình thất thần trong chốc lát, mới nói:“Ta biết.”

“Đi cũng là phí công.”

“Vô luận thế nào ta nhất định phải thử.”

Nhanh chóng ngồi lên xe ngựa, Mạc Tình chống cằm ngẩn người, suy nghĩ mơ hồ, mày nhíu chặt.

Như đang sầu lo, lại không giống đang lo lắng vì thương thế của hắn.

Tần Phong giơ tay vuốt ve bờ vai gầy yếu của nàng, thân thiết nói:“Nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ ông ấy có thể cứu chàng không.” Ánh mắt Mạc Tình vẫn bất định, phiền não xoắn ngón tay lẩm bẩm:“Ông ấy nhất định sẽ cứu chàng, nhất định ……”

“Tình Nhi, hứa với ta, nếu ta chết, nàng đừng lạm sát người vô tội, không nên quá lạnh lùng.”

“Không, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau…. Cho dù sống hay chết….”

Vĩnh viễn cũng không xa nhau…. Cho dù sống hay chết…… Đây là câu làm hắn cảm động nhất trong đời, có những lời này của Mạc Tình, còn cầu mong gì hơn!

Mới vừa đến sườn núi, Mạc Tình liền liều lĩnh lớn tiếng hét:“Ngô Tử Hãn, ông đi ra! Ông đi ra……”

Thanh âm của nàng kêu lên khàn khàn, đáp lại chỉ là tiếng vang của thung lũng.

“Bỏ đi, ông ấy sẽ không ra.”

“Không, ông ấy sẽ ra!” Nàng bỗng nhiên quỳ hai gối xuống đất, cầu xin:“Ông hãy cứu chàng đi, cầu xin ông cứu chàng……”

Tần Phong thật sự không đành lòng nhìn nàng như vậy, cố nén đau đớn kịch liệt, kéo vạt áo nàng:“Đừng như vậy, đừng…… Có thể chết bên cạnh nàng, ta……”

Hắn còn chưa nói xong, một nam nhân tóc tai bù xù không biết chui ra từ đâu đang đi về hướng họ, như người điên ôm chặt Mạc Tình kêu:“Con rốt cuộc cũng tha thứ cho ta, con rốt cuộc đã trở lại?”

Mạc Tình ngơ ngác để ông ta ôm, nước mắt theo hai má chảy xuống.

Nam nhân đó vừa lau nước mắt giúp nàng, vừa dỗ dành:“Là ta không tốt, là ta để con chịu ấm ức ……”

Tần Phong ngây ngốc nhìn cảnh đó, ngay cả đau đớn cũng quên.

Dựa vào hiểu biết của hắn về Mạc Tình, nàng không phải là cô gái hay khóc, càng không thể tùy ý để nam nhân thân cận như vậy.

Nam nhân kia, thoạt nhìn điên điên khùng khùng.

Hắn nhìn Mạc Tình khóc trong lòng một nam nhân, bỗng chốc cảm thấy trước mắt là một màn tối đen, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Trước khi hắn hoàn toàn rơi vào hôn mê, hắn tựa như nghe thấy Mạc Tình cầu xin: “Ông cứu chàng đi, cầu xin ông cứu chàng……”

Không biết bao lâu, Tần Phong lại mở to mắt, phát hiện mình đang nằm ở một gian nhà gỗ cũ nát, đồ vật đặt lộn xộn trên bàn đều phủ kín tro bụi, bên trên toàn là bình lọ cũ nát, giấy dán cửa sổ cũng đã rách nát, thường có gió lạnh thổi vào làm đám bụi bay mù mịt.

Mạc Tình không ở bên cạnh hắn, mà nam nhân điên điên khùng khùng đó đang ngồi trên cái ghế thiếu một chân ngẩn người.

“Tình Nhi? Tình Nhi ở đâu?”

Nam nhân giật mình hoàn hồn, nửa mơ nửa tỉnh đáp:“Đi Thiếu Lâm Tự lấy Dịch Cân kinh.”

“Cái gì?”

“Ngũ tạng của ngươi bị tổn thương không thuốc nào cứu được, nó đi tìm Dịch Cân Kinh, dùng phương pháp đó bảo vệ tâm mạch cho ngươi, trị liệu nội thương.”

Người nọ nói xong, lấy ra một đống viên thuốc không biết tên nhét vào miệng hắn, lẩm bẩm nói:“Trước giải độc rồi nói sau.”

Sau đó, hắn lại ngơ ngác cầm một tờ giấy nát, nhìn rất lâu.

Giấy đã ngả vàng, chữ bên trên đã sớm nhìn không rõ, chỉ sợ ngoài nam nhân có vẻ điên khùng kia không ai biết ông ta đang nhìn cái gì.

Gió lớn mưa rào gõ vào nóc phòng, tiếng đập dồn dập như đang thúc giục người ta trên đường xuống suối vàng.

Tần Phong cảm thấy thân thể mình gầy yếu tựa như ngọn đèn trên bàn, tùy thời đều có thể tắt, trong cơ thể truyền đến cơn đau nhức tra tấn, hơi thở hắn rất mong manh, nhưng hắn vẫn cắn răng giữ lại ý thức đã mơ hồ, hắn biết chỉ cần hắn không kiên trì, tùy thời đều có thể vĩnh viễn mất đi ý thức.

Chết cũng không sợ, nhưng Mạc Tình còn chưa trở về, hắn không thể làm cho nàng thất vọng.

Rốt cuộc, Mạc Tình đi đến từ cơn bão táp, người dính đầy bùn và máu tươi cầm theo Dịch Cân kinh.

Nàng vừa vào cửa liền vui sướng nâng hắn dậy, nói:“Ta lấy được Dịch Cân kinh, chàng được cứu rồi.”

Tần Phong lại hoàn toàn không có hứng thú với Dịch Cân kinh, hắn để ý chính là nam nhân có thể làm cho Mạc Tình khóc.

“Nam nhân kia là ai?”

Mạc Tình yên lặng gật đầu, nói:“Ông ấy là cha ta, Quỷ Y.”

“……”

“Mười tám năm trước, ta vừa mới chào đời, ông ấy đã nói ta sẽ gieo hại thiên hạ, muốn giết ta. Mẹ ta giận dữ ôm ta rời đi. Nếu không phải vì chàng, ta vĩnh viễn sẽ không trở về ……”

“Xin lỗi nàng!”

“Không có gì, ta đã quen rồi!” Mạc Tình ngồi bên cạnh hắn, tay đặt lên ngực hắn; “Ta truyền nội lực cho chàng, chàng có thể tự chữa thương. Chàng sẽ khỏe lên nhanh thôi!”

Tần Phong dựa vào phương pháp vận công để chữa thương trong Dịch Cân kinh mãi đến đêm khuya, phát hiện đau đớn trong thân thể đã giảm bớt rất nhiều, Mạc Tình cũng dễ dàng khống chế chân khí của hắn.

“Con còn hận ta sao?” Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói, như là giọng của Quỷ Y.

“Ta chỉ muốn biết vì sao ông muốn giết ta, ta là cốt nhục của ông, sao ông có thể nhẫn tâm?”

“Ta đương nhiên không đành lòng! Ta nhìn trời đêm, phát hiện con là sao ngộ sát trăm năm khó gặp, có được năng lực người khác không thể với tới, cũng nhất định mang đến võ lâm một hồi hạo kiếp. Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh muốn giết con, bị Du Mính phát hiện, trong lúc tức giận nàng đã để lại thư tuyệt tình rồi mang con đi.

Mất đi hai người ta mới hối hận không kịp. Ta tìm hai mẹ con con khắp nơi, ta muốn nói với Du Mính rằng ta biết mình sai rồi, sau này ta không bao giờ làm tổn thương hai mẹ con con, nhưng ta không thể có được tin tức về nàng. Sau đó, ta phát điên, ngày ngày sống trong mơ hồ.

Con à, con có thể tha thứ cho ta không?”

Mạc Tình lắc đầu:“Mẹ ta đến chết vẫn không tha thứ cho ông.”

Sáng hôm sau Quỷ Y đi vào phòng của họ, trong một đêm ông già đi rất nhiều, nhưng ông đã buộc gọn mái tóc hoa râm, còn mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề.

“Một lát nữa hai đứa xuống núi đi, thương thế của Tần Phong chỉ cần mỗi ngày tu luyện Dịch Cân kinh là có thể chữa khỏi.” Sau đó, ông lấy ra hai quyển sách đã ố vàng, nói:“Đây là tâm huyết suốt đời của ta, ghi lại nghiên cứu của ta về các loại bệnh lạ khó chữa và phương pháp giải độc, về sau hai đứa có lẽ sẽ cần dùng.”

Ông dừng lại một chút rồi nói với Tần Phong:“Tần Phong, hãy chăm sóc tốt cho Tình Nhi, từ nhỏ nó đã không có tình yêu thương, lại có một ít cực đoan của mẹ nó, nhưng nó toàn tâm toàn ý yêu ngươi, nay nó đã mất võ công, chẳng khác nào một cô gái bình thường, hy vọng ngươi có thể bảo vệ nó thật tốt.”

Tần Phong kiên định gật đầu, “Ngài yên tâm, chỉ cần ta sống, sẽ không để nàng bị một chút thương tổn nào.”

Quỷ Y trầm ngâm thật lâu sau, lại nghiêm mặt nói:“Các con đều là ngôi sao sáng ngời trên trời, đáng tiếc ở quá gần nhau sẽ che đậy ánh sáng của đối phương, cho nên các con muốn ở bên nhau nhất định phải trải qua kiếp nạn rất lớn. Tần Phong, ta khuyên ngươi vẫn nên rời xa giang hồ chém giết, làm một người bình thường, nếu không sớm muộn gì các con cũng chết.”

“Được, từ nay về sau ta thoái ẩn giang hồ, cùng Tình Nhi sống một cuộc sống bình thường.”

Trước phần mộ của Lam Lăng, vẫn mọc đầy hoa dại màu lam nhạt như năm trước. Bia mộ sạch sẽ, không có một cây cỏ dại, trên bia mộ cũng không có một chút bụi bẩn nào. Không thể tưởng được Lạc Vũ Minh vẫn yêu nàng sâu đậm như vậy, mà Tần Phong đã rất lâu rồi không tới.

Tần Phong quỳ gối trước mộ của Lam Lăng, nói:“Lam Lăng, xin lỗi. Lâu rồi ta không đến thăm muội. Hôm nay ta tới là muốn nói với muội, ta sắp thành thân, ta đã tìm được người có thể làm bạn cả đời…… Từ nay về sau, ta muốn rời xa trần thế huyên náo, tránh đi giang hồ phân tranh, cùng nàng ấy sống yên bình. Ngày mai chúng ta sẽ thành thân ……”

“Ta nhớ ngươi đã đồng ý với ta, sẽ mời ta uống chén rượu mừng.” Lạc Vũ Minh xuất hiện trước mặt hắn, vẫn là áo mũ chỉnh tề, cương nghị bất phàm, lông mày dày rậm, hai bên má có lớp râu mờ mờ làm hắn càng có vẻ tục tằng hào phóng của nam nhân. Chỉ có điều vẻ mặt u buồn, thâm trầm hơn năm đó rất nhiều.

“Còn hận ta sao?”

“Không hận, là nàng cam tâm tình nguyện chết vì ngươi, ngươi không sai.” Lạc Vũ Minh nói.

Hắn không dám tin, hắn nghĩ cả đời cũng không được Lạc Vũ Minh tha thứ.

“Ngày mai là ngày ta thành thân, nếu ngươi muốn đến uống chén rượu mừng, ta không mời bất luận kẻ nào.”

Đêm tân hôn, là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời Tần Phong, rốt cuộc hắn đã có thể ở bên người hắn yêu thương nhất, có thể nâng cốc chúc mừng với người bằng hữu tốt nhất, hắn nghĩ cuộc đời này vậy là đủ.

Đáng tiếc tửu lượng của hắn không thể tốt như tâm tình hắn, mới được vài chén, hắn đã say mơ mơ màng màng.

Dù say hắn cũng không quên ôm chặt vợ của mình, người con gái chỉ thuộc về một mình hắn, Tình Nhi.

Cuộc sống bình thường cũng có cái vui vẻ của cuộc sống bình thường, cũng có cái phiền não của cuộc sống bình thường.

Chạng vạng, Tần Phong nhìn trong tay chỉ có mấy thỏi bạc, không thể không cảm thán nhân sinh thật đáng buồn, thật nực cười.

Khi hắn biết trên thế gian còn có củi gạo dầu muối, mới biết bạc quan trọng như thế nào.

“Hai trăm lượng, nhiều bạc vậy!” Một tiếng cảm thán xâm nhập vào ý thức của hắn.

Hắn lập tức dừng bước, nhìn kỹ, hóa ra là treo giải thưởng truy bắt kẻ giết người vượt ngục, Địa Bảng Văn.

Thật lâu sau, sắc trời dần dần ảm đạm, người cũng dần dần tán đi, chỉ có hắn vẫn đứng không nhúc nhích, ngân lượng trong tay sớm bị hắn nắm chặt đến thay đổi hình dạng.

Cuối cùng, hắn dùng lực kéo bảng cáo thị xuống, như kéo xuống linh hồn cao ngạo của hắn.

“Chờ ta góp đủ tiền, là có thể làm chút việc buôn bán nhỏ, có thể cho nàng cuộc sống yên ổn giàu có. Ta có thể ……”

Đêm khuya, Tần Phong hôn nhẹ lên môi Tình Nhi, rên rỉ nói:“Ngày mai ta muốn ra ngoài bàn bạc ít chuyện, rất nhanh sẽ trở về.”

“Vâng.”

“Nàng không hỏi ta đi làm gì sao?”

“Mỗi lần chàng đi không cần nói với ta đi làm gì, chỉ cần chàng sớm trở về là tốt rồi.”

“Chờ ta……”

Dịu dàng say lòng người, sưởi ấm nỗi lòng lạnh như băng của Tần Phong, cũng sưởi ấm cả linh hồn hắn……

Lùng bắt phạm nhân không hề đơn giản như hắn nghĩ, giết một người dễ dàng, tìm một người quá khó khăn, chẳng những phải luận võ công mà còn phải so trí tuệ, đôi khi phải đuổi bắt vài ngày thậm chí mấy chục ngày. Nhưng mỗi lần bắt được phạm nhân, giao cho quan phủ, hắn sẽ vô cùng thỏa mãn, bởi vì hắn lại có thể về nhà.

Nhà, đó chính là nơi thuộc về hắn, có một người vẫn đang chờ đợi hắn.

Tần Phong mang theo một thân mỏi mệt và trái tim kích động trở về, mới vừa đi vào sơn trang đã thấy thân ảnh mờ mịt của Tình Nhi, hắn cảm nhận được đáy lòng nàng tản mát ra nỗi ưu thương.

Gió đêm thổi qua, cuồn cuộn nổi lên đám lá vàng, bay xuống thân ảnh cô độc bồi hồi dưới gốc cây.

Hắn âm thầm hạ quyết định, mấy ngày nữa, nhất định phải bắt được tên thủ lĩnh sơn tặc kia. Tên sơn tặc này đang giết người ngang ngược ở núi Phi Hồng gần đây, nhưng quan phủ vài lần tiến công đều thất bại, cho nên treo giải thưởng vạn lượng bắt thủ lĩnh. Tên sơn tặc đó quỷ kế đa đoan, nhân số đông đảo, hắn thật sự không nắm chắc mười phần, nên không dám mạo hiểm.

Nhưng hắn lo lắng cho Mạc Tình, tuy Lạc Vũ Minh sẽ bảo vệ và chăm sóc nàng, hắn vẫn thấy lo lắng, dù sao kẻ thù của nàng rất nhiều.

Hắn quyết định, chỉ làm một lần cuối cùng này. Hắn liền dùng tất cả ngân lượng kiếm được trong thời gian này mở một cửa hàng buôn bán, sau đó hắn còn tính sinh thật nhiều đứa con với Mạc Tình, như vậy nàng sẽ không u buồn như thế nữa.

Mạc Tình rốt cuộc thấy hắn, nàng nhẹ nhàng đi lại như một đóa hoa cúc, tịch dương chiếu lên thân thể nàng, đẹp đến mất hồn.

Lụa mỏng bay bổng trong gió đêm, từng làn hương hoa bay đến mặt hắn, hắn mệt mỏi nằm trên giường, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc…… Hắn rất mệt mỏi, rất muốn ngủ một lúc. Mạc Tình rúc vào trong lòng hắn, hỏi:“Chàng có thích ta không? Không phải chàng thấy chăm sóc ta là trách nhiệm của mình?”

Hắn nở nụ cười, người vợ đáng yêu của hắn sao lại hỏi vấn đề ngốc nghếch này, nếu không phải hắn thích nàng đến điên cuồng, thì sao lại uống thuốc độc vì nàng, thoái ẩn giang hồ vì nàng, thậm chí mai danh ẩn tích đi làm việc trao đổi mà người trong giang hồ nhạo báng, hắn vì nàng tất cả đều có thể không cần. Chỉ là chữ “thích” này rất nhẹ so với những gì hắn bỏ ra.

“Có những lời không cần phải nói.”

“Nếu ta nhất định muốn chàng nói thì sao?” Mạc Tình nghiêm túc nhìn hắn.

“Được, ta đưa cho nàng cái này.” Tần Phong lấy ra một cây trâm ngấy ngày trước làm cho nàng, “Kỹ thuật của ta hơi kém, điêu khắc hoa mai cũng không tinh xảo, nhưng nó có giấu tấm bản đồ, cất toàn bộ của cải của ta. Nàng nhất định phải giữ cẩn thận, đương nhiên nếu nàng muốn xem có thể bẻ gẫy chiếc trâm này rồi xem.”

Mạc Tình cầm chiếc trâm nhìn rất lâu, cười nhìn bông hoa, dù nó không đẹp nhưng ở bên cạnh vẻ đẹp của nàng, đều không giống người thường.

“Phong, chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta?” Nàng không thể nào nghĩ được trong chiếc trâm kia lại để thứ nàng muốn có được nhất.

Tần Phong hiểu nàng, nhưng nàng không hiểu hắn……

“Ta đói quá, cũng mệt nữa, ta muốn ăn cơm nàng nấu.” Nói xong Tần Phong nhắm hai mắt lại, không thấy sự tuyệt vọng hoàn toàn tràn đầy trong mắt Tình Nhi.

Thật ra không phải vận mệnh chọc ghẹo họ, mà là tính cách của họ chọc ghẹo họ. Tần Phong từ nhỏ đến lớn nhiều lần trải qua khổ sở, cũng tiếp xúc vô số người, hắn rất dễ hiểu một người muốn cái gì. Mà Mạc Tình từ nhỏ đã sống trong cách xử sự cực đoan của mẹ, võ công và giết chóc theo nàng mười tám năm, nàng không biết cũng không muốn biết người khác cần gì, lại càng không hiểu lòng người.

Một tháng sau, Tần Phong rốt cục san bằng sơn trại đó, chính hắn cũng không dám tin mình vẫn còn sống, may mắn đường kiếm đâm vào ngực bị lệch, may mắn khi hắn gần như không thể kiên trì được thì trong đầu toàn là thân ảnh cô đơn ngồi dưới gốc cây, may mắn Thái Thú niệm tình Tần Phong giúp hắn bắt nhiều phạm nhân nên nhận được tin liền đến giúp, nếu không chỉ sợ hôm nay hắn cũng chôn thân ở vùng đất vàng dơ bẩn này.

Ngay cả miệng vết thương hắn cũng không màng xử lý, mang theo tâm tình hạnh phúc nhất trở về ngôi nhà hắn mong nhớ đã lâu, hắn tin rằng từ nay về sau dưới gốc cây hoa cúc sẽ không còn thân ảnh cô đơn nữa, hắn sẽ ngắm hoàng hôn dưới gốc cây với nàng cả đời, nghe tiếng gió và tiếng chim hót.

Không ngờ được, nghênh đón hắn lại là cây hoa cúc vắng lặng, Tại sao Mạc Tình không chờ hắn? Lòng hắn dâng lên dự cảm không lành, vì thế bước nhanh vào cửa, khi hắn nghe được tiếng cười duyên của Mạc Tình, lòng buộc chặt mới được thả lỏng. Nhưng…… vào giây phút xốc tấm rèm che lên, hắn lại ngây dại.

Cả đời hắn trải qua rất nhiều lần sinh sống khó khăn, rất nhiều lần đả kích và tuyệt vọng, hắn gần như có thể thừa nhận tất cả những gì vận mệnh trêu đùa mình, nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn suy sụp, nhìn vợ mình trần như nhộng nằm trong lòng người bằng hữu tốt nhất, cười đến vô cùng mất hồn……

Trời đất quay cuồng, càn khôn đảo ngược, hắn không thể tự hỏi, thậm chí cũng không thể động đậy, hắn rõ ràng nhớ Mạc Tình luôn miệng nói “Cho dù sống hay chết, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau.”

Đây chính là tình yêu đến chết không đổi, đây chính là tình yêu bất luận sống chết? Hắn rút lui vài bước không nói gì nhìn Mạc Tình đang hốt hoảng kéo quần áo. Vào lúc này, hắn vô lực như người trong mơ, chỉ mơ hồ nghe thấy thanh âm vang vọng ở nơi chân trời vô cùng xa xôi.

“Là ta sai, ngươi không nên trách Tình Nhi, nàng quá cô đơn, quá tịch mịch.” Lạc Vũ Minh áy náy nói với hắn.

Ý thức của hắn dần rõ ràng hơn một chút, thì ra có yêu sâu đậm đến mấy cùng bị thời gian và nỗi cô đơn hòa tan. Đúng vậy, đã hơn một năm, sự cô đơn và tịch mịch của nàng hắn biết, bất kể nữ nhân nào cũng đều mong có một nam nhân làm bạn bên cạnh.

“Chúng ta là thật lòng yêu nhau, ta có thể cho nàng những gì nàng muốn, ngươi thành toàn cho chúng ta đi.” Lạc Vũ Minh cũng quỳ trước mặt hắn đau khổ cầu xin. Hắn cảm thấy ngực trào lên một trận đau đớn, không phải vì vết thương kia, mà là một trái tim từng si ngốc.

“Cút, cút ngay!”

“Ta sẽ làm nàng hạnh phúc, ngươi nhất định phải tha thứ cho chúng ta.” Lạc Vũ Minh đi rồi, mang Mạc Tình đi cũng mang linh hồn của hắn đi.

Tần Phong rốt cuộc không chịu được cơn đau xé rách trong ngực, máu tươi nhiễm đỏ màn che trắng muốt……

Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại trong hôn mê, phòng vẫn tản ra mùi hoa tự nhiên, gió nhẹ vẫn làm bay rèm lụa mỏng, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại dường như vẫn đứng bên cửa sổ thâm tình nhìn cây hoa cúc, vẫn sầu muộn như trước, nhưng người đã vĩnh viễn rời đi. Tần Phong đứng dậy đốt rèm lụa mỏng, đốt cây hoa cúc tịch mịch. Hắn đi ra khỏi biển lửa rừng rực.

Gió thu lạnh lẽo mang theo lá vàng rụng đầy phố, đã là cuối thu, gió lạnh lại đang cố gắng nhắc nhỏ mọi người mùa đông sắp đến, người trên đường đều vội vàng đi về hướng nhà mình. Tần Phong cũng không rõ mình đã uống bao nhiêu rượu, cầm bầu rượu trống trơn loạng choạng bước đi trên đường phố, một nữ nhân mặc váy đỏ cố ý đi tới tựa vào người hắn, hắn mơ mơ hồ hồ thấy một đôi mắt nhõng nhẽo không ngừng nháy nháy với hắn. “Công tử, đi vào ngồi một lát nhé!”

Hắn chỉ muốn uống rượu, uống rượu có thể làm hắn quên tất cả những chuyện đau lòng. “Có rượu không?”

“Đương nhiên là có, hơn nữa không có phiền não……” Nữ nhân ái muội nói.

Sáng sớm, một trận đau nhức đã đem hắn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, hóa ra nữ nhân mặc váy đỏ kia đang giúp hắn rửa miệng vết thương.

Thấy hắn tỉnh, nàng thở dài:“Cần gì phải hành hạ mình như vậy?”

Hắn nhắm mắt lại, không trả lời, nàng cũng không hỏi gì nữa.

“Ta tên là Phiêu Phiêu, ta vừa giúp chàng bôi loại thuốc tốt nhất, xem ra chàng nên ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày.” Tần Phong vẫn không nói gì, trong đầu hắn vẫn toàn là hình ảnh của Mạc Tình.

Ngay từ đầu, hắn đã biết nữ nhân như Mạc Tình sẽ hủy hoại hắn, nhưng hắn không thể nào tưởng tượng mình sẽ bị hủy hoại hoàn toàn như vậy. Hắn không có gì cả, ngay cả một chút tôn nghiêm tối thiểu, kiêu ngạo và nhân cách đều không có. Chính hắn cũng không tin sẽ có ngày mình nằm trên giường của một kỹ nữ, làm cho nữ tử đáng thương nhất thiên hạ đến đồng tình và an ủi.

Hắn ở lại gian phòng đó một tháng, bởi vì hắn không biết mình nên đi đâu, hắn đã không có nhà, đã không có vợ, cũng không có linh hồn.

Hôm nay thứ Tần Phong có chỉ là tiền. Cuộc đời thật sự là châm chọc, làm bạn đau khổ theo đuổi thứ mình muốn, lại mất đi thứ càng quan trọng hơn.

Hắn chuộc thân cho Phiêu Phiêu, mua một quán rượu ở một chợ phồn hoa gần đó, để Phiêu Phiêu quản lý giúp hắn.

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuế Nguyệt Như Ca

Copyright © 2022 - MTruyện.net