Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió Đông Bên Em
Ngoại truyện 3
Kể từ khi tỉnh dậy, hắn chưa từng đụng qua thức ăn Diệp mang tới. Cũng đã mấy ngày. Cơ thể vừa kiệt sức, vừa đói, chực muốn lả đi.
Cửa mở, cô ta lại tới. Trên tay cầm khay thức ăn đầy ắp
– Anh yêu, ăn đi. Hôm nay có rất nhiều đồ ăn ngon
Hắn thở dài. Sống với một người điên mà không biết mình điên thật tệ. Cô ta cứ khăng khăng là mình yêu hắn, nhất định phải giữ hắn ở bên mình, kể cả là việc nhốt hắn ở trong phòng, không cho tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tình yêu của cô ta quá là biến thái.
– Phải rồi, anh nói xem, cô gái tên Tố đó có phải là đang lo lắng cho anh lắm không? Cuối tháng này có một ngày tốt, rất hợp để chúng ta tổ chức lễ kết hôn.
Hai câu nói chẳng hề liên quan gì nhau. Xem ra bệnh của cô ta ngày càng trầm trọng rồi.
Mặc kệ cô ta điên hay không, bằng mọi giá hắn phải sống, dù chỉ là một phần trăm hy vọng thì cũng phải sống mà ra khỏi đây. Hắn phải trở về bên cô, trở về bên con trai của hắn.
Nghĩ đến đó, hắn đồng ý ăn một chút. Diệp thấy vậy mắt sáng rực, cứ đưa tay vuốt ve mơn trớn cơ thể hắn.
Mẹ kiếp, hắn nuốt cơm mà như ăn thịt sống, chỉ thấy lợm trong cổ họng.
****
Hắn ở trong phòng kín, không biết là ngày hay đêm, cũng không biết là đã trải qua bao lâu, chỉ ước chừng khoảng một tháng, cơ thể cũng đã dần hồi phục, hắn nhất định phải tìm cơ hội thoát khỏi đó.
Nhìn xuống thân mình, hai chân bị buộc, một tay bị còng. Tuyệt.
Còng số 8 thép không gỉ, quá hợp với hắn mà. Chẳng phải có thêm chiếc áo sọc nữa là đủ bộ sao. Hắn thà ngồi tù còn hơn ngày ngày chịu đựng con người biến thái này.
Con bà nó…..Chỉ cầu có một con dao ở đây, hắn sẽ dứt khoát chặt phứt cánh tay kia đi, không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.
Tố!!!! Đợi anh…..
Diệp mang bữa trưa cho hắn xong, cô ta ngồi trước gương trang điểm một lúc, có nói rằng từ hôm nay, nhất định sẽ dọn đến ở luôn đây, ngủ cùng hắn.
Hắn im lặng không nói, hắn biết, chỉ cần không đồng ý, cơn điên của cô ta phát tác, không biết sẽ trói hắn thêm mấy vòng, nói không chừng sẽ dứt khoát mua loại xích to nhất để xích ngang người hắn vào giường. Khi ấy hắn có mọc cánh cũng không thể thoát nổi.
Cô ta chồm lên người, hôn chụt một cái vào môi hắn, điệu bộ lả lơi vô cùng
– Anh yêu, em cho anh một tháng để tĩnh dưỡng, hôm nay có vẻ đã hoàn toàn phục hồi. Anh nói xem, đêm nay định phục vụ em thế nào đây?
Mẹ kiếp, muốn nôn mà.
Hắn nhướng mày, im lặng. Cô ta lại hôn hắn thêm lần nữa
– Người ta đi tắm, chờ người ta chút có được không?
Điên. Con bà nó.
Khi cô ta vừa rời khỏi, hắn sốt ruột vô cùng. Phải làm sao bây giờ.
Nhìn quanh quẩn trong phòng, trên tab ngay đầu giường, cô ta có để một lọ gì đó, có vẻ sử dụng được.
Đáy mắt hắn loé lên một tia suy nghĩ…..
Dùng một tay không bị còng, cố sống cố chết với lấy chai nước đó, đổ lên tay ( Hổ bé: Collagen đấy ạ, trơn phải biết )
Nhờ có chất bôi trơn đó, hắn cắn răng rút tay ra khỏi còng.
Máu đỏ nhỏ từng giọt xuống ga giường, cổ tay hắn tróc thịt một mảng, tưởng chừng có thể thấy cả xương. Hắn tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng, vẫn im lặng rút tay ra.
Tới khi tay thoát khỏi chiếc còng, thịt xương bầy nhầy, máu tươi tuôn như suối.
Quá trình đánh đấm của hắn với vệ sĩ của Diệp có lẽ cũng không phải bàn tới nữa, dù bàn tay trái của hắn có bị phế đi nữa thì với một tay, hắn cũng thừa sức hạ đủ bốn tên.
Khi ra đến đường lớn, trời đã sẩm tối, mưa tầm tã. Có là mưa thì hắn vẫn phải về. Không muốn chần chừ thêm một phút nào, chỉ hận không thể mọc cánh để bay ngay về với vợ con hắn!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!