Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió Đông Bên Em
Phần 3
Bao nhiêu tiền đi làm cô dành dụm gửi cho em gái ăn học cả. Bây giờ chỉ còn cách van xin anh. Dù gì anh cũng không tiếc bỏ ra 50 triệu một đêm để mua cô, cho cô ở nhờ một vài ngày cũng không có gì là quá đáng.
Hắn lạnh lùng quay lưng vào nhà mà ko thèm liếc cô một cái. Cô không đi, vẫn đứng đó, hy vọng hắn mủi lòng mà chuyển ý cho cô ở lại.
Vừa vào đến nhà, hắn mệt mỏi vứt áo vest rồi ngồi phịch lên ghế sofa. Cô gái ấy, năm hắn 25 tuổi đã biết, 29 tuổi gặp lại. 32 tuổi chiếm đoạt được cô. Nhưng trong lòng hắn, cô là gì? Một cô gái đáng thương, làm hắn động lòng hay sao? Dù có là gì thì cũng ko phải là tình yêu. Tuyệt đối không phải. Loại người như hắn nay sống, mai chết. Dù đã rút chân ra khỏi giang hồ nhưng kẻ thù vẫn vô số. Bởi vậy lúc nào hắn cũng mang theo vệ sĩ bên mình. Người hắn lúc nào cũng có súng. Tuyệt đối không tin tưởng bất kỳ một ai, ngoại trừ Thiên.
Nhìn qua camera, cô vẫn không đi. Hắn đang vò đầu, ko biết phải đối diện với thứ tình cảm chết tiệt này như thế nào? Lâu nay hắn vẫn lặng lẽ cho người theo dõi cô. Nhưng ko đến quán bar nữa. Hắn chỉ muốn biết cô làm những gì, tuyệt đối không muốn gặp cô.
Khi con người cứ kiên quyết phủ nhận tình cảm của mình, cách thể hiện cũng rất khác người.
Nhấc điện thoại lên, âm thanh kết nối vừa được 3 hồi chuông, Thiên nghe máy, chưa kịp nói gì, hắn đã mở lời
– Nếu một cô gái cứ đòi đến ở cùng chú, chú sẽ làm gì?
– Nếu là em, em sẽ chơi chán rồi đá đít. Hừmmm. Không phải đấy chứ, bao nhiêu phụ nữ theo anh bao lâu, anh ko hỏi. Sao hôm nay lại hỏi
– Hôm nay đột nhiên có hứng với phụ nữ.
– Không phải anh bảo em đừng dây dưa với phụ nữ sao
– Tôi chỉ chơi thôi, tuyệt đối không có tình cảm. Chú đừng lo
Thiên chưa kịp nói thêm gì, hắn đã dập máy. nhìn camera lần nữa, cô vẫn ngồi đó, có vẻ chưa muốn rời đi
Được, hắn sẽ chơi cho chán rồi dứt khoát đá cô. Một khi cảm giác đã nhàm chán thì hắn không cần phải suy nghĩ về cô nữa. Cô chẳng qua chỉ là con bé năm 14 tuổi quan tâm đến một kẻ không gia đình, không người thân như hắn mà thôi….
Hắn bảo vệ sĩ mở cửa. Tố chầm chậm bước vào ngôi nhà. Choáng ngợp trước ngôi nhà rộng lớn, đồ dùng không quá nhiều. Thực quá cô liêu. Có lẽ cũng lạnh lẽo thâm trầm như người đàn ông hai lần cưu mang cô vậy.
Dù gì cũng đã thất thân trong tay hắn, ở cùng hắn bây giờ cũng có gì đáng sợ, huống hồ hắn lại là người trong lòng cô suốt những năm tháng ấu thơ.
Cô vào nhà, ko thấy hắn, chỉ thấy tên vệ sĩ nói phòng của cô ở tầng 2. Cô vào căn phòng được chỉ, căn phòng cũng sang trọng như căn biệt thự. Chỉ có điều, quá lạnh lẽo, quá cô đơn.
Sau khi tắm rửa, cô leo lên giường, vừa nằm xuống thì cánh cửa phòng bật mở. Mùi Baccarat Les Larmes Sacrees de Thebes xộc vào mũi. Chết rồi, cô quên khoá cửa phòng. Một cái ngu tệ hại.
Hắn nhìn cô hồi lâu, rồi cất tiếng
– Giả vờ ngủ làm gì?
Hơi ngại, cô vẫn cố giả vờ tiếp, hắn xoay người cô lại
– Cô nên trả cái gì đó vì đã ở đây đêm nay chứ
– Tôi sẽ làm việc… Việc…nhà.. cho anh.
Cô lắp bắp
– Tôi muốn thân thể cô thì làm thế nào?
Thôi rồi. Vào hang sói rồi
– Tôi đi khỏi đây là được chứ gì
– Thoát được khỏi tôi sao?
Nói rồi hắn hôn ngấu nghiến môi cô, thở ko nổi, cô há mồm nuốt chút không khí, không ngờ hắn nhanh chóng đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng cô, vấn vít đưa đẩy, đê mê.
Bàn tay hắn lại tham lam sờ soạng, trút bỏ áo ngủ của hắn, rồi xé tan quần áo của cô. Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng tay dường như vô lực. Cả người mềm nhũn.
Hắn vuốt ve vòng eo nhỏ, rồi đến nơi ẩm ướt nhất. Cô không cầm được, khẽ rên lên. Ngón tay hắn xoay tròn, hai má cô đỏ ửng, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Không chần chừ thêm, hắn dứt khoát đâm thẳng vào nơi sâu thẳm của cô. Khoan khoái đưa đẩy. Cả hai thân thể quấn chặt vào nhau. Dây dưa không dứt.
Cả đêm làm đi làm lại mấy lần.
Tệ thật. Cô buông thả như thế từ bao giờ?
Những ngày sau đó, cô vẫn đi làm ở Công ty, nghỉ hẳn công việc đánh đàn ở quán Bar, phần vì chủ quán đã kiếm được người mới, phần vì cô còn phải dành thời gian làm việc nhà cho hắn.
Nhà hắn đã có một bác giúp việc nhiều tuổi, cô vẫn gọi là Thím Văn.
Thím Văn bình thường chỉ đến nấu cơm và làm việc nhà, buổi tối Thím lại rời biệt thự trở về nhà mình.
Tố nói thím Văn để cô nấu cơm buổi tối, thím Văn chần chừ, nhưng Tố cứ quả quyết là sẽ hầu hạ ông chủ của thím thật cẩn thận, thím mới yên tâm giao việc buổi tối cho cô.
Không biết công việc của hắn là gì, chỉ biết hắn ít khi về nhà, thậm chí vài ba bữa mới về một lần. Ngày nào đi làm về, Tố cũng nấu một bữa cơm ngon chờ hắn. Tuyệt đối chưa từng thấy hắn động, kể cả lúc hắn về.
Cô thường ăn một mình và nằm trên sofa chờ hắn, ngôi nhà rộng lớn, cô gái nhỏ nằm cuộn mình trên sofa chờ một người không biết đêm nay có về không? Thật khiến người ta muốn ôm.
Tiếng cửa cổng mở, Tố bật dậy, chạy lên phòng mình. Nhìn qua cửa sổ, thấy hắn đi vào nhà. Hôm nay hắn về sớm, hắn về rồi. Từ hôm đầu tiên ở nhà hắn cho đến nay, lần đầu tiên hắn về khi cô còn thức.
Hắn mệt mỏi ủ rũ ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc. Thiên vào sau, gác chân lên bàn, giọng nhàn nhạt:
– Mẹ nó chứ, sòng bài đang làm ăn tốt, đột nhiên kiểm tra con bà nó. Làm khách đến chơi ít hẳn.
– Kinh doanh phải thế, ở Việt Nam có giống Hồng Kong hay Macao đâu mà chú muốn kinh doanh sòng bạc công khai? Chẳng qua chỉ là kiếm ít tiền đi một chút, chú sợ anh không nuôi nổi chú sao?
– Cmn, Hàn, anh nghĩ em ăn có tốn quá không? Thêm nữa, một ngày phải có một em chân dài phục vụ, một ngày đổi một người, anh nuôi nổi không?
– Thậm chí nửa ngày chú đổi một người, đối với anh cũng không là vấn đề gì lớn.
Thiên bật cười, so với hắn, cậu ta có thấp hơn chút ít, đẹp trai theo kiểu cool ngầu, không cương nghị thâm trầm như hắn. Tuy nhiên, khách quan mà nói, đối với những loại người như thế, đẹp trai như vậy thật là có lỗi với trời.
Khoan đã, Thiên gọi hắn là Hàn? Hắn ko phải tên Dương sao? Cũng đúng, tên Hàn có lẽ mới hợp với hắn, dù hắn đứng ở đâu, không khí cũng lạnh lẽo, cô độc. Hàn. Cô nhẩm đi nhẩm lại tên hắn, để nhớ thật kỹ? 7 năm ôm ấp hình bóng hắn, hôm nay cô mới biết tên của hắn, buồn cười thật
Sau khi Thiên ra về, hắn đi tắm. Nằm trong bồn tắm, nhấp một chút Chivas, mùi vị hăng cay của rượu khiến hắn nhớ tới cô. Phải rồi, hơn một tuần rồi hắn không nhìn thấy cô. Sau hôm ấy, hắn bóp miệng, nhét vào mồm cô 2 viên thuốc tránh thai khẩn cấp. Hắn tuyệt đối không muốn dây dưa quá nhiều với cô.
Cực chẳng đã, coi như cô chỉ là nơi hắn phát tiết mà thôi.
Tắm xong, hắn đi đến trước cửa phòng cô, xoay tay nắm ổ khoá, ồ, cô không khoá cửa. Không lẽ cô không sợ hắn, sẽ tiếp tục giày vò thân xác cô sao? Cô đang chờ đợi hắn sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!