Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trầm Nhạn Thạch mua một con ngựa dưới chân núi rồi rong đuổi một mạch về hướng đông. Y sợ Đoàn Phi Ưng sớm muộn cũng sẽ phát hiện nên trên đường không dám nghỉ ngơi, quất ngựa mỗi lúc mỗi xa dần, cho đến khi toàn bộ đều lẩn khuất và Thiên Sơn chỉ còn là bức tranh sơn thủy mờ ảo làm nền.
Dù là cảm tình nồng cháy của Đoàn Phi Ưng hay ý hậu sâu sắc của Thiệu Vân Dương chăng nữa, rốt cuộc đều trở thành sự tiếc nuối khôn nguôi trong chuyến hành trình tới Thiên Sơn này, sẽ vĩnh viễn lắng đọng trong tâm khảm hay sao? Tin rằng có một ngày, bản thân sẽ không còn với theo đôi mắt cô quạnh xuất hiện hàng đêm trong mơ kia. Đối với bản thân mà nói, hai người họ chẳng qua là lãng khách lướt qua trong đời, còn đối với bọn họ, bản thân mình cũng như thế chăng? Vậy để đôi bên quên nhau thì hơn.
Con đường quay về vẫn như lúc đến, lại vẫn hai cõi lòng khác biệt. Ráng chiều trên đường lộ xưa mòn, dáng ngựa hao gầy trong gió tây, chẳng cảnh vật nào lại không úa màu thê lương hiu quạnh. Hồi tưởng lại cảnh sắc kiều diễm khoáng đạt lúc đến, giờ thấy như một giấc mộng đẹp muôn màu. Một khi tỉnh mộng, tất cả đều tan thành mây khói.
Một người một ngựa cứ lầm lũi rong ruổi, sau một ngày cũng đến được ranh giới của Trương Gia Khẩu. Tuy đây là con đường giao thông trọng yếu nhưng không sầm uất phồn hoa như những nơi khác. Chính ngọ đang gay gắt, Trầm Nhạn Thạch tìm một tửu *** nhỏ để nghỉ chân.
[16: Trương Gia Khẩu張家口 thuộc tỉnh Hà Bắc của Trung Quốc. Trong lịch sử đây là cửa khẩu trọng yếu ở phía bắc của Vạn Lý Trường Thành dẫn vào Trung Quốc. Trương Gia Khẩu là ngõ các thương nhân châu Âu đến Trung Quốc thông qua Con Đường Tơ Lụa. (en.wikipedia.org)]
Tửu *** này nói nhỏ đúng là nhỏ thật, bên trong chỉ có đúng một chưởng quầy và một tiểu nhị. Khách *** lạnh tanh không một người khách, cả hai chủ tớ đang hờ hững chống tay trên quầy, nhác thấy bóng Trầm Nhạn Thạch bọn họ đã lật đật tiếp đãi nồng hậu vô cùng.
Trời sinh tính Trầm Nhạn Thạch thích yên tĩnh, y chỉ gọi một dĩa rau bốn màu rồi kiếm một bàn trong góc mà ngồi, bảo tiểu nhị không cần để ý tới mình. Tuy bề mặt khách *** có hơi nhỏ nhưng được cái bày biện rất gọn gàng, bốn bề còn có hàng trúc bao quanh, khung cảnh cũng rất thanh tĩnh. Tiếc là Trầm Nhạn Thạch đang tâm sự chồng chất, không còn lòng dạ để thưởng thức khung cảnh trang nhã này, y ngồi đó xuất thần cả người.
Chưa bao lâu Trầm Nhạn Thạch đã bị một loạt âm thanh xôn xao kinh động, y ngẩng lên thì thấy mấy người hán tử mặc ma y bước vào. Ánh mắt bọn họ lanh lợi còn vẻ mặt thì đầy nét dày dạn, thanh kiếm mang bên hông càng lộ rõ thân phận, rõ ràng là những kẻ đao kiếm dính máu lăn lộn trên giang hồ.
[17: Áo tang làm từ cây gai. Gai đực có năm nhụy, gai cái có một nhụy. Khi hoa rụng hết thì nhổ gai đực, ngâm nước bóc lấy vỏ, mềm nhũn có thớ dài dùng để dệt vải thưa. Gai cái thì đến mùa thu mới cắt, bóc lấy hạt rồi mới đem ngâm, dùng để dệt sô gai, vì nó đen và xù xì nên chỉ dùng làm đồ tang. (Hán Việt từ điển)]
Những người này vừa vào đã chọn ngay bàn ngoài cửa. Tiểu nhị thấy bọn họ cũng không phải loại tốt lành gì nên không dám chậm trễ, lăng xăng cười cầu tài: “Dạ xin hỏi các vị đại gia dùng gì?”
“Đừng dông dài ở đây!” Tên vận áo tang cầm đầu không ngó ngàng gì mà đẩy tiểu nhị sang bên.
Chưởng quầy thấy thế thì chau mặt, bụng mẩm mấy người này không phải tới đây quậy phá chứ hả? Nhưng hắn cũng thừa biết không thể đắc tội mấy tên giang hồ này, đành phải tiến lên mở miệng: “Dạ, tiểu nhị này chưa từng thấy qua chuyện đời, nếu có chỗ nào xúc phạm xin các vị đại gia bỏ qua cho. Không biết các vị đến tiểu *** muốn dùng món gì, tiểu nhân sẽ lập tức đi chuẩn bị món ngon ngay.”
Đoạn hắn thúc tên tiểu nhị một cái: “Còn không mau nhận lỗi với mấy vị đại gia đi?”
Tên cầm đầu liếc chưởng quầy rồi khinh bỉ hừ một cái: “Thứ ta muốn ăn chưa chắc cái tiểu *** nhỏ xíu của ngươi thấy qua, chỉ có thể khẳng định ngươi đã nếm qua rồi.”
Hắn ngừng một tí mới tiếp: “Ta muốn một thanh ‘Thiên Tuyệt kiếm’ làm món rau, còn thêm một phần ‘Thiên Tuyệt kiếm phổ’ nhắm rượu nữa, mau mau mang lên coi!”
Vừa nghe ba chữ “Thiên Tuyệt kiếm” này, sắc mặt của chưởng quầy như bị roi quất, mặt hắn co giật từng hồi, cũng ráng cười trừ: “Xin hỏi đây… đây là món rau gì vậy? Tiểu nhân chưa nghe qua bao giờ.”
Tên cầm đầu còn chưa lên tiếng thì kẻ hán tử trẻ bên cạnh đã hết kiên nhẫn, hắn đập bàn cái bốp đoạn chỉ thẳng chưởng quầy lên giọng: “Tên họ Lạc kia, bổn đại gia đã biết tỏng thân phận của ngươi, ngươi còn ở đây giả hành giả tỏi hả? Khôn hồn mau mang vật đó ra đi!”
Đến đây thì không chỉ chưởng quầy tái mét mà cả Trầm Nhạn Thạch cũng kinh động.
Tuy rằng y không hành tẩu giang hồ nhưng đối với những chuyện lâu đời lại rất mực tường tận. Lời ngoài đồn rằng Thiên Tuyệt kiếm là vũ khí chuyên dùng của một vị võ lâm dị nhân tung hoành ngang dọc mười mấy năm trước. Trước lúc dị nhân chết đã đem võ học cả đời cất giấu trong thanh kiếm này, nhưng không biết hắn đã truyền lại cho ai. Trên giang hồ kháo rằng nếu ai đoạt được Thiên Tuyệt kiếm sẽ có thể xưng bá giang hồ, cho nên nhân sĩ võ lâm khắp nơi đều lùng sục tông tích của nó, rốt cuộc vẫn không cách nào tìm thấy. Những năm gần đây cơn rầm rộ này đã nguội dần, cũng nghĩ chỉ là dựng chuyện thôi, không ngờ hôm nay lại khơi lên đề tài này. Xem ra chưởng quầy đây chính là người nắm giữ kiếm, nhưng sao hắn không dương danh lập dạng trên giang hồ, ngược lại đi ẩn thân bán rượu ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa thấu đáo sự thâm sâu của thanh kiếm sao?
Không khí đôi bên căng thẳng đến nghẹt thở, xem chừng sẽ sớm xảy ra một trận quyết chiến máu lửa. Trầm Nhạn Thạch không muốn xen vào chuyện này, nhưng khốn nỗi lối ra đã bị tên mặc áo tang ngáng mất, có muốn đi ra cũng không được.
Đúng lúc nghe tiếng vó ngựa vang đến, giọng một người từ xa cất lên: “Tửu *** mà người kia nói là chỗ này sao?”
Trầm Nhạn Thạch vừa nghe thanh âm kia cả người đã chấn động, hô hấp cũng ngưng trệ. Thanh âm ôn hòa không biết đã quanh quẩn bên tai bao lần, vây hãm cả trong mơ, không phải Nhạc Tử Thanh thì là ai đây?
Vì sao huynh ấy lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cũng đến tìm Thiên Tuyệt kiếm sao? Ta có nên ra ngoài gặp huynh ấy không? Nửa năm qua mỗi ngày vẫn trông ngóng, hàng đêm đều đợi chờ, hiện giờ người đang kề gang tấc lại do dự phân vân.
Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo đầy sắc bén đáp lại: “Huynh coi mấy con ngựa này, chỉ sợ chúng ta chậm một bước rồi.”
Phượng Cử!
Sớm phải nghĩ tới bên cạnh Tử Thanh nhất định sẽ có Phượng Cử. Trầm Nhạn Thạch không kịp suy nghĩ gì lánh vào trù phòng. Tuy giờ trong tửu *** đã đông người, nhưng ai cũng lo cảnh giác phòng bị nên không ai chú ý đến y.
Áp sát vào tường, tiếng nói bên ngoài vẫn vang lên mồn một, y chỉ nghe tên thủ lĩnh mặc áo tang lên tiếng: “Hóa ra là Trầm nhị thiếu gia và Nhạc thiếu hiệp, không biết hai vị có gì chỉ giáo?” Ngữ điệu của hắn có chút vụng về, khí lực lại thiếu hụt, rõ ràng là rất kiêng dè cả hai.
Trầm Phượng Cử nhếch môi cười: “Long Ngũ gia đến làm gì thì chúng ta cũng vậy.”
Người gọi là Long Ngũ gia kia cười phá lên: “Nhị thiếu gia đúng là biết nói đùa. Võ công gia truyền của Trầm gia trang uy lực cao cường ra sao, Thiên Tuyệt kiếm có lợi hại cỡ nào thì cũng chỉ là thứ tà ma ngoại đạo, thiết nghĩ nhị thiếu gia không cần phải để tâm làm gì.”
“Đã là thứ tà ma ngoại đạo thì thế nào cũng sẽ gây hại đến võ lâm, chi bằng giao cho Phượng Cử ta hủy nó đi chẳng phải tốt hơn sao? Chuyện ở đây cũng không cần nhọc công Long Ngũ gia, mời ngài về đi!”
Chỉ trong mấy câu đã muốn đuổi Long Ngũ đi, lời vừa dứt tên hán tử vận áo tang đã tức khí chửi rủa.
Trầm Nhạn Thạch thầm nghĩ trong lòng: Tại sao Phượng Cử lại muốn đoạt Thiên Tuyệt kiếm, không lẽ đệ ấy muốn dùng nó đối phó với Đoàn Phi Ưng sao? Ý nghĩ chớm khơi mào, lòng y đã thấy phiền muộn sầu tư, nhưng lại không biết mình lo lắng cho người nào nữa.
Long Ngũ gia thấy Trầm Phượng Cử không chịu nhượng bộ, ôm một bụng bực tức quát tháo: “Tên họ Trầm kia, Long mỗ nhường nhịn ngươi cũng chẳng qua là nể mặt lão tử của ngươi thôi. Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao? Trầm Thành Phong đã chết thì coi còn ai chống lưng cho ngươi đây!”
Lời này đã chạm đến điều kiêng kị của Trầm Phượng Cử, hắn lạnh lùng cất tiếng: “Không cần ai chống lưng ta vẫn chế ngự ngươi như thường!” Chưa nói dứt câu kiếm đã tuốt khỏi vỏ, mũi kiếm xé gió tấn công vào chỗ hiểm trên người Long Ngũ.
Có thể người trên giang hồ xem trọng Trầm Phượng Cử một phần cũng vì nể mặt phụ thân của hắn, nhưng danh xưng thần đồng tuyệt nhiên không nói quá một câu. Kiếm thuật của hắn tuyệt đối có thể liệt vào hàng những kiếm khách bậc nhất trên giang hồ. Sau chừng trăm chiêu, Long Ngũ đã bại trận.
Đột nhiên Nhạc Tử Thanh hét lên: “Chạy đi đâu?” Một thân người bị đánh bay nhào xuống đất. Là tên chưởng quầy kia muốn thừa dịp hỗn loạn đào tẩu, nhưng chưa gì đã bị Nhạc Tử Thanh phát hiện, cả huyệt đạo cũng bị điểm.
Đúng lúc kiếm của Phượng Cử lún sâu vào bả vai Long Ngũ.
“Xin thua.”
Đám ma y nhân nhao nhao gầm lên, đao kiếm đồng loạt rút sáng loáng, vừa muốn xông lên đã bị Long Ngũ phất tay cản: “Dừng tay!”
“Nhưng…”
Long Ngũ phẫn nộ quát lại: “Nhưng nhị cái gì? Thấy bẽ mặt còn chưa đủ sao? Các ngươi có kéo thêm bao nhiêu cũng không phải đối thủ của hắn!” Hắn nhìn chòng chọc vào Trầm Phượng Cử, “Mối thù nhát kiếm này, sớm muộn gì Long mỗ cũng đòi lại.”
Trầm Phượng Cử cười nhạt thênh: “Ta đợi ngươi.”
Đoạn Long Ngũ vẫy tay kéo cả đám đi mất.
Lánh trong trù phòng, Trầm Nhạn Thạch tự thôi thúc chính mình: Trầm Nhạn Thạch, ngươi đã trăm cay nghìn đắng ra đây chẳng phải muốn gặp lại bọn họ sao? Nếu đã thế ngươi còn do dự gì nữa?
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng y vẫn không bước ra được.
Bên ngoài, tiếng của Trầm Phượng Cử lại truyền đến: “Tử Thanh, huynh làm gì mặt mày không vui vậy? Huynh trách đệ ra tay tàn độc sao?”
Nhạc Tử Thanh buồn bã nói: “Rõ ràng đệ không cần đả thương hắn, tại sao vẫn cố đâm nhát kiếm ấy? Cánh tay của kẻ đó e đã bị phế rồi.”
Trầm Nhạn Thạch cả kinh: Vẫn luôn đinh ninh Phượng Cử ra tay rất biết chừng mực, quyết không tùy tiện đả thương người khác, nhưng Tử Thanh đã nói thì nhất định không thể giả được.
Trầm Phượng Cử chỉ thở dài một hơi: “Đệ cũng không muốn, chỉ là đệ nghe hắn nói về phụ thân vậy nên không nhịn được. Đệ biết lòng dạ của huynh rất tốt, những ngày qua cũng may có huynh bên cạnh đệ mới chống đỡ được. Cha và mẹ đều qua đời, ngay cả đại ca cũng đã chết, đệ chỉ còn lại huynh thôi, đệ không muốn huynh chán ghét đệ.” Nói đến đây ngữ khí của hắn hơi run rẩy, lộ dáng điệu hết sức sợ sệt.
Trầm Nhạn Thạch vừa nghe “ngay cả đại ca cũng đã chết” thì không khỏi ngây người. Bản thân mình vẫn còn sống đây, tại sao bọn họ lại nói là chết rồi?
Y chưa kịp suy nghĩ nhiều Nhạc Tử Thanh đã ôn nhu nói: “Làm sao ta chán ghét đệ được? Ta đã thề suốt đời suốt kiếp bảo vệ đệ mà.”
Trầm Phượng Cử lại thở dài: “Huynh đối với đệ tốt như vậy mà bấy lâu nay đệ vẫn cho đó là tình huynh đệ, đúng là nực cười. Bất quá cuối cùng đệ cũng nhận ra, vẫn không muộn…”
Hai người còn tiếp tục nói nhưng Trầm Nhạn Thạch đã không còn nghe được nữa.
Muốn khóc, lại khóc không thành; muốn cười, cũng cười không nổi.
Thì ra là thế sao?
Chỉ muốn moi trái tim ra bóp nát, thẳng chân giày xéo trên đất.
Trầm Nhạn Thạch, ngươi đau khổ dày vò mong nhớ người ta, nhưng trong lòng người ta làm gì để ý đến ngươi chút nào. Ngươi còn tính gì nữa? Chẳng qua người ta chỉ giải sầu thôi. Bây giờ đã có tình nhân chung thành quyến thuộc kề bên, vai hề này của ngươi cũng nên hạ màn là vừa.
Kỳ thực nên chúc mừng Tử Thanh mới phải, chúc mừng huynh ấy đã đạt thành tâm nguyện. Có lẽ huynh ấy đã đến khi tình cảm của Phượng Cử đang yếu đuối nhất, cuối cùng đã giành được trái tim của đệ ấy.
Tốt lắm, tốt lắm.
Đúng lúc còn đang lưỡng lự có nên bước ra hay không, hiện tại xem như không cần. Trong lòng bọn họ mình đã là người chết rồi, việc gì phải ra mặt để phức tạp thêm? Câu nói giấu kín trong lòng cũng không cần phải hỏi, đáp án đã quá rõ rồi, không phải sao?
“Nói, Thiên Tuyệt kiếm đang ở đâu?”
Trầm Phượng Cử giải huyệt đạo tên chưởng quầy, lớn tiếng chất vấn hắn.
“Ngươi tưởng không nói là xong sao? Chỉ cần lục tung chỗ này ta cũng tìm ra thôi!”
“Ngươi tìm không ra là vì kiếm không còn ở đây nữa, đồng bọn của ta đã mang nó đi rồi.”
Nhạc Tử Thanh thất thanh: “Không lẽ là tên tiểu nhị đó?”
“Hắn ở đâu?”
“Hắn đã chạy trốn rồi, ta không biết hắn…”
Trầm Phượng Cử dậm chân bực bội, hướng chưởng quầy gằn giọng: “Ngươi kêu hắn trốn đi đâu? Nói mau, bằng không đừng trách ta độc ác!”
Chỉ nghe chưởng quầy thở hắt một tiếng “A!” thất kinh.
“Phượng Cử…”
Nhạc Tử Thanh thấy không đành lòng, đang định khuyên nhủ đã bị Trầm Phượng Cử cắt ngang: “Huynh không muốn báo thù hay sao?”
Nhạc Tử Thanh thở dài, không nói gì thêm nữa.
“Ngươi có nói hay không?”
Bỗng tên chưởng quầy cười phá lên: “Ngươi có bản lĩnh cỡ nào cũng không bức ta nói được đâu.”
“Chết rồi!” Trầm Phượng Cử la thất thanh một tiếng, “Hắn… hắn uống thuốc độc tự vẫn rồi.”
Hai người vừa kinh động vừa giận dữ, Nhạc Tử Thanh hối thúc: “Vẫn còn kịp, chúng ta mau đuổi theo!” Cả hai phóng ra ngoài.
Trong khách ***, người chết thì đã chết rồi, đi thì cũng đi nốt, chỉ còn lại mỗi Trầm Nhạn Thạch. Y chậm rãi bước ra gian ngoài, trái tim đã kiệt quệ, thất thần đi về hướng căn phòng bừa bộn, mờ mịt không biết mình đang ở phương nào.
Ánh mắt lướt qua xác của tên chưởng quầy y mới bừng tỉnh, trong lòng cảm thấy không ổn. Cũng không thể để xác hắn ở đây được, dù sao người đã chết thì chôn cất mới an tâm. Mới định kéo thi thể ra, nào ngờ sắp trờ đến thì đôi mắt cái xác đã hơi nhấp nháy.
Trầm Nhạn Thạch cả kinh lùi ra sau, chỉ thấy “cái xác kia” đã cựa mình ngồi dậy, trông thấy y hắn cũng thồ lộ mắt khiếp đảm.
“Ngươi còn sống hay đã chết?”
“Tại sao còn có người trong này?”
Trí óc Trầm Nhạn Thạch lóe lên, rất nhanh vỡ lẽ ra: “Thì ra ngươi giả chết!” Kiếm bị tiểu nhị mang đi gì đó đều là gạt người. Món đồ quan trọng như vậy làm sao hắn yên tâm giao cho người khác được? Hắn tự biết bản thân không phải là đối thủ của Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh, chỉ có thể mượn tên tiểu nhị kia để dẫn dụ cả hai rời đi, sau đó lại dùng Quy Tức đại pháp làm người khác nghĩ hắn đã chết, chỉ chờ thời cơ lẩn trốn.
Mắt tên chưởng quầy sòng sọc: “Ngươi đã biết bí mật này thì không thể để ngươi sống được!” Hắn với tay rút từ đai lưng ra một thanh nhuyễn kiếm sáng loáng, khoa kiếm tấn công Trầm Nhạn Thạch.
Thì ra vừa rồi bị Nhạc Tử Thanh chế trụ là do hắn cố tình tỏ ra yếu kém, nhuyễn kiếm thi triển chiêu nào chiêu nấy đều có thể lấy mạng, uy lực dữ dội vô cùng. Võ công của Trầm Nhạn Thạch căn bản không hề yếu hơn hắn, hiềm nỗi y không một tấc sắt trong tay nên chỉ có thể tránh né, dần dần càng tránh càng chật vật.
Khách *** nhỏ hẹp lại có nhiều đồ, không có bao nhiêu chỗ cho Trầm Nhạn Thạch tránh né. Thình lình y vấp phải chân ghế lảo đảo ngã về phía sau. Nhuyễn kiếm linh hoạt như linh xà đâm tới bén gót!
Thế là xong.
Trầm Nhạn Thạch nhắm mắt, chỉ chờ thời khắc lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên tim. Nhưng y chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo thanh bảo kiếm rơi xuống đất, vẻ mặt tên chưởng quầy kinh hãi ngã đổ ra, co quắp một hồi thì bất động.
Lưng hắn đã bị một cành khô đâm xuyên thủng, lần này thật sự chết hẳn.
Trầm Nhạn Thạch ngẩn người rồi cất tiếng: “Thỉnh cao nhân tương trợ hiện thân để tại hạ được diện kiến.”
Cất tiếng mấy lời vẫn không có người đáp lại, y tìm mọi nơi trong khách *** cũng không thấy bóng dáng vị cao nhân ấy đâu. Xa xa thấp thoáng hai bóng ngựa cuốn bụi mù mịt, là Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh đã quay lại. Nghĩ thầm chắc hai người đã phát giác bị lừa nên thúc ngựa trở lại.
Trầm Nhạn Thạch đang muốn tránh mặt họ nào ngờ lại bị đôi mắt sắc cạnh của Trầm Phượng Cử phát hiện trước, chớp nhoáng hắn đã thi triển khinh công chặn đường y.
“Ngươi là người phương nào? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Trầm Nhạn Thạch không muốn nhận mặt với hắn, lòng nghĩ bọn họ đã xem ta chết rồi tức là ta đã chết rồi. Y nghiêng người sang bên, đầu cúi gầm, hạ giọng trầm xuống đáp lời: “Ta chỉ là khách qua đường thôi.”
Lúc này Nhạc Tử Thanh đã chạy vào tửu ***, vừa thấy cảnh tượng bên trong đã linh cảm người ngoài kia nhất định có liên quan mới la to: “Phượng Cử, ngăn hắn lại!”
Trầm Phượng Cử không trả lời xuất chưởng tấn công ngay!
Trầm Nhạn Thạch không lường được hắn bất ngờ ra sát chiêu, muốn lẩn trốn thì chưởng lực đã ập đến, thân thể phản xạ liền nhẹ nhàng phi người tránh ra ngoài.
“Đại ca?”
“Nhạn Thạch?”